Kính Sơn Thủy

Chương 1: Tôi biết cậu ấy



Giản Hạnh bị đánh thức bởi tiếng ồn của Giản Như.

"Kẻ ác tự có trời trị, chết thì cũng chết rồi, còn nói cho tôi biết làm gì? Thật ghê tởm!"

Giản Như đang nói về ông ngoại mà Giản Hạnh chưa từng gặp mặt, Giản Quốc Thắng.

Nhà người ta có chuyện xấu đều tìm cách giấu đi, nhưng đến lượt Giản Như, bà không chỉ không giấu mà còn muốn ai ai cũng biết.

Bà cũng chẳng bận tâm đến việc Giản Hạnh còn nhỏ mà né tránh, khiến Giản Hạnh tối qua mơ suốt cả đêm, trong mơ toàn là những chuyện cũ rích mà Giản Như hay lải nhải.

Như một kẻ đứng ngoài quan sát, Giản Hạnh lạnh lùng nhìn cả nhà họ Giản rối ren hỗn loạn, cuối cùng thấy Giản Quốc Thắng đẩy bà ngoại ra, một mình bước đi ngày càng xa.

Thời đó chưa có ly hôn, nên hành động của Giản Quốc Thắng được gọi là bỏ vợ ruồng con.

"Hà! Đây cũng coi như bị trời trừng phạt rồi nhỉ!" Giọng của Giản Như không hẳn là đắc ý, nhưng đầy vẻ châm chọc mỉa mai.

Chắc là vậy.

Chỉ có điều không phải bị sét đánh, mà là bị lũ cuốn trôi.

Chính quyền địa phương kiểm tra danh sách người chết, tận tâm tận lực gửi danh sách ấy đến huyện Hòa, đến tay Giản Như.

Vì chuyện này, Giản Như chửi suốt gần nửa tháng.

"Được rồi, đừng đánh thức Giản Hạnh." Đó là giọng của bà ngoại.

"Được cái gì mà được? Chẳng lẽ mẹ vẫn còn nhớ nhung đến ông ta à? Ồ, người ta có nhớ mẹ lấy một chút nào không? Rảnh rỗi như vậy thì lo xem mình còn sống được mấy năm nữa đi." Giản Như nói năng khó nghe, kể cả với mẹ ruột cũng chẳng nể nang gì.

Nghe đến đây, Giản Hạnh thở dài, đứng dậy bước ra ngoài.

Thấy Giản Hạnh, Giản Như cũng không tỏ vẻ ngượng ngùng gì, chỉ hỏi cô muốn ăn gì.

Giản Hạnh đáp: "Con sao cũng được."

Bà ngoại vốn đang ngồi ở cửa, thấy cô liền vẫy tay gọi: "Mau rửa mặt đánh răng đi, lát nữa đừng để lỡ giờ đi siêu thị."

Năm nay Giản Hạnh vừa tốt nghiệp cấp hai, nghỉ hè rảnh rỗi nên tìm được một công việc làm thêm ở siêu thị.

Giản Hạnh bước tới, nói: "Vâng."

Bà ngoại rảnh rỗi không có việc gì làm, liền đi quanh quẩn bên cạnh cô: "Sắp khai giảng rồi nhỉ? Nói trước với ông chủ đi, đừng để đến lúc đó lại không cho nghỉ."

"Không đâu ạ," Giản Hạnh nhét bàn chải vào miệng, lầm bầm không rõ: "Lúc đầu đã nói rõ là làm đến hôm nay rồi."

"Vậy cố thêm chút nữa, mai về sớm nhé."

Giản Hạnh vừa cắn bàn chải vừa gật đầu.

Ăn xong, Giản Hạnh như thường lệ đến siêu thị làm thu ngân lúc chín giờ sáng, kết thúc công việc đầu tiên trong đời vào lúc năm rưỡi chiều.

"Được rồi, cầm tiền về nhanh đi, trời kiểu này lát nữa thế nào cũng mưa cho mà xem."

Nghe vậy, Giản Hạnh ngẩng đầu nhìn ra ngoài, gió cuốn bụi mù mịt, những chiếc túi nilon đựng đồ ăn màu đỏ và đen xoay vòng trong gió.

Gió nổi lên rồi.

Trời tối sầm lại trong chớp mắt, trông như đã bảy tám giờ tối.

