Thẩm An An sững sờ trong giây lát, còn Tiêu Uyên đã đẩy cửa bước ra ngoài.
Hoa đăng... Hình như trước đây hắn từng nhắc đến, vậy mà nàng lại quên mất. Không ngờ hắn vẫn còn nhớ.
Chỉ là ký ức đó chẳng mấy tốt đẹp, nàng cũng không thật sự muốn đi. Nhưng lúc này, nàng không thể làm hắn phật ý, không thể để chuyến đi Giang Nam xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Nữ nhân Giang Nam được hoàng đế đưa vào cung năm đó rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Kinh thành hoàn toàn giữ kín miệng, chỉ có Giang Nam mới có thể lần ra chút manh mối.
Vùng eo bị hắn siết qua vẫn còn đau âm ỉ, nàng đưa tay xoa nhẹ bên hông. Nghĩ đến ánh mắt hắn khi nãy, lòng vẫn còn sợ hãi.
Nhưng không hiểu sao, một nỗi bất an lại dần dâng lên, quẩn quanh trong lồng ng-ực.
Nàng tưởng rằng hôm nay hai người đã hòa thuận lại, nhưng đến đêm, Tiêu Uyên vẫn nghỉ tại thư phòng, chỉ sai người báo lại một tiếng.
Nàng gật đầu, bảo Mặc Hương chuẩn bị thêm chăn đệm dày hơn mang qua. Dù gì cũng là phu thê, sự quan tâm cần có vẫn phải thể hiện cho cả phủ thấy.
Tiêu Uyên nhìn chăn đệm được mang đến, sắc mặt càng thêm lạnh lùng: "Ngay cả đồ đạc cũng mang sang, nàng là muốn ta vĩnh viễn không quay về làm chướng mắt nàng sao?"
"..."
Khánh Phong cắn răng, thấp giọng bẩm báo: "Chủ tử, hôm nay Hoàng Tử phi trước tiên đi gặp Thẩm công tử, sau đó đến ni cô am gặp Thẩm Quý phi. Cụ thể nói gì, thuộc hạ đứng xa nên không nghe rõ."
Tiêu Uyên chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng, không hỏi thêm gì, mà quay người đến trước án thư. Khánh Phong lập tức bước lên, trải giấy, mài mực.
Từng phong thư được viết xong, đóng ấn, Tiêu Uyên giao cho Khánh Phong, dặn dò: "Trước khi Hoàng Tử phi rời kinh, những bức thư này phải được gửi đến quan lại dọc đường đi Giang Nam, từng nơi từng chỗ, không được bỏ sót. Ở địa bàn của ai thì ta sẽ tìm người đó để nói chuyện.".
Khánh Phong giật giật khóe mắt, lập tức nhận thư rời đi. Chỉ sợ những quan viên kia đều đang cầu trời khấn phật, mong Hoàng Tử phi đừng đi qua địa phận của họ.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Tiêu Uyên. Hắn ngồi sau án thư, khuôn mặt lạnh lùng phủ một tầng u ám, bóng dáng nửa ẩn trong đêm tối.
Chiếc nhẫn bạch ngọc xoay tròn trên ngón tay, ánh mắt hắn dường như nhìn xuống mặt đất, lại như đang thất thần suy nghĩ điều gì. Sự lạnh lẽo tràn ngập căn phòng cũng không sánh được với nỗi bi thương toát ra từ hắn.
Có một câu nàng nói không sai: Chỉ cần Tiêu Uyên hắn còn ở đây, trấn giữ kinh thành, thì đó chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng. Dù nàng có đi đến đâu, cũng sẽ có vô số người bảo vệ nàng chu toàn!
Đêm đó, ác mộng lại một lần nữa quấy nhiễu hắn. Không phải những mảnh vụn rời rạc, mà là một bức tranh dừng lại mãi mãi. Nàng lặng lẽ nằm trên chiếc ghế trúc trong Ngô Đồng viện, không một tiếng động. Hắn biết rất rõ, nàng đã không còn nữa.
Cơn đau như xé ruột gan thực sự tồn tại, khiến hắn phát điên. Hắn ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của nàng, gào thét điên cuồng, ra lệnh cho người cứu nàng...
Cơn đau đầu dữ dội khiến hắn choàng tỉnh. Hắn bật dậy, nhìn quanh thư phòng quen thuộc, đưa tay day trán, hồi lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Từ khi hai người thành thân, những giấc mơ như vậy gần như biến mất. Nhưng từ lúc chuyển ra thư phòng, chúng lại đột ngột trở lại...
Và giấc mơ lần này so với trước kia lại càng khiến người ta hoảng sợ, nỗi đau và dày vò khi hoàn toàn mất đi thứ gì đó cứ quẩn quanh trong lòng, mãi không thể xua tan.
Hắn bắt đầu nghĩ, dáng vẻ cuối cùng của nàng khi nằm trên chiếc ghế trúc, có phải cũng chính là cái kết mà nàng đã mơ thấy cho cả hai hay không?
