Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 146: Ở Lại Qua Đêm.



"Hắn chỉ là một con rối, kẻ đứng sau hắn mới là mục tiêu mà ta muốn báo thù."

Thẩm An An phất tay, ra hiệu cho Khánh Phong thả hắn ra: "Ngươi về đi, chờ tin tức."

Nói xong, nàng cùng Tiêu Uyên định rời đi. Trần Thiên vội vàng bước lên, chặn đường họ: "Ta biết các người đến từ kinh thành, xe ngựa mà các người dùng cũng chỉ hoàng tộc mới có. Chắc chắn các người có thể đòi lại công bằng cho chúng ta!"

"Tránh ra."

Tiêu Uyên hờ hững nhấc mí mắt, lạnh lùng nhìn hắn.

Ánh mắt của Tiêu Uyên quá áp lực, khiến Trần Thiên vô thức lùi vài bước, nuốt nước bọt. Nhưng hắn vẫn kiên định nói: "Ta không đi! Ta nguyện đi theo giúp đỡ các người, chỉ cần có thể trả lại công bằng cho dân chúng, ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì!"

Hắn nhìn chằm chằm vào Thẩm An An.

Sắc mặt Tiêu Uyên lập tức sa sầm, ánh mắt sắc bén như lưỡi d-ao, từng chút từng chút đ-âm thẳng vào người Trần Thiên.

"Ta không thiếu hạ nhân."

"Ta không đi theo ngài."

Trần Thiên đáp: "Ta muốn đi theo phu nhân. Nàng đã ra tay giúp ta, chứng tỏ nàng là người tốt."

Vừa dứt lời, hắn liền bị một cước đá ngã xuống đất. Không quá nặng nhưng cũng đủ làm hắn lăn ra đất đau điếng.

"Phu nhân của ta lại càng không thiếu!"

"Đi thôi."

Khi đối diện với Thẩm An An, vẻ lạnh lùng của Tiêu Uyên lập tức biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng. Thẩm An An nhìn Trần Thiên dưới đất, hơi gật đầu, rồi cùng Tiêu Uyên nắm tay nhau bước vào phủ nha.

Trần Thiên ngồi dưới đất, nhìn theo bóng lưng họ cho đến khi hoàn toàn biến mất, sau đó bật dậy, phủi bụi trên người rồi chạy đi.

Trong đại sảnh phủ nha, Trấn Thủ Sứ đứng trước mặt Thẩm Trường Hách, mồ hôi túa ra đầy trán, hoang mang lo sợ.

"Thẩm tướng quân minh xét! Chuyện này thực sự không phải do phủ nha chúng ta tung ra! Hạ quan biết rõ ngài đang điều tra vụ án của Lâm Hằng Sinh, nào dám tự ý hành động?"

Thẩm Trường Hách lạnh nhạt nhìn hắn: "Không phải ngươi? Vậy dân chúng làm sao biết được toàn bộ gia sản của Lâm Hằng Sinh trước khi ch-ết đều rơi vào tay đại nhân Lâm ở kinh thành? Chẳng lẽ bọn họ tự điều tra ra?"

Trấn Thủ Sứ gần như muốn bật khóc: "Hạ quan dám lấy mạng mình thề, thực sự không biết gì cả!"

"Thẩm tướng quân, nếu hạ quan có bản lĩnh đó, thì Lâm Hằng Sinh đã không trở thành mối họa ngầm ở địa phương này. Hắn làm hại dân hại tài suốt bao năm trời, hạ quan cũng bó tay hết cách."

Thẩm An An và Tiêu Uyên bước vào, nàng hỏi: "Nếu vậy, sao đại nhân lại nghĩ đến việc điều tra số bạc của Lâm Hằng Sinh? Theo lời đại nhân, ngay cả đối phó với hắn cũng không được, lẽ ra nên tránh càng xa càng tốt, che đậy cho qua chuyện mới đúng, sao lại muốn điều tra?"

Trấn Thủ Sứ sững người, nhìn Thẩm An An, lại liếc sang Tiêu Uyên, cuối cùng quay đầu về phía Thẩm Trường Hách: "Thẩm tướng quân, hai vị này là...?"

Thẩm Trường Hách không tiết lộ thân phận của huynh muội Lâm gia, chỉ nhàn nhạt đáp: "Đây là Tứ Hoàng Tử và Tứ Hoàng Tử phi."

"Tứ Hoàng Tử, Tứ Hoàng Tử phi vạn an!"

Hắn kinh ngạc đến mức đồng tử co rút, thân thể run lên, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Tiêu Uyên nắm tay Thẩm An An ngồi xuống, giọng điệu chậm rãi nhưng lạnh lùng: "Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của phu nhân ta đâu."

