Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 162: Một Quân Cờ.



Nàng bỗng nhiên cảm thấy, lời mình vừa nói có phần quá nặng, không nên xem nhẹ tình ý và tâm huyết của hắn.

Nhưng so với việc lật đổ Tiêu Trạch, nàng thực sự thấy rằng cuộc giao dịch này không hề lỗ vốn.

Sự im lặng bao trùm giữa hai người. Đoan Oánh Oánh đứng trên boong thuyền, hứng gió lạnh, đưa mắt nhìn về phía xa.

Đêm nay, thuyền không nhiều, nhưng mặt hồ lại trôi đầy hoa đăng, mang theo giấc mộng và hy vọng của biết bao người, có lẽ cũng chất chứa cả những nỗi niềm gửi gắm và tiếc nuối.

Nếu có thể, nàng cũng muốn thả một chiếc, cầu mong được quay về Trung thu năm ấy, để hỏi tên người đó, để cùng hắn hẹn ước, để khi tổ phụ còn sống, nàng có thể gả cho hắn làm thê tử.

Dù sau này có sa sút, cũng không đến nỗi rơi vào cảnh người chẳng ra người, ma chẳng ra ma như hiện tại.

Âm thanh hoan ái nồng nhiệt vang lên bên tai, Đoan Oánh Oánh ôm chặt cánh tay, cố gắng tự sưởi ấm, nghiêng đầu tưởng tượng về một cuộc sống hôn nhân viên mãn với người đó.

Hắn là một nam nhân có trách nhiệm, có gánh vác, nhất định sẽ không để nàng chịu thiệt thòi. Nàng sẽ sống những tháng ngày vô lo vô nghĩ trong sự chở che của hắn, tận hưởng một đời hạnh phúc.

May thay, người bên trong kết thúc rất nhanh. Khi nàng còn chưa kịp thoát khỏi giấc mộng đắm chìm của mình, cánh cửa khoang thuyền đã bị đẩy ra, Tiêu Trạch bước ra với vẻ mặt thỏa mãn.

Đoan Mộng Mộng e lệ cúi đầu, không dám ngẩng lên, trên chiếc cổ trắng nõn lưu lại những dấu vết hoan ái chằng chịt. Có lẽ nàng ta chưa phát hiện ra, hoàn toàn không hề che giấu.

Đoan Oánh Oánh thu lại ánh mắt, vẻ mặt vô cảm.

Tiêu Trạch nhìn nàng ta với ánh mắt vô cùng hài lòng, cười nói: “Làm phiền Đoan trắc phi rồi. Khi về phủ, bổn Hoàng Tử nhất định sẽ trọng thưởng.”

“Điện hạ quá lời rồi, đây là bổn phận của thiếp thân.”

Tiêu Trạch gật đầu, cười lớn rồi quay về thuyền.

Đoan Mộng Mộng tiến đến chỗ Đoan Oánh Oánh, e lệ nói: “Vừa rồi thật cảm ơn Nhị tỷ đã giúp chúng ta canh chừng. Cũng tại Nhị Hoàng Tử… muội vốn không muốn, nhưng huynh ấy… huynh ấy cứ ép muội.”

Trên mặt nàng ta hiện lên chút bi thương đúng lúc, nhưng sâu bên trong lại đầy ý khoe khoang.

Đoan Oánh Oánh nhếch môi cười nhạt: “Nhị Hoàng Tử phong lưu, đối với ai cũng vậy. Trước đây đối với ta cũng vô cùng cưỡng ép.”

Sắc mặt Đoan Mộng Mộng khẽ biến đổi, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Nhị tỷ sẽ không nói ra chuyện ta là ‘Thiên mệnh chi nữ’, đúng không?”

Đoan Oánh Oánh xoay người nhìn nàng ta. Ngay khi Đoan Mộng Mộng còn đang thấp thỏm lo lắng, nàng ta đột nhiên bật cười: “Đương nhiên là không rồi. Dù sao ta cũng là nữ nhi của Đoan gia, nói ra thì ai cũng chẳng được lợi gì, kể cả ta. Ta ngu gì mà làm chuyện dại dột ấy.”

Đoan Mộng Mộng cuối cùng cũng an tâm.