Quả thật sắp mưa rồi.

"Nhìn gì nữa? Không tin à?" Ông chủ siêu thị nhếch mắt cười khẩy, khóe miệng phả ra làn khói dày đặc: "Đây là kinh nghiệm sống đấy, trường học không dạy đâu, trường tốt nhất cũng không dạy."

"Cháu có bảo là không tin đâu."

Giản Hạnh cuộn tám tờ tiền đỏ lại nhét vào túi, rồi móc từ túi khác ra một tờ một tệ đưa cho ông chủ: "Lấy bốn viên kẹo Alpenliebe."

Nói xong cô cũng chẳng đợi ông chủ gật đầu, thò tay vào hũ kẹo lấy luôn.

"Kiếm được tiền rồi mà còn mua lẻ à? Lấy cả dây đi, chú tặng cháu luôn."

"Không cần đâu ạ," Giản Hạnh lục lọi hai cái rồi thò đầu nhìn vào, "Hết kẹo màu hồng rồi ạ?"

"Hết rồi, kẹo lẻ chỉ còn loại này thôi," ông chủ nheo mắt nhìn, "Vị gì mà khó ăn thế? Bán mãi không hết."

"Sữa nguyên vị caramel cháy," Giản Hạnh nhìn kỹ lại hũ kẹo, đành móc thêm một tệ rưỡi từ túi ra, "Lấy cả dây đi ạ."

Ông chủ ngậm điếu thuốc, lầm bầm: "Đã bảo là tặng rồi mà, khách sáo gì chứ."

Chưa kịp đặt tiền lên quầy, bên tai Giản Hạnh bỗng vang lên tiếng "rào rào" dữ dội.

Trời mưa rồi.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, Giản Hạnh vẫn có chút ngẩn ngơ.

Thấy vẻ mặt của cô, ông chủ cười khẩy kiểu người từng trải: "Thấy chưa, thôi nán lại chút đi."

Đúng là nên nán lại thêm chút.

Nhàn rỗi cũng chẳng làm gì, Giản Hạnh lại đứng vào quầy thu ngân.

Ông chủ liếc cô một cái: "Chú không trả lương tăng ca đâu đấy."

Giản Hạnh nhét hai tệ rưỡi trên quầy vào túi, nói: "Coi như mua kẹo đi ạ."

"Chậc." Ông chủ cũng chẳng hiểu sao đứa trẻ này mới nhỏ tuổi mà đã tẻ nhạt như vậy.

Mưa to quá, siêu thị chẳng có ai.

Giản Hạnh buồn chán, cúi đầu ngắm mấy hộp thuốc lá trong quầy.

Bỗng khóe mắt bắt gặp một bóng người lướt qua, cô vô thức đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ kịp thấy một góc nghiêng lướt qua.

Trong đôi mắt bình lặng của cô, bất chợt gợn lên những làn sóng nhỏ.

Đó là một chàng trai, dáng người rất cao, mặc áo thun trắng và quần jeans, trên vai ướt một mảng lớn. Khoảnh khắc cúi đầu vén tóc, những đốt xương nhô lên sau gáy trông như hình rẻ quạt.

Động tác của cậu không lớn nhưng đủ để bả vai khẽ mở ra rồi khép lại theo chuyển động.

Rất nhanh sau đó, cậu đứng thẳng dậy, tiện tay vuốt mái tóc ướt trên trán ra sau, cầm điện thoại lên, hơi thở có chút gấp gáp:

"Mưa to quá, mấy cậu đến trước thì gọi món đi."

"Đừng gọi nhiều quá, lãng phí."

"Biết rồi, lần nào chẳng là tôi trả."

Tiếng mưa quá lớn, nuốt chửng một nửa âm thanh trong lời nói của cậu.

Giản Hạnh nghe không rõ, không biết là vì tiếng mưa quá to hay do cô lại bị ù tai.

Có lẽ các giác quan của con người đều kết nối với nhau, nghe không rõ thì dường như cũng nhìn không rõ nữa.

Không phải ngày nào cũng gặp được những khoảnh khắc tình cờ như thế này.

Giản Hạnh không nhịn được, đặt hai tay lên mặt kính quầy thu ngân, thò đầu nhìn ra cửa.

Đúng lúc ấy, chàng trai quay đầu lại.