"Vâng, vâng..."

Trấn Thủ Sứ quỳ dưới đất, không dám đứng dậy, cũng không dám nhìn thẳng vào hai người ngồi phía trên, giọng run run giải thích: "Nếu trước khi Thẩm tướng quân đến đây, thì ta vốn không định điều tra."

"Nhưng hôm đó nghe tin Lâm Hằng Sinh ch-ết, ta nghĩ có thể Thẩm tướng quân sẽ để ý chuyện này. Nếu có thể mượn tay ngài trừ bỏ tai họa này, thì cũng xem như một chuyện tốt."

"Khi đó ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ là có người đột nhiên hô lên rằng tài sản trong nhà Lâm Hằng Sinh đều biến mất. Vì vậy ta mới sai người xuống trấn điều tra. Nhưng ta tuyệt đối không phải người tung tin đồn này ra ngoài!"

Thẩm Trường Hách cau mày, không nói gì. Tiêu Uyên liếc sang Thẩm An An, nàng mím môi, lại hỏi tiếp: "Vậy kẻ đã hô lên câu đó, ngươi có biết là ai không?"

Trấn Thủ Sứ lắc đầu: "Lúc đó… hạ quan không để ý, đến khi nhận ra hắn cố ý gây chuyện thì người đó đã biến mất, không thể tra ra tung tích."

Hắn cúi gằm đầu, không dám hó hé thêm lời nào.

Lâm Diệp tức giận quát: "Ngu xuẩn đến vậy, ngươi làm quan kiểu gì thế hả?"

Trấn Thủ Sứ lại càng cúi thấp hơn. Một quan viên nhỏ bé trấn giữ nơi này, chắc chắn không phải đường đường chính chính thi cử mà đỗ đạt. Nếu hắn thực sự thông minh, đã chẳng cần bỏ bạc ra mua chức quan.

"Ngươi cho người đi điều tra xem tin tức rò rỉ từ đâu, ai là kẻ đầu tiên biết chuyện. Trong đám dân chúng kia nhất định có kẻ kích động mọi người."

Trấn Thủ Sứ lộ vẻ khó xử: "Hạ quan cũng muốn tra, nhưng… dưới trướng chỉ có bốn người, dù có cử đi hết cũng e rằng ba đến năm ngày vẫn chẳng tra ra được gì."

Hắn nói giảm nói tránh, nhưng thực tế không phải do ít người, mà là do năng lực không đủ. Một đám nha sai của tiểu trấn này, bắt được một vụ trộm vặt đã là giỏi lắm rồi, còn giao cho họ điều tra án mạng chẳng khác nào lãng phí thời gian phá án tốt nhất.

Thẩm An An liếc hắn một cái nhưng không nói gì. Nàng vốn không định để hắn đi điều tra, nhưng phủ Tứ Hoàng Tử không thể trắng trợn nhúng tay vào chuyện này.

Chuyện này sau đó sẽ phát triển ra sao, nàng không đoán trước được, nhưng nhất định phải thận trọng, tránh gây thêm phiền phức cho Tiêu Uyên.

Tiêu Uyên đương nhiên hiểu ý của Thẩm An An, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp. Hắn khẽ liếc mắt ra hiệu cho Khánh Phong, hắn ta liền lặng lẽ rời khỏi đại sảnh.

Thẩm An An tiếp tục hỏi Trấn Thủ Sứ: "Ngươi cũng là quan, cớ sao lại không thể động đến một kẻ dân thường như Lâm Hằng Sinh? Là do bất lực hay là vì ngươi đã nhận lợi lộc của hắn, giúp hắn che chắn, làm ngơ trước tội ác?"

"Hạ quan không có! Hạ quan tuyệt đối không dám!"

Hắn vội xua tay, đầu lắc như trống bỏi, giọng run rẩy: "Hoàng Tử phi minh giám!"

"Vậy sao ngươi không dám điều tra?"

Hắn mím môi, trầm mặc một lúc lâu, rồi mới thấp giọng đáp: "Hạ quan thực sự không dám. Chức quan này của ta là bỏ tiền ra mua, nếu vì thế mà mất mạng thì thật chẳng đáng chút nào."

"Lúc đầu, hạ quan cũng từng muốn hết lòng vì bách tính, định trị tội Lâm Hằng Sinh. Nhưng… kẻ đứng sau hắn thủ đoạn quá cao minh. Chỉ cần Lâm Hằng Sinh bị bắt, chắc chắn mẹ già, con nhỏ của ta sẽ gặp chuyện không may. Hết lần này đến lần khác, ta… không còn dám động vào hắn nữa."

