Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 147: Bắt Tại Trận.



Lúc này, kinh thành đèn lồng treo cao, náo nhiệt tưng bừng, nhưng trên con phố nhỏ của trấn nhỏ lại thưa thớt bóng người. Lác đác chỉ còn vài hàng quán miễn cưỡng trụ lại, phần lớn là do buôn bán ban ngày không được thuận lợi.

Trên con đường vắng vẻ, Lâm Vũ Nhu và Thẩm Trường Hách sóng bước bên nhau, nhưng chẳng hề cảm thấy buồn chán. Có lẽ khi hai trái tim đồng điệu, dù làm gì cũng chẳng thấy tẻ nhạt.

"Lâm gia xảy ra chuyện lớn như vậy, sao chàng không nói với ta?" - Lâm Vũ Nhu hỏi.

Thẩm Trường Hách mím môi, giọng nhẹ nhàng: "Ta có thể tự giải quyết."

Lâm Vũ Nhu trong lòng không khỏi khó chịu: "Thẩm gia vốn đã khó khăn, nếu để Hoàng Thượng biết chàng giấu chuyện này, e rằng sẽ rước thêm phiền phức."

Nếu nàng biết phụ thân đồng ý hôn sự này vì chuyện đó, nàng chắc chắn sẽ không chấp nhận. Nàng không muốn mình trở thành gánh nặng của hắn.

Thẩm Trường Hách khẽ cười, thử vươn tay, nhẹ nhàng móc lấy ngón tay nàng: "Nàng còn chẳng ngại Thẩm gia gặp rắc rối, còn nguyện ý gả cho ta, thì sao ta có thể để tâm đến những chuyện phiền phức của nàng?"

Đôi mắt Lâm Vũ Nhu cay xè, hơi nước nhanh chóng phủ lên khóe mi. Trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác áy náy.

Hắn là người chính trực như vậy, còn nàng lại hết lần này đến lần khác dùng thủ đoạn để trói buộc hắn. Thật sự không nên.

Nàng im lặng không nói gì, Thẩm Trường Hách kéo nàng đứng dưới hiên, chắn đi cơn gió lạnh.

"Đừng lo, có ta, có Tứ Hoàng Tử, còn có cả đại ca của nàng, nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa."

Lâm Vũ Nhu ngước nhìn hắn, đôi môi đỏ khẽ mím, nhẹ gật đầu: "Chàng phải lượng sức mà làm, bất cứ chuyện gì cũng phải đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu. Nếu không, cả đời này ta cũng không thể an lòng."

Thẩm Trường Hách khẽ cười: "Nếu ta thật sự gặp chuyện chẳng lành, nàng chỉ đơn thuần cảm thấy lương tâm bất an thôi sao?"

Lâm Vũ Nhu lập tức đỏ bừng mặt, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn khẽ đ.ấ.m nhẹ lên ng-ực hắn: "Chàng nói linh tinh gì thế? Đang yên đang lành, sao lại học thói xấu như vậy!"

"Không phải là do nàng dạy bảo tốt sao?"

Thẩm Trường Hách buột miệng, vừa nói ra liền nhận ra có gì đó không ổn, sắc mặt cũng hơi ửng đỏ.

Trước đây hắn đâu có như vậy, chẳng hiểu vì sao, bây giờ cứ đứng trước mặt nàng là những lời trêu chọc cứ tự nhiên tuôn ra.

"Ta chỉ lỡ lời thôi, nàng đừng để tâm."

Lâm Vũ Nhu khẽ cong môi. Đêm tối thăm thẳm, chỉ vài chiếc đèn lồng lẻ loi tỏa ánh sáng mờ nhạt, không đủ xua đi màn đêm. Hai bóng người họ dường như hòa quyện hoàn toàn vào bóng tối.

Nàng lấy hết can đảm, bước lên ôm lấy eo hắn, gương mặt xinh đẹp áp vào lồng ng-ực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ nhưng đang dần trở nên gấp gáp, hơi thở hắn cũng rối loạn theo.

"Vũ Nhu…"

Giọng Thẩm Trường Hách khàn khàn, vang lên bên tai khiến nàng càng thêm thẹn thùng.

"Ta… ta hơi lạnh, chàng có thể chắn gió giúp ta không?"

Thẩm Trường Hách nhất thời cứng đờ người, hồi lâu sau, Lâm Vũ Nhu mới chậm rãi buông hắn ra.

"Trường Hách, nếu một ngày nào đó chàng biết ta đã lừ-a dối chàng, chàng có ghét ta không?"

Bàn tay Thẩm Trường Hách không kìm được mà nâng lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng, giọng dịu dàng: "Sẽ không."

"Nếu chàng phát hiện ta có tâm cơ sâu xa, đã sắp đặt chàng vào kế hoạch của mình, chàng cũng không để tâm sao?"

Thẩm Trường Hách bật cười khẽ: "Nàng có thể sắp đặt ta điều gì chứ? Một nam nhân như ta có gì đáng để nàng tính toán?"

Hắn thản nhiên ôm lấy bờ vai nàng, nhẹ giọng nói: "Nếu là chuyện liên quan đến ta, thế nào cũng được. Nhưng nếu là với người khác, ta sẽ cùng nàng chuộc lỗi… chỉ cần không phải…"

"Không phải gì?" - Lâm Vũ Nhu nhoẻn cười tinh nghịch.