Đúng vậy, Đoan Oánh Oánh cũng là người Đoan gia, nếu để Hoàng Thượng biết nàng ta không phải ‘Thiên mệnh chi nữ’, ắt hẳn sẽ giận lây sang cả gia tộc Đoan gia, không ai có kết cục tốt đẹp, kể cả Đoan Oánh Oánh. Nghĩ vậy, nàng ta còn gì phải lo lắng nữa?

Sự bực tức bị Thẩm An An chèn ép lúc trước, giờ nàng ta tìm lại được cảm giác ưu việt khi đứng trước Đoan Oánh Oánh. Dù gì cũng là tỷ muội, nhưng phu quân của tỷ tỷ lại si mê mình, còn gì khiến một nữ nhân cảm thấy đắc ý hơn điều đó?

“Nhị Hoàng Tử nói, sẽ cho muội danh phận trắc phi. Nhưng hiện tại trong phủ của huynh ấy, số lượng trắc phi đã đủ rồi. Nhị tỷ đoán xem, huynh ấy sẽ hạ bậc vị nào đây?”

Một vị trắc phi khác xuất thân từ danh môn, trong khi hai tỷ muội Đoan gia, một người xuống, một người lên, như vậy sẽ không làm mất lòng Đoan gia. Đoan Oánh Oánh lại không được sủng ái, chẳng cần nghĩ cũng biết Tiêu Trạch sẽ làm thế nào.

Đoan Oánh Oánh siết chặt móng tay vào lòng bàn tay, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, mỉm cười nhạt nhẽo: “Tâm tư của Nhị Hoàng Tử, nào phải chúng ta có thể đoán được? Hơn nữa, thân phận hiện tại của Tam muội không hề tầm thường, muốn vào phủ e rằng không dễ dàng.”

“Huynh ấy nói sẽ tìm cách.” - Đoan Mộng Mộng tự tin đáp.

Đoan Oánh Oánh không bình luận gì, chỉ nhàn nhạt chỉ về một con thuyền khác: “Muội xem, Tứ Hoàng Tử và Tứ Hoàng Tử phi đang nhìn sang chúng ta. Muội nghĩ họ đang nghĩ gì?”

“Chắc hẳn đang nghĩ, nữ nhi Đoàn gia thật rẻ mạt, chưa cưới hỏi đã dan díu với nam nhân, lại còn ngay giữa một nơi đông người như thế này, đúng là chẳng biết liêm sỉ.”

Nàng ta nói rất bình thản, ngay cả bản thân cũng bị cuốn vào câu chửi ấy. Nhưng Đoan Mộng Mộng thì sắc mặt lập tức biến đổi, nàng ta rưng rưng nước mắt, ngước nhìn Tiêu Uyên.

Thế nhưng, hắn chỉ lạnh lùng lướt qua nàng ta, ngay lập tức thu hồi ánh mắt. Tựa như chỉ nhìn thêm một chút cũng cảm thấy dơ bẩn!

“Ta không giống tỷ.”

Đoan Mộng Mộng thấp giọng gằn lên: “Ta không phải thứ hàng hóa rẻ mạt bị đưa lên xe ngựa. Ta là người mà Nhị Hoàng Tử hao hết tâm tư mới có được.”

Nàng ta có thân phận ‘Thiên mệnh chi nữ’, lại có tình ý của Tiêu Trạch, sao có thể so sánh với Đoan Oánh Oánh, một quân cờ đơn thuần?

Nàng ta vốn kiêu ngạo, sao có thể chịu được lời lẽ của Đoan Oánh Oánh?

Trong mắt Đoan Oánh Oánh thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó, cô lại bình thản như cũ, không có chút dấu hiệu tức giận, chỉ khẽ cười: “Vậy sao? Vậy chúc Tam muội may mắn.”

Nàng ta ngừng một chút, rồi nhàn nhạt bổ sung: “Nhưng mà… ở trên thuyền của người trong lòng, lại cùng nam nhân khác hoan hảo, cảm giác hẳn chẳng dễ chịu nhỉ? Nhị Hoàng Tử bụng dạ hẹp hòi, lát nữa muội nhớ đừng để lộ ra, kẻo cả hai đầu đều không được gì.”

Những lời này chẳng khác nào một lưỡi d-ao sắc bén, đ-âm thẳng vào tim Đoan Mộng Mộng.