Hắn không phủ nhận bản thân thích tiền, nhưng có lẽ đối phương chê hắn chức vị quá nhỏ, không thèm để vào mắt. Đừng nói là hối lộ, ngay cả việc hắn có thể bình yên ngồi trên ghế quan này cũng là nhờ biết giữ mình, không gây chuyện bừa bãi.

"Có thể dễ dàng bắt được người nhà ngươi như vậy, chứng tỏ kẻ đó vô cùng am hiểu nơi này."

Rất có thể hắn đang ẩn nấp đâu đó trong Đông Thành.

Khi rời khỏi phủ nha, trời đã dần sẫm lại. Từ đây về kinh thành ít nhất cũng phải mất một canh giờ, đến nơi thì trời hẳn đã tối mịt.

Mấy nam nhân tất nhiên không ngại đường xa, nhưng Tiêu Uyên lo lắng trời tối đường trơn, xe ngựa xóc nảy, không an toàn, nên dặn Khánh Phong tìm một quán trọ trong trấn để nghỉ lại một đêm.

Lâm Diệp cũng sai gia nhân về phủ bẩm báo tình hình cho Lâm đại nhân, còn hắn cùng Lâm Vũ Nhu ở lại.

Trấn nhỏ tuy không sầm uất bằng kinh thành, nhưng lại có nhiều món đồ lạ mắt mà nơi phồn hoa kia không có.

Tiêu Uyên không để Thẩm An An ngồi xe ngựa, mà nắm tay nàng chậm rãi dạo bước trên phố.

Bầu trời âm u, chỉ có những chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên một số cửa tiệm còn mở cửa tỏa ra ánh sáng lờ mờ, khiến con phố dài trông có chút nhộn nhịp hơn.

Hai người sóng vai đi giữa cảnh sắc ấy.

Có lẽ vì sắp đến năm mới, nên dù đã muộn, các sạp hàng vẫn chưa dọn đi. Người bán hoặc gánh quang gánh, hoặc đứng trước quầy hàng, cao giọng mời khách ghé mua.

Thẩm An An rất thích sự yên bình thế này. Nàng có thể tạm quên đi những chuyện phiền lòng, lại được nếm thử mấy món ăn vặt mà Khánh An mua về, thật sự rất thư thái.

Không biết từ lúc nào, Tiêu Uyên đã mua một chiếc vòng tay đan bằng mây khô, nhẹ nhàng đeo lên cổ tay nàng.

"Mây xanh tặng mỹ nhân."

Tiêu Uyên khẽ vuốt cổ tay mảnh mai của nàng, giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng.

Thẩm An An nhìn cổ tay trắng nõn bị bàn tay to lớn của hắn bao phủ, những ngón tay thon dài, rắn rỏi đan vào ngón tay nhỏ nhắn của nàng. Nàng ngẩn ngơ hồi lâu, chưa kịp thốt lên lời nào.

"Chủ tử!"

Không khí mơ hồ, ám muội giữa hai người bỗng chốc bị phá vỡ bởi sự xuất hiện đột ngột của Khánh An.

"Thuộc hạ... đã tra rõ rồi."

Ba từ cuối cùng thốt ra từ đôi mắt lạnh lẽo đầy áp lực của Tiêu Uyên, trầm thấp và chậm rãi, giống như một con gà đang cất tiếng gáy bỗng chốc bị bóp nghẹt cổ họng.

Thẩm An An hoàn hồn, chậm rãi rút tay mình ra, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn chiếc vòng mây trên cổ tay. Nàng hỏi: “Kết quả thế nào?”

Khánh An bị ánh mắt như muốn lột da mình của chủ tử dọa đến tê cả da đầu, nhưng vẫn kiên trì bẩm báo: “Những gì Trần Thiên nói là thật. Nhà hắn có vài mẫu ruộng cằn cỗi, năm đó Lâm Hằng Sinh thu mua hết khu vực đó. Các gia đình khác vì e sợ danh tiếng xấu xa của hắn nên đều chấp nhận.”

“Chỉ riêng Trần gia nhất quyết không chịu. Sau đó, mẫu thân Trần Thiên trên đường ra đồng làm ruộng đã ngã xuống mương mà ch-ết đuối. Người ta đều đồn rằng đó là do Lâm Hằng Sinh ra tay, nhưng không ai tận mắt chứng kiến, nên không có bằng chứng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm An An khẽ gật đầu, ngẩng lên nhìn bầu trời đã tối đen, rồi quay sang Tiêu Uyên, người vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng: “Muộn rồi, chúng ta về khách điếm thôi.”

