Không ít người đều nói ta là anh hùng cái thế, Cửu hoàng tử trầm ngư lạc nhạn, thật là trời đất tác hợp.
Một vài kẻ tiểu nhân còn đồn thổi Bệ hạ dùng nhi tử thân sinh thi triển mỹ nhân kế, biến ta đây, một thanh kiếm sắt hoá thành một dải lụa mềm.
Ta tuy không để bụng, nhưng Tạ Huyền nghe xong trong lòng có chút buồn bực không vui.
"Người ngoài dù không nói ra, nhưng trong lòng đều xem thường ta, nàng là chinh Tây nguyên soái, sao mà ta, một hoàng tử chẳng có chút thành tựu nào, có thể sánh bằng?"
Ta đáp: "Ngươi là thiên hoàng cao quý, hà tất phải tự hạ thấp mình như vậy!"
Con trai của Hoàng đế, lẽ nào còn chưa đủ khiến người khác ngưỡng mộ sao!
Tạ Huyền đáp: "Nhưng ta vẫn chẳng thể so bì với nàng..."
Nếu là ngày thường, ta ắt hẳn sẽ trêu chọc, biết đầu thai cũng là bản lĩnh, nhưng thấy hắn buồn rầu như vậy, ta chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ, bèn quyết định đưa hắn đến trang viên giải sầu.
10
Trang viên vùng ngoại ô là do Bệ hạ ban thưởng cho ta, bên trong có một dòng suối nóng, nước suối rất tốt cho sức khỏe.
Nghe nói có thể tắm suối, Tạ Huyền cuối cùng cũng có chút hứng thú, cứ hết lần này đến lần khác ám chỉ ta, muốn “uyên ương đạp nước”. (xxx dưới nước đó quý dị)
Ta: "..."
Bây giờ ném hắn từ trên xe ngựa ném xuống, có lẽ vẫn còn kịp.
Lần này xuất hành, chúng ta ăn mặc giản dị, mang theo người cũng chẳng nhiều.
Chẳng ngờ khi đi đến một nơi hẻo lánh, bỗng nhiên có một đám thích khách từ trên trời giáng xuống.
Tạ Huyền chẳng phải đích trưởng, sống đến ngần này vẫn là lần đầu chạm mặt hành thích.
Song hắn cố gắng trấn an tinh thần, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nghiêm nghị nói: "Thuần Hiếu, nàng đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng!"
Ta có chút cảm động.
Ta rất muốn nói với hắn rằng, tòng quân mười mấy năm, ta trải qua không biết bao nhiêu cuộc tập kích bất ngờ, những vụ ám sát cỏn con này đối với ta mà nói, chẳng khác nào hạt mưa phùn.
Nhưng ta rất hưởng thụ cái cảm giác được người khác bảo vệ sau lưng, bèn giả vờ sợ hãi: "A Huyền, liệu chúng ta có xảy ra chuyện gì không? An ninh ở vùng ngoại ô hẻo lánh này không được tốt!"
"Ngươi có đắc tội ai không đấy..."
Tạ Huyền kiên nhẫn an ủi: "Đừng sợ, ta là hoàng tử, thật sự xảy ra chuyện gì, ai dám gánh trách nhiệm!"
Ờ, cũng đúng.
Nhưng chẳng ngờ, đám thích khách này tương đối giỏi, lại đến với mục đích bất lương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không đến một nén nhang, thị vệ chúng ta mang theo kẻ c.h.ế.t người bị thương, chẳng mấy chốc mà không thể chống đỡ được nữa.
Ta nhìn ra ngoài, ít nhất cũng có năm sáu chục người, đây chẳng phải trò đùa, mà là lấy mạng thật!
Nghĩ đến đây, ta chẳng thèm giả vờ nữa, một tay rút ra nhuyễn kiếm, quay sang nói với Tạ Huyền: "A Huyền, ôm chặt lấy ta."
Ta từ nóc xe ngựa lao ra, một đường đi tới, liền c.h.é.m c.h.ế.t bốn năm người.
Kẻ cầm đầu đám áo đen thấy vậy, lớn tiếng hô: "Giết Kỷ Thuần Hiếu!"
Ta hít sâu một hơi, tốt, rất tốt, quá tốt rồi!
Quả nhiên là nhằm vào ta mà đến!
11
Ta dẫn Tạ Huyền, cùng đám thích khách kịch chiến.
Bọn chúng quả là hảo thủ, song chỉ vài chiêu ta liền nhận ra, lũ này không phải dân nhà binh.
Mấy thứ hoa quyền tú thối kia luyện lắm có ích gì, trên chiến trường, g.i.ế.c người mới là lẽ sống.
Tạ Huyền chưa từng trải cảnh này, kinh hãi ôm chặt lấy ta không rời.
Liên sát ba tên, ta nhận thấy đám người kia ra tay với ta vô cùng tàn độc, song lại kiêng dè Tạ Huyền.
Xem ra chủ mưu chỉ muốn lấy mạng ta, còn mạng của Tạ Huyền, hắn ta gánh không nổi.
Vậy thì ta càng thêm dễ xoay sở, vung Tạ Huyền tựa một cây trường thương.
Tạ Huyền kêu: "Thuần Hiếu... ta muốn nôn đến nơi rồi."
Ta quát: "Vậy thì nôn lên chúng!"
Hắc y nhân giận dữ: "Ngươi thật không nói võ đức!"
Ta vốn võ nghệ cao cường, lại thêm kinh nghiệm trận mạc dày dặn, chẳng mấy chốc đã hạ sát vài chục tên.
Bọn hắc y nhân thấy thế định thoái lui, kẻ cầm đầu liền huýt một tiếng sáo sắc lẻm, từ xa lại có thêm mấy chục tên nữa kéo đến.
Khốn kiếp!
Dù ta có sức địch trăm người, nhưng nếu cả trăm tên kéo đến thật thì ta cũng phải bỏ chạy thôi, nếu không chẳng khác nào kẻ ngốc!
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta vung Tạ Huyền lên, cuộn một màn bụi đất mù mịt khiến chúng rối loạn, rồi thừa cơ kéo Tạ Huyền chạy thục mạng lên núi.
Trong núi rừng cây cối um tùm, chỉ cần ẩn mình kỹ càng, ắt hẳn không ai tìm ra.
Đám người kia đã lỡ mất tiên cơ, chỉ cần quân cứu viện tới, chúng ắt không còn đường sống.