Khi đó, hắn không yêu nàng sao? Nhưng nếu không yêu, tại sao lại đau đớn đến xé ruột gan như vậy? Nếu yêu, vì sao lại lạnh lùng như thế?
Nơi lồng ng-ực bỗng nhói lên từng cơn, đau đến mức trán hắn rịn đầy mồ hôi lạnh, cả người hơi cúi xuống, cố gắng chịu đựng.
Khiến hắn trong chốc lát không thể phân biệt rõ, rốt cuộc là nỗi đau trong giấc mơ, hay là nỗi đau thực sự ngoài đời.
…
Chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết xuân, trong cung cũng đã nghỉ lễ, khắp nơi đều đang vui vẻ chuẩn bị đón năm mới.
Năm nay, phủ Tứ Hoàng Tử cũng không còn như trước. Vì đã có chủ mẫu, phủ đệ được trang hoàng lộng lẫy, không còn vẻ lạnh lẽo đơn điệu như những năm trước, ít nhất cũng mang chút không khí của ngày Tết.
Tiêu Uyên ở trong thư phòng suốt một ngày, xử lý xong đống tấu chương chất chồng trên án thư.
Trong lúc đó, hắn không ít lần thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những hạ nhân trước đây đi đứng còn không dám gây tiếng động, hôm nay lại trở nên táo bạo hơn hẳn, chạy khắp nơi treo đèn lồng đỏ, dán câu đối xuân, thậm chí còn buộc những dải lụa đỏ ghi lời chúc may mắn lên những cành cây trơ trọi trong viện hắn.
Khánh An nhìn theo ánh mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Đó là do Hoàng Tử phi dặn dò, nói rằng năm mới thì phải có không khí năm mới, lạnh lẽo quạnh quẽ quá thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Ừm.”
Hắn nhàn nhạt thu lại ánh nhìn, tiếp tục vùi đầu vào công vụ, nhưng khóe môi lại bất giác cong lên.
Phủ Hoàng Tử của hắn, cuối cùng cũng có chút hơi ấm của một mái nhà.
Khi hắn rời khỏi thư phòng, trời đã chạng vạng tối. Suốt cả ngày, Thẩm An An không đến, thậm chí một nha hoàn từ Ngô Đồng viện cũng không xuất hiện.
Sắp đến giờ cơm tất niên, hắn cứ tưởng nàng đã quên mất mình: “Hoàng Tử phi đâu?”
Khánh An vội đáp: “Hoàng Tử phi đang trang điểm thay y phục.”
Nghe vậy, nụ cười trên môi Tiêu Uyên càng sâu hơn, trong lòng nghĩ chắc là vì hôm qua hắn nói sẽ dẫn nàng đi du thuyền, nên nàng mới tỉ mỉ chuẩn bị như vậy.
Khánh An cẩn thận liếc nhìn sắc mặt chủ tử, rồi dè dặt bổ sung: “Mới vừa rồi… trong cung có người truyền tin, nói rằng Hoàng Thượng đã chuẩn bị gia yến, bảo chủ tử dẫn theo Hoàng Tử phi cùng đến dự. Mọi năm ngài đều không chịu đi, nhưng năm nay đã cưới chính phi, e rằng không thể tiếp tục vắng mặt nữa.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Uyên lập tức vụt tắt, sắc mặt trầm xuống: “Hoàng Tử phi đã biết chuyện này chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khánh An gật đầu: “Quản gia đã lập tức bẩm báo với Hoàng Tử phi. Nhưng thấy ngài đang bận, nên chưa kịp thông báo.”
Chứ nếu không, Hoàng Tử phi còn trang điểm làm gì?
Sắc mặt Tiêu Uyên lạnh đi, nói trắng ra, thì ra hắn lại tự mình đa tình một lần nữa!
Hắn sải bước rời khỏi thư phòng, đi thẳng đến Ngô Đồng viện.
“Công tử.”
Mặc Hương vội vàng hành lễ, rồi nhanh chóng quay vào trong giúp Thẩm An An trang điểm.
Nàng khoác lên mình bộ cung trang theo quy chế dành cho Hoàng Tử phi, tóc búi cao, cài một cây trâm đung đưa theo từng cử động, lớp trang điểm trên mặt rất nhạt.
Nhưng nàng vốn dĩ đã có dung mạo kiều diễm, giờ chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Từng cử chỉ đều toát lên vẻ đoan trang và cao quý.
Đôi mắt Tiêu Uyên trầm xuống, hắn chậm rãi bước đến phía sau nàng, hơi cúi người, nhìn vào bóng dáng nàng trong gương đồng khi đang thoa son.
“Xong việc rồi à?”
Thẩm An An đặt thỏi son xuống một cách tự nhiên, giọng nói mang theo sự quan tâm.
Nếu thực sự quan tâm, tại sao không sai người đến hỏi hắn một câu, chẳng hạn như có đói không, có lạnh không, khi nào xong việc?