Tiêu Uyên dù không cam lòng, nhưng vẫn gật đầu, nắm tay Thẩm An An rời đi, trước khi đi còn không quên lạnh lùng lườm Khánh An một cái sắc bén.

“……”

“Ngươi đúng là chẳng có tí mắt nhìn nào. Không thấy bầu không khí vừa rồi à? Là lúc để xen vào sao?”

Khánh Phong cũng trừng mắt với Khánh An.

Khánh An chột dạ, gãi gãi mũi: “Chuyện liên quan đến Lâm gia, mà Hoàng Tử phi lại là tiểu cô của Lâm gia, ta nghĩ chắc nàng sẽ sốt ruột nên mới vội bẩm báo.”

“Trên đời này có chuyện gì quan trọng hơn tình cảm giữa chủ tử và Hoàng Tử phi chứ? Lúc nào nói chẳng được.”

“Ta biết rồi…” - Khánh An ỉu xìu đáp.

Khánh Phong đã bao trọn toàn bộ tầng hai của khách điếm. Cơm tối cũng do tiểu nhị mang thẳng lên lầu. Hắn đã căn dặn trước, nên ngoài tiểu nhị ra, không một ai được phép lên lầu quấy rầy.

Thẩm An An chợt nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng. Nàng liếc nhìn Tiêu Uyên, nói: "Ngày mai chính là ba ngày sau như Lương Tần đã nói."

Hắn không xử lý, cũng không bày tỏ thái độ gì, đêm qua lại trực tiếp ngủ bên ngoài. Vậy rốt cuộc ngày mai có cưới trắc phi hay không?

Tiêu Uyên hờ hững liếc nàng một cái, đôi mắt sâu thẳm như mực: "Chuyện ta cưới trắc phi, ngược lại nàng ngày nào cũng nhớ kỹ, không hề quên một giây. Nếu không biết còn tưởng là cưới cho nàng đấy."

"......"

Mấy câu này khiến Thẩm An An nghẹn lời, không muốn đôi co với hắn nữa.

"Giận rồi?"

Hắn đưa tay luồn xuống gầm bàn, móc lấy tay nàng.

"Đúng là nhỏ mọn. Hôm qua nàng nói ta như vậy, ta còn chưa giận đây này."

Thẩm An An lạnh mặt, vung tay hất ra: "Ta đang nói chuyện nghiêm túc, còn chàng thì vô cớ gây sự. Không biết ai mới là người nhỏ mọn!"

Nàng thật sự không hiểu nổi, sao hắn cứ mãi canh cánh chuyện Trương Nghiệp Dương trong lòng.

Mấy lời vừa rồi, rõ ràng là cố tình trả đũa nàng.

Tiêu Uyên nắm lấy cổ tay nàng kéo lên đùi mình, nhưng Thẩm An An lại giữ chặt mép bàn, không chịu nhúc nhích. Cả hai cứ giằng co như vậy.

Lúc này, Thẩm Trường Hách, Lâm Vũ Nhu và Lâm Diệp vừa bước vào, liền chứng kiến cảnh này.

Ba người đồng loạt khựng lại.

"À, đi cả ngày rồi, ta hơi mệt, về phòng tắm rửa thay y phục trước đây."

Lâm Diệp nói xong, lập tức quay người rời đi.

Thẩm Trường Hách cũng nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ Nhu: "Vừa nãy nàng bảo vẫn chưa từng dạo quanh trấn nhỏ này phải không? Ta dẫn nàng đi xem một vòng nhé."

"Được!"

Lâm Vũ Nhu lập tức xoay người đi luôn, tránh để mình thấy cảnh không nên thấy.

Thẩm Trường Hách do dự một lát, cuối cùng vẫn đóng cửa lại.

Tiêu Uyên khẽ cười trầm thấp: "Chậc, ngay cả đại ca ruột của nàng còn không quản, thế mà nàng vẫn cố chấp."

Sắc mặt Thẩm An An lạnh tanh, không nói một lời, bàn tay nắm chặt mép bàn cũng không chịu buông.

"Phu nhân không muốn được dỗ dành ở đây, vậy vi phu bế nàng lên giường dỗ vậy."

Tiêu Uyên vừa dứt lời liền làm động tác đứng dậy. Thẩm An An hoàn toàn không nghi ngờ hắn có thể làm ra chuyện hoang đường ngay trong khách điếm này, nên lập tức buông tay.

Nhưng vừa buông, thân thể nàng lảo đảo về phía trước.

Hắn thuận thế kéo nàng ngồi lên đùi mình, nhẹ giọng nói: "Đừng giận nữa, là ta sai rồi, ta nhỏ mọn."