Nàng ta chọn thuyền của Tiêu Uyên, một phần cũng là để trả thù. Nàng ta không tin hắn đối với mình không có chút tình ý nào. Nhưng khi thật sự nhìn thấy cách bài trí trên thuyền, những tấm rèm buông rủ đầy ý vị…

Nàng ta liền hiểu, hắn thật lòng thích Thẩm An An.

Cơn đau đớn như bóp nghẹt trái tim nàng ta, khiến nàng ta không sao thở nổi. Nhưng sự tấn công mãnh liệt của Tiêu Trạch lại lấp đầy sự yếu hèn của một kẻ yêu mà không được hồi đáp.

Không chỉ nàng ta, ngay cả Đoan Oánh Oánh cũng là cố tình.

Cố tình khiến Đoan Mộng Mộng cảm thấy nhục nhã, giày xéo nàng ta.

Nàng ta thích Tiêu Uyên, nhưng nàng ta lại làm chuyện thông gian với nam nhân khác ngay trước mặt hắn, cũng giống như lúc nàng ta mỉa mai Đoan Oánh Oánh khi biết Đoan Oánh Oánh có tình cảm với Thẩm Trường Hách.

Mà Tiêu Trạch thì…

“Hôm nay mượn thuyền của Tứ đệ, đa tạ rồi.”

Hắn cười đắc ý, ánh mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

Ở kinh thành, biết bao nữ tử đều khao khát có được Tiêu Uyên, người để mắt tới hắn không vì quyền thì cũng vì tiền.

Hắn từng dành sự ưu ái cho Đoan Mộng Mộng, nhưng nàng ta lại một lòng hướng về Tiêu Uyên.

Nhưng bây giờ thì sao? Cuối cùng vẫn bị hắn chiếm đoạt, hơn nữa còn ngay trên địa bàn của Tiêu Uyên.

Sắc mặt Tiêu Uyên lạnh lẽo đến cực điểm, còn Tiêu Trạch thì cho rằng mình rốt cuộc đã thắng hắn một lần, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Tứ đệ đừng để bụng, lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển, hôm nay thích người này, ngày mai ngưỡng mộ người khác, thay đổi nhanh lắm.”

“Vậy sao?”

Tiêu Uyên lạnh nhạt đáp, ánh mắt lại hướng về phía Thẩm An An.

“……”

Nàng đã im lặng nửa canh giờ rồi, sao tự nhiên lại bị lôi vào nữa vậy?

Bỗng nhiên, Tiêu Uyên đứng phắt dậy, bước đến nắm lấy cổ tay Thẩm An An, kéo nàng rời đi.

Chuyện đáng xấu hổ đã diễn ra đến mức này, Thẩm An An cũng không muốn ở lại đối mặt với gương mặt đầy đắc ý của Tiêu Trạch và hai tỷ muội Đoan gia, thế nên nàng ngoan ngoãn đi theo hắn.

Trở lại thuyền của mình, Tiêu Trạch nhìn vẻ mặt giận dữ của Tiêu Uyên, lại càng cảm thấy khoái chí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn vẫy tay gọi Đoan Mộng Mộng đến, rồi ôm chặt nàng ta vào lòng: “Ái phi vẫn còn để tâm đến Tứ đệ sao?”

Đoan Mộng Mộng cắn chặt môi, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng: “Nhị Hoàng Tử nói gì vậy, giữa chúng ta chẳng phải đã như thế này rồi sao?”

Tiêu Trạch hài lòng bật cười. Nhưng đúng lúc đó, Chu thị bất ngờ xuất hiện trên thuyền, vừa trông thấy cảnh Đoan Mộng Mộng ngồi trên đùi Tiêu Trạch thân mật, nàng ta lập tức phát điên.

Nàng ta lao đến, kéo mạnh Đoan Mộng Mộng xuống rồi thô bạo đá nàng ta mấy cái. Tiêu Trạch sững người trong giây lát, sau đó vội vàng đưa tay ngăn cản.

Đoan Oánh Oánh đứng nhìn cảnh tượng trước mặt, khẽ nhếch môi lùi lại vài bước, sợ bị vạ lây. Nhìn Tiêu Trạch hết lòng bảo vệ Đoan Mộng Mộng, ánh mắt nàng tràn đầy vẻ mỉa mai lạnh lùng.