Tự tay nấu một bát canh, hoặc ít nhất cũng có thể bảo nhà bếp nấu rồi sai người mang đến.
Nhưng nàng thì sao? Nàng hoàn toàn quên bẵng hắn, đến một câu cũng không buồn hỏi.
Ngón tay Tiêu Uyên lướt qua môi nàng, vừa trả lời vừa cười nhạt: “Xong rồi. Phu nhân ăn mặc lộng lẫy thế này, là đi dự yến tiệc hay đi tuyển tú?”
Giọng hắn vừa dứt, ngón tay cũng nhẹ nhàng lướt ngang, khiến lớp son môi mới thoa loang ra nửa bên mặt trắng nõn.
“……”
“……”
Không chỉ Thẩm An An, ngay cả Mặc Hương và Mặc Nhiễm cũng sững người, rồi lập tức giật mình hoảng hốt.
Thẩm An An mím môi, bình tĩnh cầm khăn lau đi vết son, rồi dặm lại lớp trang điểm.
Mặc Hương và Mặc Nhiễm vội bước lên một bước, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Tiêu Uyên, như thể sợ hắn lại gây chuyện.
Tiêu Uyên không làm gì thêm, chỉ lười biếng dựa vào ghế phía sau nàng, hai chân vắt chéo, đôi mắt thâm trầm nhưng ẩn chứa một tia sắc bén, chăm chú quan sát gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
Bị hắn nhìn chằm chằm, nàng có chút không thoải mái. Cũng may, lúc này lớp trang điểm đã hoàn thành, nàng liền bảo Mặc Hương và Mặc Nhiễm lui ra ngoài.
Nàng quay lại nhìn Tiêu Uyên: "Chàng không muốn đi?"
"Chúng ta đã hẹn tối nay sẽ đi dạo hồ ở phố Hoa An." - Giọng hắn có chút oán trách.
Thẩm An An kiềm chế tính khí, nhẹ nhàng nói: "Yến tiệc trong cung chắc cũng không kéo dài lâu, chúng ta đi sớm về sớm, chắc vẫn còn kịp."
Nhưng hắn đã chuẩn bị rất lâu cho buổi du hồ tối nay, mong có thể bù đắp lại tiếc nuối trong lòng nàng. Tiêu Uyên cụp mắt, dời ánh nhìn, không nói gì.
Nàng vốn không phải người thích những nơi ồn ào phiền phức, đặc biệt là yến tiệc trong cung, nơi đầy rẫy những lời mỉa mai đấu đá. Hắn liếc nhìn bộ trang phục lộng lẫy của nàng, hơi gật đầu.
"Nàng muốn đi thì đi thôi."
Hắn thản nhiên đáp, chỉ thay một chiếc áo khoác rồi cùng nàng xuất phủ. Lúc này, trên phố đã bắt đầu vang lên tiếng pháo, mùi thuốc s.ú.n.g lẩn khuất trong không khí.
Khắp nơi đều tràn ngập không khí đón năm mới.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Tiêu Uyên ra khỏi phủ vào đêm giao thừa. Trước đây, hắn không tham gia cung yến, cũng không thích những nơi náo nhiệt. Hắn chỉ ăn một mình, đứng bên song cửa, lặng lẽ nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời.
Lần đầu tiên hắn tự tay đốt pháo hoa, chính là vào ngày họ thành thân.
Đây cũng là cái Tết đầu tiên sau khi họ kết hôn. Tiêu Uyên nhìn nữ tử đối diện, ánh mắt dần hiện lên ý cười.
"Bây giờ tình hình Lâm gia thế nào rồi? Mấy hôm trước ta có gửi thư cho Lâm cô nương, nhưng vẫn chưa thấy hồi âm."
Tiêu Uyên nói: "Tạm thời bị giam lỏng, trước khi nàng về kinh, họ không thể rời khỏi Lâm phủ nửa bước."
"Nói vậy, hôn sự của đại ca và Lâm cô nương lại phải trì hoãn rồi." - Giọng nàng có chút tiếc nuối.
"Nàng về sớm, họ sẽ sớm thành thân."
Tiêu Uyên nhìn nàng, chậm rãi nói: "Nếu quá muộn, e rằng ta cũng không bảo vệ được Lâm gia."
"Ừ, ta sẽ nhanh chóng đi rồi về."
Tiêu Uyên không nói thêm. Dù nàng đi đâu, làm gì, cuối cùng nàng vẫn phải trở về. Trở về bên hắn. Hắn chỉ cần bảo vệ nàng bình an là đủ.
Xe ngựa dừng trước cổng hoàng cung.
Lúc này đã có một chiếc xe ngựa khác đậu sẵn. Nhị Hoàng Tử phi đang được nha hoàn đỡ xuống xe, còn Tiêu Trạch đứng bên cạnh, trông có vẻ nhàm chán.
Vừa thấy Tiêu Uyên, hắn liền sáng mắt lên, giống như chó con nhìn thấy khúc xương ngon.