"..."

Thẩm An An kinh ngạc nhìn Tiêu Uyên.

Một lần nữa, nàng lại có nhận thức mới về độ mặt dày của hắn.

Có khi nào người vẫn là hắn, nhưng bên trong đã bị thứ gì khác nhập vào rồi không?

Tiêu Uyên nhận thua rất nhanh, không có chút áp lực tâm lý nào: "Thế nên phu nhân phải nhớ kỹ."

Hắn nâng tay bóp nhẹ cằm nàng, ánh mắt sâu thẳm nặng nề: "Tuyệt đối đừng khiến phu quân nhỏ mọn của nàng ghen tuông. Hậu quả… sẽ rất nghiêm trọng."

Tên khốn này đúng là cái bẫy nối tiếp cái bẫy!

Thẩm An An hất tay hắn ra, định đứng dậy, nhưng Tiêu Uyên giữ chặt cổ tay nàng, không cho động đậy.

"Nàng nói trước đã, có nhớ chưa?"

Thẩm An An lạnh mặt, trừng mắt nhìn hắn đầy khó chịu.

Thấy nàng thực sự sắp nổi giận, Tiêu Uyên mới chịu nới lỏng tay.

Thẩm An An lập tức ngồi sang đối diện, cầm đũa mà nghiến răng nghiến lợi.

Tiêu Uyên khẽ cười một tiếng, gọi Khánh Phong vào: "Ngươi về kinh một chuyến..."

Thẩm An An nghe hắn căn dặn Khánh Phong, liền quên cả giận, kinh ngạc hỏi: "Chàng… muốn khiêng kiệu rước người vào hoàng cung?"

Tiêu Uyên nhếch môi cười nhạt: "Không giận nữa rồi?"

"…Chàng không sợ quan văn quan võ cười chê, mất hết thể diện sao?"

Đem trắc phi rước thẳng vào cung, để phụ hoàng tự mình chọn phi tần?

Hắn làm sao dám chứ?!

Tiêu Uyên bình thản liếc nàng một cái: "Yên tâm, cứ chuyển lời này đến Hữu Thị Lang Bộ Binh, hắn tự khắc có cách xử lý. Ta xưa nay vốn chẳng phải kẻ tuân thủ quy củ, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghi ngờ ta nói dối."

Hắn đã dám nói thì cũng dám làm.

Dù là Hữu Thị Lang Bộ Binh hay Hoàng đế, nghe những lời này đều phải cân nhắc xem có chịu nổi sự mất mặt hay không.

Nếu chuyện này ầm ĩ lên, những gia tộc vốn có ý định lợi dụng hắn liệu còn dám nhắc lại việc này? Đặc biệt là những người trung thành với hắn, họ sẽ nhìn nhận hắn thế nào đây?

"Tiêu Uyên, chuyện này không ổn. Nếu sau này chàng cần thông gia để cân bằng thế cuộc, hành động hôm nay chẳng khác nào tự chặt đứt đường lui của chính mình."

Tiêu Uyên lạnh lùng liếc nàng một cái: "Phu quân của nàng không nhu nhược đến mức phải dựa vào nữ nhân để leo lên địa vị."

Trong mắt nàng, hắn cũng giống Tiêu Trạch sao?

Thẩm An An bị chặn họng, nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể im lặng.

Nếu Hoàng đế biết chuyện này, e là trong ngự thư phòng sẽ nổi trận lôi đình mất.

Nhưng Tiêu Uyên lại không bận tâm chút nào.

Ngày mai, cửa chính của phủ Tứ Hoàng Tử sẽ đóng chặt, không có lệnh của hắn, ai cũng không dám mở. Nếu Hoàng đế dám ép gả, hắn cũng dám nhét thẳng người vào hậu cung của phụ hoàng.

"Cứ bị người khác nhắm vào rồi gây phiền phức, chi bằng một lần dứt khoát, để ông ta không còn nhìn chằm chằm vào hậu viện của ta nữa."

Dù việc này không liên quan đến nàng, nhưng không hiểu sao lòng Thẩm An An lại khẽ rung động, cảm giác mơ hồ, nhè nhẹ mà ngứa ngáy.

"Ngày mai cũng là ngày Nhị Hoàng Tử nạp Đoan Nhị cô nương làm trắc phi."

Thẩm An An đột nhiên nói.

Tiêu Uyên nhướng mày: "Nàng có hứng thú?"

Thẩm An An gật đầu.

Nàng thực sự muốn đi, vì Đoan Oánh Oánh có thể đóng vai trò quan trọng trong một số chuyện.

"Vậy ngày mai chúng ta quay về."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com