Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 163: Ta Thương Nàng.



Hắn bảo Khánh Phong chuẩn bị rư-ợu, một mình ngồi đó uống cạn. Khi Thẩm An An tắm rửa thay y phục xong quay lại, hắn vẫn không có ý định đứng dậy, mà vò rư-ợu đã trống không.

Thẩm An An bước đến gần, khẽ nói: "Là do ta đã không để ý đến cảm xúc của chàng. Nếu có lần sau, ta nhất định sẽ báo trước với chàng."

Miệng thì nói vậy, nhưng nếu có cơ hội hãm hại Đoan Mộng Mộng lần nữa, nàng chắc chắn sẽ không nương tay.

Huống hồ, chuyện hôm nay nàng cũng đã nói rõ từ trước, lúc đó hắn không ngăn cản, vậy mà giờ lại nổi giận với nàng, thật là vô lý.

"Nàng thực sự không biết ta đang giận gì sao?"

Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt đã vương chút men say.

Đối phó với nữ nhân này, hắn nhận ra tức giận hay nổi nóng đều vô dụng. Hắn phải học cách mềm mỏng hơn, không thể cứ cứng đối cứng như trước.

Không thể như kiếp trước, cả hai trở thành đôi oan gia chỉ biết tranh cãi, không hề hiểu cách giao tiếp.

"Vì ta đã xem nhẹ tâm ý của chàng sao?"

Hắn nói, con thuyền đó là hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Đặc biệt là với Tiêu Trạch, giữa hai người họ có huyết hải thâm thù, hắn đương nhiên cũng không thấy dễ chịu.

Tiêu Uyên không nói gì, bỗng đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng ngồi lên đùi mình. Đôi môi nồng nặc mùi rư-ợu chạm vào cổ nàng.

"Ta chưa từng để tâm đến Đoan Mộng Mộng hay Tiêu Trạch, cũng không bận lòng xem nàng đã làm gì với nam nhân khác. Điều ta để tâm, chính là sự thờ ơ của nàng."

Hắn bóp nhẹ cằm nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu lên: "Thẩm An An, nàng cũng biết rõ, tối nay nàng đã chà đạp lên tâm ý của ta. Ta sớm đã chuẩn bị mọi thứ, mong muốn để lại cho nàng một ký ức đẹp, nhưng nàng thì sao? Nàng chẳng hề để tâm dù chỉ một chút."

Có lẽ đây là báo ứng của hắn, là sự trừng phạt cho sự lạnh nhạt và xa cách mà hắn từng đối với nàng trong giấc mộng.

Thì ra, bị người mình yêu không trân trọng, lại đau đớn đến thế này.

Thẩm An An sững sờ trong giây lát.

Ý của hắn là... hắn chỉ để tâm đến nàng, chưa từng quan tâm đến Đoan Mộng Mộng?

Chưa kịp hoàn hồn, Tiêu Uyên lại tiếp tục: "Ta không biết trong giấc mơ của nàng ta là người thế nào, nhưng hiện tại, ngoài nàng ra, ta thực sự không còn ai khác."

Nói xong, hắn không còn động tĩnh gì nữa, trông như đã say. Nhưng Thẩm An An lại mất một lúc lâu mới hoàn toàn lấy lại tinh thần.

Bảo rằng trong lòng không gợn sóng, đó là điều không thể.

Nàng hiểu rõ nỗi đau khi tình yêu không được trân trọng, nên mới cảm thấy có chút hổ thẹn: "Hôm nay... xin lỗi chàng."

"Ta chỉ nghĩ rằng cơ hội lần này rất hiếm có, loại bỏ Tiêu Trạch mới là ưu tiên hàng đầu, chứ không suy xét đến những điều khác."

Cũng không hẳn là không suy xét, chỉ là so với đại cục và tiền đồ, tình cảm và sự lãng mạn nhất thời không quan trọng bằng.

Không ngờ rằng, hắn lại để tâm đến vậy.

Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, đỡ Tiêu Uyên lên giường.

Thế nhưng, hắn lại ôm chặt lấy eo nàng, nhất quyết không buông. Không còn cách nào khác, Thẩm An An đành nghiêng người nằm xuống, tạm chấp nhận ngủ như vậy nửa đêm.

Tiếng trống canh ba vang lên, người say lại chậm rãi mở mắt, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt bóng hình trong lòng.

Thực ra, hắn chưa từng say. Chỉ là có những lời, nếu không mượn men rư-ợu để nói, thì khoảng cách giữa hai người chỉ càng ngày càng xa.