Thẩm Trường Hách mím môi, rất lâu sau mới thở dài nói: "Không phải chuyện liên quan đến Trần biểu ca hay một vị công tử xa lạ nào đó… Ta đều có thể chấp nhận."

"Chậc, thì ra chàng nhỏ mọn như vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Trường Hách không thấy đó là nhỏ mọn. Đây là điều tối kỵ của một nam nhân, mà nam nhân trên đời này e rằng ai cũng như vậy.

"Bọn đệ đang làm gì đấy?"

Một giọng nói không mấy vui vẻ bất chợt vang lên từ phía sau.

Hai người giật mình quay lại, liền thấy Lâm Diệp đang đứng giữa cơn gió lạnh.

"…"

Thẩm Trường Hách lập tức buông Lâm Vũ Nhu ra, lần đầu tiên trên mặt hiện lên vẻ chột dạ.

"Lâm huynh, ta…"

"Là cái gì?"

Lâm Diệp trầm giọng, sắc mặt nghiêm nghị: "Đừng nói với ta là hai người chỉ đang trò chuyện."

Quả thực đúng là vậy. Thẩm Trường Hách nghĩ thầm, nhưng hắn cũng biết bản thân vừa rồi có phần đường đột, không giữ quy củ, nên không giải thích gì, chỉ lúng túng đứng yên tại chỗ.

Lâm Vũ Nhu gắng gượng che giấu sự ngượng ngùng và chột dạ, phản bác lại: "Đại ca không phải đã thấy hết rồi sao, còn hỏi làm gì?"

"..."

Lâm Diệp giận đến mức suýt nghẹn. Hắn chỉ đi tắm một lát mà quay lại đã không thấy muội muội đâu, giờ còn bị nói như thể bản thân không có lý lẽ gì sao?

Không nói thêm lời nào, hắn bước lên bậc thềm, kéo Lâm Vũ Nhu về phía mình: "Về ngay! Làm tiểu thư khuê các mà không biết xấu hổ à?"

Lâm Vũ Nhu bĩu môi: "Chúng ta có phụ mẫu định đoạt, có bà mối làm chứng, đầu năm sau sẽ thành thân, đường đường chính chính, hai bên tình nguyện. Có gì… có gì mà phải xấu hổ chứ?"

Câu cuối cùng, nàng càng nói càng nhỏ, gần như chỉ thì thầm.

Dù ngoài miệng phản bác, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn để mặc Lâm Diệp nắm tay kéo đi, chỉ quay đầu, khẽ ngoắc tay với Thẩm Trường Hách, ra hiệu hắn cũng đi theo.

Nụ cười yêu chiều dần hiện lên trên mặt Thẩm Trường Hách, cảm giác bối rối ban nãy lập tức tan biến.



Về chuyện ngủ lại bên ngoài, dưới sự phản đối quyết liệt của Thẩm An An, Tiêu Uyên đành ngoan ngoãn, chỉ ôm nàng mà không dám có hành động nào quá trớn.

Có lẽ vì không quen giường lạ, Thẩm An An dậy rất sớm. Nhìn sang bên cạnh, người kia đã không còn ở đó. Nghe tiếng động, Mặc Hương bước vào giúp nàng chải đầu, thay y phục.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, nàng bước ra ngoài, liền thấy trong đại sảnh tầng một, Thẩm Trường Hách, huynh muội Lâm gia và Tiêu Uyên đã ngồi quanh bàn. Thức ăn đã được dọn sẵn, nhưng không ai động đũa, có vẻ như đang đợi nàng.

Thẩm An An cảm thấy hôm nay mình đã dậy khá sớm, không ngờ bọn họ còn dậy sớm hơn.

Vừa xuống lầu, nàng liền phát hiện ra bầu không khí có gì đó sai sai.

Lâm Vũ Nhu bĩu môi, rõ ràng không vui. Còn Lâm Diệp thì ngồi giữa Lâm Vũ Nhu và Thẩm Trường Hách, như thể đang che chở một bảo bối quý giá, khuôn mặt nghiêm nghị khó chịu.

Thẩm An An đưa mắt nhìn đại ca mình. Hôm qua vẫn ổn, sao hôm nay lại thế này? Hắn chọc giận Lâm cô nương sao? Không thể nào…

Thẩm Trường Hách bất giác cúi đầu, khẽ nói: "Ngồi đi, mọi người chờ muội lâu rồi. Sao có thể để phu quân dậy trước mà thê tử còn ngủ nướng chứ? Nếu để người ngoài biết, lại sinh chuyện thị phi."

"..."

Bị dạy dỗ ngay từ sáng sớm, Thẩm An An bĩu môi, không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống chỗ bên cạnh Tiêu Uyên.

Tiêu Uyên liếc nhìn huynh muội Lâm gia, rồi lại nhìn Thẩm Trường Hách, thản nhiên lên tiếng: "Phu nhân ta ở nhà vốn như vậy."

"..."

Bữa ăn sáng diễn ra trong một bầu không khí kỳ lạ.

Thẩm An An cũng nhận ra sự bất mãn của Lâm Diệp đối với Thẩm Trường Hách, trong lòng càng thêm thắc mắc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com