Nếu khi xưa hắn cũng bảo vệ nàng như thế, có lẽ nàng đã không tuyệt tình đến vậy. Nhưng ai bảo, chưa từng có ai xem nàng là con người?

Chu thị gào thét, tuôn ra đủ lời lăng mạ khó nghe, giọng điệu chát chúa, cảnh tượng tranh cãi hỗn loạn không dứt. Tiêu Trạch đứng giữa hai người, trên mặt bị cào đến mấy vết, nhưng vì mấy ngày nay huynh trưởng của Chu thị đang được thánh sủng, hắn không thể đắc tội, chỉ có thể cố gắng khuyên can.

Chu thị xả hết cơn giận, lật tung bàn ghế, tiếng đồ vật rơi vỡ loảng xoảng, huyên náo vô cùng.

Thẩm An An không nhịn được liếc nhìn, chân gần như không nhấc nổi.

Nhìn Tiêu Trạch chật vật như vậy, nàng bất giác nhếch môi cười nhẹ.

Một giọng nói lạnh lẽo bất ngờ vang lên bên tai: “Phu nhân dường như rất hài lòng với kết quả của mình? Hửm?”

Thẩm An An lập tức phủi sạch quan hệ: “Ta chẳng làm gì cả, chỉ nói vài câu thích hợp thôi. Chuyện là do hai người kia gây ra, Đoan Oánh Oánh đẩy lên, liên quan gì đến ta?”

Nàng chớp đôi mắt hạnh tròn xoe, Tiêu Uyên giận đến mức bật cười.

Trên thuyền của Tiêu Trạch quả thật rất náo nhiệt. Một màn hỗn chiến như vậy, Thẩm An An thật sự muốn kéo ghế ra ngồi xem cho thỏa thích. Tiếc rằng, bên cạnh nàng còn có một vị sát thần đang giận đến mức muốn gi-ết người.

“Phu nhân đạt được mục đích rồi, có phải nên tính toán món nợ giữa chúng ta không?”

Trong mắt Tiêu Uyên, con thuyền này dính bẩn đến mức hắn giẫm lên cũng thấy ghê tởm. Những gì hắn cẩn thận chuẩn bị đã bị phá hủy trong chốc lát, khiến hắn tức giận đến mức lồng ng-ực như sắp nổ tung.

Nhất là khi Thẩm An An lại có thái độ thờ ơ, chẳng chút bận tâm.

Tính nợ? Thẩm An An hơi ngẩn ra, ngay sau đó đã bị Tiêu Uyên kéo vào khoang thuyền.

May mắn là bên trong không có dấu vết gì của người khác, nếu không Tiêu Uyên e rằng đã phát điên.

Bên ngoài, bọn Khánh Phong và Khánh An vội vàng x-ách nước lên, dội sạch boong thuyền. Cả khoang thuyền bên kia cũng bị dọn dẹp sạch sẽ, mọi thứ trong phòng đều bị ném xuống hồ.

Thẩm An An ngồi trên giường, ngước mắt nhìn Tiêu Uyên đang đi qua đi lại, tức giận đến mức không biết trút vào đâu.

Nàng vẫn không cảm thấy mình làm sai, thậm chí còn nghĩ rằng bản thân đang giúp hắn suy tính.

Tiêu Trạch dính líu với Đoan Mộng Mộng chẳng khác nào tự tìm đường ch-ết, chưa kể bên cạnh còn có một con rắn độc như Đoan Oánh Oánh, chuyện này với Tiêu Uyên chỉ có lợi mà không có hại.

Cùng lắm cũng chỉ là một con thuyền bị vấy bẩn, muốn chọn ngày khác đến lại thì có gì to tát mà phải tức giận đến vậy?

Nghĩ đến đây, nàng bỗng sững người.

Đúng vậy, thuyền hoa khi nào đi chẳng được, đi với ai, đến đâu cũng có khác gì đâu. Nhưng tại sao kiếp trước nàng lại cố chấp đến vậy?

Trong lúc suy nghĩ thất thần, bờ vai nàng bất ngờ bị giữ chặt, cả người bị đẩy mạnh xuống giường.

“Thẩm An An, nàng đúng là biết cách làm ta nhục nhã.”