Hắn cũng sợ, nếu phải đối mặt với một Thẩm An An thờ ơ khi bản thân hoàn toàn tỉnh táo, hắn sẽ không thể kiềm chế được cơn giận của mình, rồi cuối cùng lại kết thúc bằng cãi vã.

Hắn siết chặt nàng, kéo nàng sát hơn vào lòng.

Trong cơn mơ màng, Thẩm An An chợt cảm thấy trên người có chút nặng nề, bàn tay vô tư của hắn đã sớm cởi bỏ đai lưng của nàng.

Hơi rư-ợu hòa lẫn với hương thơm lạnh lẽo của nam nhân quanh quẩn nơi chóp mũi, đôi môi hắn kề sát tai nàng, thì thầm: “An An, ta thực sự yêu nàng, tại sao nàng lại không tin ta…”

Giọng nói trầm thấp, mang theo chút oán hờn, khiến lòng nàng bất giác se lại.

Cả đêm trằn trọc không ngủ được, đến sáng hôm sau, bất kể Mặc Hương gọi thế nào, nàng cũng vùi đầu vào chăn, không muốn rời giường. Trong lòng thầm oán trách Tiêu Uyên khi say thật quá mức bám người.

Mặc Hương bất lực: “Cô nương, hôm nay là mùng Một, không thể nằm lì trên giường được đâu. Lát nữa còn phải vào cung thỉnh an Hoàng Thượng nữa đấy.”

Được nhắc nhở, Thẩm An An mới sực nhớ ra chuyện này.

Nàng chậm rãi thò đầu ra khỏi chăn, để Mặc Hương và Mặc Nhiễm giúp mình rửa mặt thay y phục, chải chuốt. Đến khi chỉnh trang xong xuôi, nàng mới thờ ơ hỏi: “Chàng ấy đâu rồi?”

“Cô gia dậy từ sớm, hiện đang ở thư phòng xử lý công vụ ạ.”

“Ừm.”

Vào cung thỉnh an phải mặc cung trang theo quy định, trang phục dày và nặng, khiến Thẩm An An chỉ cảm thấy đầu óc càng thêm uể oải.

Lúc này, quản gia từ ngoài vào bẩm báo: “Vương phi, người tên Trần Thiên kia lại đến, nói có chuyện quan trọng muốn gặp người.”

Thẩm An An hơi nhướn mày, chợt nhớ đến thiếu niên ngoan cố đang bị nhốt trong nhà kho.

Người đó bướng bỉnh, kiêu ngạo đến ch-ết, chắc chắn sẽ không dùng từ “bẩm báo” một cách khách khí như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy nhiên, nàng vẫn đứng dậy đi ra ngoài. Vừa mở cửa, mùi lưu huỳnh còn sót lại từ pháo nổ lan tỏa trong không khí, khói mù mịt đến mức gần như không thấy rõ đường.

“Đi thôi, qua xem thử.”

Quản gia lập tức dẫn đường. Thẩm An An tỏ vẻ vô tình hỏi: “Đã báo với Tứ Hoàng Tử chưa?”

Quản gia thành thật đáp: “Bẩm rồi ạ. Tứ Hoàng Tử nói hãy bẩm báo với Vương phi, để người quyết định có gặp hay không.”

“Ừm.”

Khóe môi Thẩm An An khẽ nhếch lên, mang theo ý cười nhàn nhạt.

Thực ra, những lần tranh cãi gần đây cũng không phải hoàn toàn vô ích, ít nhất hắn đã dần hiểu nàng muốn gì.

Nhà kho lạnh lẽo, nhưng có lẽ nhờ lệnh của Tiêu Uyên, nên Trần Thiên được phát một tấm chăn. Khi Thẩm An An bước vào, hắn đang quấn chăn sưởi ấm.

“Lạnh lắm sao?”

Nàng nhướng mày: “Vậy ngươi nói xem, nam nhân đã bị ngươi lừ-a đến mức đập đầu vào tường, liệu dưới suối vàng có lạnh không?”

Gương mặt thiếu niên tái nhợt trong thoáng chốc, nhưng hiếm hoi thay, lần này hắn lại cúi đầu, không cãi lại. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Những gì ngươi nói… là thật sao?”

“Đằng sau Lâm Hằng Sinh thật sự không phải là Lâm gia, mà còn có một thế lực khác thao túng sao?”

Thẩm An An không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Trần Thiên sốt ruột, lập tức đứng bật dậy: “Ngươi nói cho ta biết đi! Rốt cuộc có phải không? Là ai đã hại ch-ết phụ mẫu ta?”

“Ngươi chẳng phải không tin ta sao? Vậy ta nói thêm nữa thì có ích gì?”