Động tác của cậu khá đột ngột, một cơn gió lùa qua, mang theo mùi ngai ngái của đất ẩm.

Giản Hạnh không kịp tránh, chớp nhẹ hàng mi, nét mặt hơi sững lại.

Chàng trai khẽ cười rồi bước đến quầy, đặt một đồng xu lên: "Lấy hai gói khăn giấy."

Ánh mắt cậu nhìn sang, Giản Hạnh lại vội vàng né đi.

"Ờ, được." Cô cúi đầu nhìn mấy gói khăn giấy đã mở sẵn bên cạnh, giọng nói bình thản: "Cậu lấy loại nào?"

"Loại nào cũng được."

Giản Hạnh lấy hai gói khăn giấy màu xanh lá đưa cho cậu.

Chàng trai vừa định nhận thì điện thoại lại reo lên, cậu nở nụ cười bất đắc dĩ, nói với Giản Hạnh: "Đặt ở đây là được rồi."

Nói xong, cậu lấy điện thoại ra, bước về phía cửa để nghe máy.

Giản Hạnh nhìn theo bóng lưng cậu, hai ngón tay kẹp lấy gói khăn giấy siết chặt hơn một chút, sau đó nhẹ nhàng đặt nó xuống mặt kính của quầy thu ngân.

Khi rút tay lại, cô tiện tay nhặt đồng xu trên quầy lên.

Cảm giác lạnh mát của kim loại lẫn với chút ấm áp nhàn nhạt, mặt đồng xu còn dính nước, làm ướt cả tay Giản Hạnh.

Cả trái tim cô cũng như bị thấm ướt theo.

Niềm vui nho nhỏ đến bất chợt, giống như cơn mưa lớn ngoài kia.

Cô dùng đầu ngón tay miết mạnh đồng xu vài cái, rồi bỏ nó vào túi mình.

Sau đó, cô lại lấy một tờ tiền giấy từ túi ra, cho vào ngăn kéo thu ngân.

Vừa đẩy ngăn kéo vào, chàng trai cúp máy, quay lại hỏi: "Có bán ô không?"

Giản Hạnh chột dạ, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, chỉ có đồng tử khẽ rung lên, tay cũng vô ý bị kẹp một cái.

Cô cố gắng giữ vẻ mặt thản nhiên, nén cơn đau, đáp: "Có, ở phía sau."

Chàng trai quay đầu nhìn thoáng qua, Giản Hạnh ngập ngừng rồi làm bộ muốn bước ra khỏi quầy: "Để tôi dẫn cậu qua đó."

"Không cần đâu," chàng trai cười nói, "Không làm phiền cậu nữa."

Cậu chọn đồ khá nhanh, tiện tay lấy một chiếc ô rồi vừa cúi đầu nghịch điện thoại vừa hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Chín tệ."

Chàng trai "ồ" một tiếng, theo thói quen liếc nhìn quầy thu ngân nhưng không thấy đồng xu đâu nữa.

Cậu lấy từ ví ra tờ mười tệ đưa cho Giản Hạnh.

Giản Hạnh lấy từ ngăn kéo một tờ tiền giấy trả lại cho cậu.

Đều là cùng một giá trị, chẳng ai bận tâm sự khác biệt giữa tiền giấy và đồng xu cả.

Chàng trai thậm chí không thèm liếc nhìn tờ tiền, tiện tay nhét thẳng vào túi.

Những cảm xúc mong manh như đi trên dây ấy, chỉ có Giản Hạnh mới biết rõ.

Mưa vẫn rơi nặng hạt, chiếc ô kẻ sọc xanh trông có phần nhỏ bé so với bờ vai rộng của chàng trai.

Gió thổi tạt mưa lên vai cậu, cậu khẽ cúi người, lao mình vào màn mưa trắng xóa.

Trong quầy thu ngân, Giản Hạnh không dính một giọt mưa nào, nhưng lòng bàn tay cô lại ướt đẫm mồ hôi.

Cô khẽ thở ra một hơi, cố gắng xua bớt cảm giác căng thẳng và chột dạ trong lòng.

Bất chợt, ông chủ không biết từ đâu ló đầu ra, cảm thán một câu: "Cậu nhóc đó trông bảnh thật đấy."

Giản Hạnh giật mình nín thở, luồng khí vừa thở ra bị mắc kẹt giữa cổ họng, mắt đỏ hoe vì nghẹn.

