Ta và Tạ Huyền tìm được một hang động kín đáo trong núi, bèn vén cây cỏ chui vào.
Cuối cùng cũng tạm thoát khỏi cơn nguy khốn.
Đây là lần đầu Tạ Huyền chật vật đến vậy, hắn mất một lúc lâu mới hoàn hồn, thở dài: "Đám người này chắc khó mà tìm ra chúng ta ngay được nhỉ? Haizz, tiếc thật, chẳng tóm được mống nào để tra khảo cả!"
Đến nước này rồi mà hắn vẫn nghĩ được điều đó.
Ta thở hắt ra, nói: "Một kích bất thành, kế hoạch xem như đổ bể."
Chỉ e, bọn chúng sẽ không từ bỏ ý định.
Tạ Huyền lo lắng: "Thuần Hiếu, rốt cuộc lũ này là ai phái đến vậy? Nàng có chút manh mối nào không?"
Ta ngẫm nghĩ hồi lâu rồi thở dài: "Bao năm chinh chiến, tay ta đã nhuốm đầy m.á.u tươi, kẻ thù không đếm xuể."
"Không chỉ có người Tây Lương hận ta, trong triều cũng không ít kẻ muốn ta thân bại danh liệt."
Ba năm trước, ta từng c.h.é.m đầu một tên đốc biện tham ô quân lương, hắn là con trai út của Triệu Quốc Công, được lão ta hết mực sủng ái.
Triệu Quốc Công vì thế mà ôm hận trong lòng.
Năm ngoái, em vợ của Phiêu Kỵ Tướng quân đến nhậm chức ở đại doanh Lương Châu của ta, nhưng hắn cậy quyền cậy thế, không tuân theo quân lệnh, ta đành phải trảm hắn để ổn định quân tâm.
Những kẻ có thân thế hiển hách như vậy, ta đã g.i.ế.c không biết bao nhiêu mà kể.
Nhưng ta chưa từng hối hận.
Bởi vì không một ai trong số chúng phải c.h.ế.t oan uổng!
Tạ Huyền ngơ ngác nhìn ta, không thốt nên lời.
Ta khẽ cười, nói: "Ngươi đừng lo lắng, mục tiêu của chúng là ta, sẽ không liên lụy đến ngươi, cũng không dám động đến ngươi đâu."
Giết hoàng tử, ắt sẽ thành đại họa, Bệ hạ không thể không trừng trị bọn chúng.
Tạ Huyền có phần giận dữ, nghiêm giọng: "Ta làm sao có thể yên lòng cho được! Phu thê chúng ta là một thể, nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta biết phải làm sao đây! Ta tuy không bằng nàng ở mọi chuyện, nhưng ta là phu quân của nàng, ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nàng!"
"Dù nàng có nghĩ ta vô dụng, ta cũng nguyện cùng nàng đồng sinh cộng tử!"
Từ khi thành thân đến nay, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn nghiêm khắc đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn dùng những lời lẽ đanh thép nhất, để nói lên tấm chân tình mềm yếu nhất.
Hai mắt ta nóng lên, ôm chặt lấy hắn, nói: "Ngươi rất hữu dụng, ai dám nói ngươi vô dụng, ta liền tru diệt cả nhà hắn."
"Ngươi còn nhớ năm kia, khi chúng ta và Tây Lương giao chiến cầm cự, tin đồn trong triều nổi lên khắp nơi, không ít kẻ gièm pha đòi lui binh đổi tướng... Ta tuy được Bệ hạ một tay nâng đỡ, nhưng cũng khó tránh khỏi miệng lưỡi thế gian, tích hủy tiêu cốt. Khi Bệ hạ còn do dự chưa quyết, đã triệu mấy vị hoàng tử vào hỏi ý kiến."
Khi ấy ta thân cô thế cô, vừa phải đối phó với kỵ binh Tây Lương, lại phải dè chừng những mũi tên giấu kín từ phía sau lưng, thân tâm đều mỏi mệt.
Trong đám hoàng tử khi ấy, chỉ có Tạ Huyền là kiên định đứng về phía ta.
"Phụ hoàng, nghi nhân bất dụng, dụng nhân bất nghi. Kỷ Thuần Hiếu tuy tuổi còn trẻ, nhưng nhi thần tin rằng, người ấy ắt sẽ không phụ sự kỳ vọng của Phụ hoàng, nhất định đánh tan quân Tây Lương!"
Sau khi nghe được những lời này, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Về sau ta đại phá quân Tây Lương, khải hoàn về kinh mới biết chuyện được ban hôn, lúc đó ta thực sự rất vui mừng.
Thực ra ta có vô vàn cách để từ chối thánh chỉ, nhưng ta không muốn bỏ lỡ Tạ Huyền.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tạ Huyền kinh ngạc: "Nàng... nàng biết chuyện này từ trước ư?"
Ta khẽ cười, hôn lên má hắn.
Nếu ta không đủ thông tin, làm sao có thể có được ngày hôm nay.
13
Hiếm khi có cơ hội giãi bày tâm sự, ta ôn tồn nói với Tạ Huyền:
"A Huyền, nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt (Đời người đắc ý hãy vui tràn, Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!). Ngươi tốt, ta cũng tốt, chúng ta cứ vui vẻ mà sống, như vậy mới không uổng phí một kiếp người. Thế gian thường nói 'văn tử gián, võ tử chiến', nếu sau này chiến sự lại nổ ra, quốc gia cần đến, ta vẫn sẽ khoác chiến bào ra trận."
"Nếu có một ngày ta phải bỏ mình nơi sa trường, ngươi hãy mừng cho ta, bởi vì ta đã c.h.ế.t một cách xứng đáng."
Nghe những lời này, Tạ Huyền đỏ hoe cả mắt, ôm chặt lấy ta mà khóc rống lên.
Đến khi quân cứu viện tìm đến, hắn vẫn không chịu rời ta nửa bước.
Cuối cùng ta phải dọa đánh ngất hắn đi mới đưa được hắn về.
Ta: Hình như hơi quá tay rồi...
Ta vốn chỉ muốn chuẩn bị tâm lý trước cho hắn, tiện thể dùng tấm gương của chính mình để khuyên nhủ hắn.