Nàng mím môi nhìn hắn, bị cơn giận dữ của hắn làm cho sững sờ, mặt tái nhợt, một lời cũng không thốt lên nổi. Chỉ sợ nếu nàng nói sai một chữ, hắn sẽ thực sự giáng cho nàng một cú đấm.

Tiêu Uyên hít sâu một hơi, nhưng ngay sau đó lại đột ngột buông nàng ra, rồi xoay người đi thẳng ra ngoài.

Thẩm An An nghe thấy hắn ra lệnh cho Khánh An quay thuyền về phủ.

Đúng là có chuyện của Nhị Hoàng Tử và Đoan Mộng Mộng, tâm trạng người ta chắc chắn sẽ bị phá hỏng. Hoặc cũng có thể, đây chính là điểm khiến hắn giận nhất...

Nàng cất bước đi theo, nhìn thấy hắn đứng trên boong thuyền.

Lúc này, thuyền vẫn trôi giữa hồ, ngoài đại thuyền của Tiêu Trạch, không có chiếc nào dám lại gần trung tâm hồ, bốn bề tĩnh lặng đến đáng sợ.

Gió lạnh thổi phần phật, vạt áo choàng của hắn tung bay trong gió, hơi thở tỏa ra còn lạnh hơn cả mặt hồ.

Thẩm An An chậm rãi bước đến gần hắn: “Có phải chàng nể tình Đoan lão gia, nên mới tức giận vì ta gài bẫy Đoan Mộng Mộng không?”

Câu hỏi của nàng đầy ẩn ý. Dù sao cũng là thanh mai trúc mã, nay lại để nàng ta thân mật với nam nhân khác ngay trước mặt hắn, hắn không vui cũng là điều dễ hiểu.

Nàng không nói thì thôi, vừa nhắc đến, sắc mặt Tiêu Uyên càng u ám hơn.

Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh buốt đến tận xương tủy: “Nếu ta nói phải, phu nhân định thế nào?”

Thẩm An An không có quá nhiều cảm xúc, chỉ bình tĩnh đáp: “Nếu đã vậy, tại sao chàng không nói sớm? Bây giờ người ta đã thế này rồi, chẳng lẽ lại để chàng giành về sao?”

Huống hồ, một nữ nhân đã qua tay Tiêu Trạch, Tiêu Uyên liệu có muốn không?

Dĩ nhiên, dù hắn có muốn, nàng cũng không chấp nhận. Đoan Mộng Mộng chính là một mớ rắc rối, nàng không có thời gian đấu trí với nàng ta từng ngày từng giờ.

Tiêu Uyên tức đến mức bật cười, không buồn giải thích thêm. Không khí im lặng bao trùm cả hai.

Không lâu sau, Khánh Phong và Khánh An đã chèo thuyền vào bờ.

Tiêu Uyên phất mạnh tay áo rời đi, bóng lưng toát ra cơn giận dữ không gì kiềm chế nổi.

Thẩm An An được Mặc Hương dìu lên bờ, trước khi rời đi, nàng không quên quay đầu nhìn lại con thuyền.

Thật đẹp, thật ấm áp.

Nếu là kiếp trước, chắc hẳn nàng sẽ rất thích, sẽ vui mừng đến mức quên cả đất trời.

Còn hiện tại, nàng vẫn thích, chỉ là không còn cảm giác rộn ràng của một thiếu nữ nữa. Bị hai kẻ đó phá hỏng, đúng là đáng tiếc.

“Còn chưa đi?”

Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Uyên truyền ra từ trong xe ngựa.

Thẩm An An lập tức thu hồi ánh mắt, bước lên xe. Nàng tự giác ngồi sát mép bên kia, không dám ngồi quá gần hắn.

Tiêu Uyên nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo và kiềm nén.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh rời khỏi Hoa An phố, thẳng về phủ Tứ Hoàng Tử.

Giờ này đã là đêm khuya, ngoài vài tiếng pháo hoa lác đác, con phố yên tĩnh đến lạ.

Thẩm An An nghĩ rằng hắn đang giận đến vậy, chắc chắn sẽ qua đêm trong thư phòng.

Nhưng không ngờ, hắn lại im lặng suốt dọc đường, cùng nàng trở về Ngô Đồng viện.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com