"Cao thế chắc là sinh viên đại học nhỉ," ông chủ cười nói, "Còn cao hơn cả con trai tôi."

"Không phải đâu ạ." Giản Hạnh bỗng dưng lên tiếng.

Ông chủ ngạc nhiên: "Không phải gì cơ?"

"Cậu ấy không phải sinh viên đại học." Giản Hạnh đáp.

Ông chủ càng bất ngờ hơn: "Ơ, cháu biết cậu trai ấy à? Nhìn hai đứa nãy giờ chẳng giống quen nhau gì cả."

"Cháu biết." Giản Hạnh nhìn chằm chằm vào những dấu chân ướt in trên nền gạch, giọng nói trầm thấp, "Cháu biết cậu ấy."

Chỉ là… cậu ấy không biết cháu.

Mưa mùa hè đúng là thất thường, vừa nãy còn ào ào xối xả, chưa đầy vài phút sau đã tạnh hẳn.

Không bao lâu sau, hơi nóng oi bức lại ập đến, như chưa từng có cơn mưa nào vừa qua.

Nếu không phải mặt đất vẫn còn đọng nước, Giản Hạnh gần như nghĩ rằng tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.

Trên đường về nhà, cô bóc một viên kẹo. Về đến nơi lại phát hiện chẳng có ai ở nhà. Đợi đến khi trời tối hẳn, bà ngoại mới cùng Giản Như và Lữ Thành trở về.

Vừa thấy Giản Hạnh, bà ngoại liền nhét vào tay cô một túi đồ: "Cầm lấy."

Giản Hạnh hỏi: "Gì vậy ạ?"

Cô cúi đầu nhìn vào túi, thấy bên trong có một lọ nhỏ, vì bị che khuất nên không nhìn rõ. Cô định lấy ra xem thì Giản Như vừa đỗ chiếc xe ba bánh trong sân vừa nói: "Chẳng phải chỉ là lọ kem chống nắng màu mè thôi à."

"Bà nhớ con sắp huấn luyện quân sự mà? Trời kiểu này mà đứng ngoài nắng thì không đen sì mới lạ," bà ngoại nói, "Bôi nhiều vào, con gái da trắng trẻo nhìn mới đẹp."

Giản Như cười khẩy: "Đẹp? Đẹp thì mài ra ăn được chắc?"

Bà ngoại bực mình kêu lên: "Ôi dào, phiền quá đi!"

"Phiền? Bà phiền thì thôi, xem nó có dám than phiền không?" Giản Như nói rồi đi thẳng vào bếp. Lúc ngang qua Giản Hạnh, bà dừng lại một bước, nghiêng đầu nhìn Giản Hạnh từ dưới lên, ánh mắt xen lẫn dò xét và soi mói, sau đó cố ý nói đầy ẩn ý:

"Vào cấp ba rồi đấy, đừng tưởng vẫn là học sinh cấp hai. Chỉ cần đi sai một bước, cả nhà đều phải theo mày về quê làm ruộng!"

Giản Hạnh không đáp lại lời nào.

"Nghe thấy chưa?" Giản Như hỏi.

"Nghe thấy rồi," Giản Hạnh đáp.

Thái độ xem như khá tốt, Giản Như cũng tạm hài lòng, nhưng miệng vẫn không chịu buông tha: "Hai cái tát cũng không ép được mày phun ra một câu, đúng là cha nào con nấy!"

Lữ Thành bị chửi mắng mười mấy năm nay, vốn đã quen rồi. Thế nhưng mấy năm gần đây, khi Giản Hạnh ngày càng lớn, ông lại cảm thấy hơi khó xử. Là đàn ông, ông không biết cách nói chuyện với con gái, đành lúng túng lên tiếng:

"Không sao đâu, vào nhà thử xem có thích lọ kem chống nắng bà ngoại mua không."

Giản Hạnh khẽ đáp: "Vâng."

Bà ngoại vui vẻ ra mặt, đi cùng Giản Hạnh vào nhà, vừa đi vừa nhắc:

"Nhớ phải bôi đấy nhé, nhất định đừng quên!"

Giản Hạnh bật cười: "Con biết rồi mà."

Bà ngoại đưa tay véo nhẹ má cô: "Nhìn xem, con gái cười lên xinh biết bao!"