Trần Thiên nhìn chằm chằm nàng, giọng trầm xuống: “Ta đã nghe nói rồi, ngươi sắp đến Giang Nam bắt Cố Đàm.”

Một Vương phi cao cao tại thượng, vậy mà lại dám rời kinh thành, tự mình đi mạo hiểm, chứng tỏ vụ án này thực sự có vấn đề.

“Nhỡ đâu ta chỉ là kẻ trộm la làng thì sao?” - Thẩm An An cười nhạt.

Trần Thiên nghiến chặt răng, nói từng chữ một: “Vậy thì ta sẽ tự tay gi-ết người, báo thù cho phụ mẫu ta.”

“……”

Thẩm An An xoay người định đi, nhưng Trần Thiên lập tức chắn trước mặt nàng, không cho nàng rời đi.

“Ngươi muốn làm gì?” - Nàng lạnh giọng.

Trần Thiên hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt kiên định: “Ta có linh cảm ngươi không phải loại người đó. Ta muốn đi theo ngươi đến Giang Nam bắt Cố Đàm. Ta có thể làm bất cứ việc gì, chỉ cần ngươi giúp ta báo thù, ta nguyện ý bán thân làm nô, mặc ngươi sai khiến. Thế nào?”

"Ta không thiếu nô tài."

Thẩm An An lạnh lùng nói: "Càng không thiếu loại nô tài cứng đầu, tự cho là mình thông minh."

Sắc mặt Trần Thiên hơi tái đi, nhưng vẫn cố chấp nói: "Chỉ cần ngươi cho ta đi cùng, ta có thể nghe theo mọi lời ngươi nói, tuyệt đối không tự ý hành động, tất cả đều do ngươi định đoạt."

"Ta là người bị hại, ta hiểu rõ thủ đoạn của bọn chúng hơn ai hết, chắc chắn có thể giúp ích cho ngươi."

Thẩm An An im lặng nhìn hắn, rất lâu không nói gì.

Trần Thiên thấy vậy, vội vã bày tỏ lòng trung thành, liên tục thề thốt để thuyết phục nàng.

Đột nhiên, Thẩm An An nhàn nhạt lên tiếng: "Nếu ta bắt ngươi ký khế ước bán thân, ngươi cũng đồng ý sao?"

Trần Thiên sững sờ, chỉ do dự trong chốc lát, rồi kiên quyết gật đầu: "Ta đồng ý, nhưng ngươi phải hứa sẽ mang lại công bằng cho bách tính Đông Thành. Nếu ta phát hiện người cùng bọn chúng cấu kết, ta nhất định sẽ tự tay gi-ết người, cùng ngươi đồng quy vu tận!"

"Ngươi đúng là chẳng biết thế nào là biết ơn. Ta dù gì cũng từng giúp ngươi đấy." - Thẩm An An cười giễu cợt.

Trần Thiên im lặng một lát, có chút lúng túng rồi thấp giọng nói: "Vì ta cảm thấy... ngươi không phải người như vậy. Nếu ngươi thật sự cùng phe với Lâm Hằng Sinh, thì trong mấy ngày qua ngươi đã sớm có thể âm thầm gi-ết ta rồi, nhưng ngươi không làm. Điều đó chứng minh ngươi không phải kẻ xấu."

Khóe môi Thẩm An An khẽ cong lên: "Ngươi nghĩ cũng thật thông suốt. Nhưng hành trình đến Giang Nam xa xôi, sống ch-ết khó lường, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi."

Đôi mắt Trần Thiên sáng rực, không chút do dự gật đầu: "Ta có thể!"

Thẩm An An không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi nhà kho, ra lệnh cho quản gia thả Trần Thiên ra và ký khế ước bán thân.

Quản gia có chút do dự: "Vương phi, tên tiểu tử này quá bướng bỉnh, giữ hắn bên cạnh liệu có ổn không? Chủ nhân e là sẽ không đồng ý."

Để một kẻ bốc đồng, dễ kích động ở bên, e rằng không an toàn chút nào.

"Ngươi không cần bận tâm, cứ làm theo lời ta. Nếu Tứ Hoàng Tử có hỏi, cứ bẩm báo đúng sự thật."

Quản gia chỉ có thể gật đầu tuân lệnh. Khi Thẩm An An vừa rời đi, ông lập tức đến thư phòng bẩm báo với Tiêu Uyên.

"Nàng ấy dậy rồi sao?"

Nghe xong bẩm báo, Tiêu Uyên chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.

Quản gia sững lại, sau đó gật đầu: "Đã dậy rồi ạ. Chủ tử, còn chuyện của tiểu tử kia..."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com