Giản Hạnh lại mỉm cười đáp lại.

Chẳng mấy chốc, trường Hòa Trung khai giảng. Sáng sớm hôm đó, trước khi Giản Hạnh ra khỏi nhà, bà ngoại còn nhắc cô bôi kem chống nắng.

Thực ra hôm nay không phải ngày huấn luyện quân sự, chỉ là đến trường làm thủ tục nhập học, có bôi hay không cũng chẳng quan trọng.

Nhưng nhìn vẻ háo hức của bà, Giản Hạnh lại không nỡ làm bà cụt hứng.

Cô cẩn thận bôi một lớp kem chống nắng, buổi sáng giúp việc nhà cho Giản Như, đến ba giờ chiều mới đến trường.

Ngày đầu tiên làm thủ tục, buổi sáng bảng thông báo trước cổng trường vẫn còn đông nghịt người chen chúc, đến giờ chỉ còn lác đác vài bóng.

Trên bảng thông báo dán danh sách phân lớp. Lớp được chia dựa trên điểm thi vào cấp ba, từ cao xuống thấp, mỗi lớp có sáu mươi lăm học sinh.

Trường Hòa Trung chia thành ba loại lớp: lớp Hoành Chí, lớp Chuyển Tiếp và lớp Thường.

"Hoành Chí" nghĩa là "Hoài bão lớn gửi gắm đến Đảng, chí vươn xa làm giàu nước nhà ", lớp này toàn là học sinh xuất sắc, thường là những người đứng top đầu trong kỳ thi vào cấp ba của cả huyện.

Lớp Chuyển Tiếp, như tên gọi, là lớp học chuyển tiếp từ một giai đoạn này sang giai đoạn khác. Trường sẽ tiếp tục duy trì lớp Hoành Chí với danh sách 120 học sinh, chia thành ba lớp.

Còn lại đều là các lớp Thường.

Giản Hạnh học giỏi ở cấp 2, nhưng khi vào cấp 3 mới phát hiện ra rằng tất cả các bạn đều học rất giỏi. Sau ba năm cố gắng, cô chỉ vừa đủ điểm để vào lớp Chuyển Tiếp, ở cuối danh sách.

"Giản Hạnh!" Một người vỗ vai cô.

Giản Hạnh quay lại, thấy là Hứa Lộ, lớp trưởng môn Anh văn của lớp bên cạnh hồi cấp 2. Cả hai từng học chung một thầy giáo môn Anh, cũng có chút quen biết.

Có lẽ vì xung quanh cô ấy không có bạn nào thi đỗ vào Hòa Trung, nên khi gặp Giản Hạnh, Hứa Lộ có phần hơi kích động:

"Thật là trùng hợp quá!"

"Quả thật là trùng hợp," Giản Hạnh đáp.

Tính cách của Giản Hạnh vốn không mấy nhiệt tình, vì thế khi cô đáp lại một cách bình thản, Hứa Lộ cũng không cảm thấy xa cách, ngược lại còn chủ động hỏi:

"Cậu vào lớp nào vậy? Tớ nhớ điểm thi của chúng ta gần nhau, có khi nào vào chung lớp không nhỉ?"

Giản Hạnh chỉ mới nhìn bảng phân lớp và chỉ xem tên mình, không để ý đến các bạn khác, cô trả lời:

"Tớ vào lớp Ba."

Hứa Lộ ngạc nhiên tròn mắt, "Thật sao! Tớ cũng vậy!"

Giản Hạnh cũng không ngờ lại trùng hợp đến vậy, lần này cô lộ rõ chút cảm xúc:

"Thật là trùng hợp quá!"

Có lẽ vì những sự trùng hợp liên tiếp khiến người ta cảm thấy như có duyên, không khí giữa hai người lập tức xóa tan khoảng cách nhỏ trước đó, Hứa Lộ lập tức khoác tay Giản Hạnh, "Tuyệt quá, hôm nay chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau rồi!"

"Hả?" Giản Hạnh hỏi, "Cậu không về nhà sao?"

Hứa Lộ đáp:

"Cậu không biết sao? Học sinh cấp 3 phải học thêm buổi tối đấy, tối nay bắt đầu rồi."

Giản Hạnh không ngờ lại bỏ lỡ một thông tin quan trọng như vậy, cô hỏi lại:

"Đã thông báo chưa?"

"Rồi," Hứa Lộ chỉ tay về phía một góc nói, "Đó, có dán thông báo đấy, hôm nay tất cả học sinh lớp 10 phải học buổi tối bình thường, vẫn còn là mùa hè nên bắt đầu lúc 6 giờ 50."

Nhưng...

“Bây giờ vẫn chưa đến 4 giờ mà?” Giản Hạnh ngạc nhiên hỏi.

Hứa Lộ kêu lên một tiếng: “Ôi, cậu không muốn thử xem xung quanh trường có đồ ăn gì không à? Tớ chưa ăn cơm ở trường bao giờ, cảm giác thật là hồi hộp quá!”

Giản Hạnh không hiểu được sự hồi hộp đó, nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Hòa Trung là một trong những trường trọng điểm của tỉnh, thiết kế và cấu trúc trường gần như được sao chép hoàn hảo từ Đại học P.

Giản Hạnh và Hứa Lộ lần đầu vào trường mới, chăm chú đi khắp nơi tham quan trường.

Khi đi qua Đình Trạng Nguyên, Hứa Lộ buông tay Giản Hạnh, đứng trước Hồ Trạng Nguyên, chắp tay lại, mặt đầy thành kính, nhỏ giọng cầu nguyện: “Hy vọng mình có thể thi đỗ vào trường đại học trọng điểm.”

Cầu nguyện một cách nghiêm túc ba lần, Hứa Lộ đẩy Giản Hạnh một cái, cũng muốn cô cầu nguyện.

Giản Hạnh không đành lòng, “Cái này có tác dụng gì đâu, chi bằng bây giờ ngồi xuống học thêm mấy bài đi.”

Hứa Lộ lập tức mặt mày xụ xuống, “Cậu đừng có nói nữa, tớ cảm thấy áp lực quá lớn rồi.”

Giản Hạnh mỉm cười: “Vậy đi ra hiệu sách một chút đi, trong trường có một hiệu sách Tân Hoa đấy.”

“Thật không? Tuyệt quá!”

Hứa Lộ vui mừng đến nỗi không kịp phản ứng tại sao Giản Hạnh lại biết trong trường có hiệu sách, dù cô mới vào trường chưa đầy một giờ.

Cả hai không quay lại con đường cũ mà quyết định đi vòng qua cầu cong trên hồ, nhưng khi đến giữa cầu, Giản Hạnh nhìn xuống và thấy mấy cậu trai đang ngồi cạnh đầu cầu.

Một vài người dựa lưng vào cây, một vài người thì đang nghịch những cành liễu bên bờ sông, còn một số người khác thì ngồi trên đá, tay cầm điếu thuốc chưa tàn hết.

Bọn họ đều mặc đồng phục xanh trắng của trường Hòa Trung, lưng áo in số 2008.

Là học sinh lớp 11.

Hứa Lộ có cái nhìn quá lý tưởng về các trường trọng điểm, không ngờ ở đây cũng có học sinh không chăm học.

Có lẽ vì ánh mắt của cả hai quá trực tiếp, nhóm học sinh kia đồng loạt nhìn về phía họ.

Hứa Lộ hơi sợ, kéo tay Giản Hạnh, nhỏ giọng nói: “Hay chúng ta quay lại đi.”

Hứa Lộ vốn nghĩ rằng Giản Hạnh sẽ sợ hơn, vì trong ấn tượng của cô, Giản Hạnh dường như không có bạn bè thân thiết gì.

Hơn nữa, lúc trước họ học ở trường tư thục, nơi đó không có nhiều học sinh giỏi. Mọi người ở đó đều hoặc là từ các vùng quê lên thành phố không có hộ khẩu hay học bạ, hoặc là những học sinh bị đuổi học ở các trường công, không có ai muốn tuân thủ những quy định của giáo viên chủ nhiệm.

Nhưng suốt ba năm học, Giản Hạnh luôn tuân thủ mọi quy định.

Cô là cô học sinh ngoan ngoãn trong mắt tất cả mọi người.

Những học sinh ngoan thường có phản ứng đầu tiên là tránh xa những học sinh cá biệt.

Nhưng kỳ lạ thay, Giản Hạnh lại nói: “Không sao đâu, tớ quen bọn họ."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com