Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 9



Lão thái thái dường như không đồng ý với giọng điệu của bà ta, khẽ cau mày, chỉ là tốt tính cảm khái một câu: “A Dao đừng nói như vậy, tốt xấu gì cũng một mạng người.”

Giọng nói của lão thái thái rất dễ nghe, trong trẻo, không nhìn mặt, còn cho rằng là cô nương hai mươi sáu.

Giọng điệu cũng rất hay, không nhanh không chậm.

Có loại cảm giác như đây đại khái chính là tiếng phổ thông tiêu chuẩn của thế giới này.

Giang Miên Miên nhất thời không hiểu ra làm sao, đến đây là muốn làm gì, một người chế nào, một người thương hại?

Tần Lạc Hà càng không thể đoán được tâm tư của mẹ chồng, mẹ chồng này trước giờ luôn là nhân vật giống như nữ Bồ Tát, nghe nói thậm chí còn chưa từng làm hại con kiến.

Chuyện xấu đều là người khác làm.

Tần Lạc Hà chỉ ôm hài nhi chặt hơn một chút, mở miệng nói:

“Nương đây là thấy bọn con sống không nổi, muốn tới đây giúp đỡ bọn con?”

Ánh mắt lão thái thái từ bi, dường như càng thêm thương hại nàng ấy.

Bà ta hiền từ nói: “Ngươi ấy mà, làm chuyện không thoả đáng.”

Mặc dù là phê bình người khác, nhưng giọng điệu mềm mại, có phần thân mật.

Nữ nhân to khoẻ lạnh mặt nói: “Vì để tranh làm nô tỳ, Du Tỷ Nhi đ.â.m thọc thị phi vu khống người khác, ngươi làm mẫu thân, có thù tất báo, khiến người bị thương, quá mất mặt, tổ tông mang tiếng xấu, nếu ngươi còn là người Giang gia, nên chịu gia pháp.”

Giang Miên Miên nghe xong giật mình, lão thái bà này sao lại cái gì cũng biết?

Mặt hổ quá doạ người.

Còn có cái gì mà gia pháp.

Sau đó lão thái thái thở dài một tiếng nói: “Ta gánh không nổi tiếng nương này, Giang gia chúng ta mấy đời hầu quân, không có hậu nhân làm nô, đừng vì ham của hời, phá hỏng cuộc đời của Du Tỷ Nhi.”

Sắc mặt Tần Lạc Hà khó coi, trong lòng càng thêm tức giận.

Lão thái bà này trước giờ đứng nói chuyện không biết đau lưng [1] , lúc đầu khó sinh Miên Miên, Du Tỷ Nhi đến xin một chút lương thực tinh, bọn họ thế mà lại đánh đuổi Du Tỷ Nhi ra ngoài.

[1]

[1] nói chuyện hùng hồn mà không đặt mình vào vị trí của người khác.

Dù là người trong thôn không thân không thích, hoàn cảnh như vậy, đến cửa cũng dốc hết khả năng, góp cho một chút đồ ăn.

Giang Miên Miên có thể cảm nhận được lồng n.g.ự.c a nương phập phồng.

Quai hàm tròn trịa của nàng ấy cũng đang run rẩy.

Nếu là người khác, Tần Lạc Hà nhất định sẽ hét lên mau cút ra ngoài.

Trong lòng Tần Lạc Hà tức giận, hận không thể nhào qua đánh nhau.

Những mỗi một lần nghĩ đến việc chống lại lão thái bà, người chịu thiệt đều là nàng ấy.

Sức lực của bà tử kia còn lớn hơn nàng ấy, nàng ấy đánh không lại.

Tần Lạc Hà nhìn oa nhi trong tay, kìm nén sự kiêu căng trong ngực.

Nàng ấy gả qua Giang gia lâu như vậy, cũng đã sinh ba hài tử, cho dù là một con lợn, cũng học được chút đồ vật.

Mặc dù khuôn mặt nàng ấy to như cái mâm, dáng người cũng thô to, nhưng giờ khắc này, nàng ấy học hỏi dáng vẻ từ bi thương người của mẹ chồng, mày rậm mắt to, giọng điệu dịu dàng nói:

“Giang phu nhân dạy dỗ rất đúng, Du Tỷ Nhi nhà ta thô bỉ, đến làm nô cũng phải tranh giành, không giống Uyển Tỷ Nhi nhà ngài, từ nhỏ biết chữ, có danh tài nhân, giáo dưỡng cẩn thận, tâm tính lương thiện, chắc chắn được ông trời sủng ái, hẳn là không cần làm nô, có thể trực tiếp làm thiếp.”

Buổi chiều.

Gió bắt đầu thổi, mưa đã rơi.

Con kiến trốn đi, còn có một con lạc đàn.

Gió thổi cuốn mùi thơm mà lão thái thái đi qua trong viện đến.

Trên người lão thái thái có một mùi đàn hương. Dường như là hun đúc bởi ngày ngày thắp hương bái Phật.

Sau khi nương nói xong lời kia.

Gương mặt xinh đẹp như Bồ Tát của lão thái thái cũng nứt ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bị tức tới mức bờ môi phát run.

Lúc môi miệng của bà ta bắt đầu giật giật, rốt cuộc cũng hiện ra chút cay nghiệt.

Nữ nhân thô lỗ nông thôn này dám lấy Uyển Nhi nhà bà ta ra so.

Làm phản rồi.

Mà nữ nhân to khỏe kia thì càng trực tiếp, bà ta duỗi bằng bàn tay lớn bằng nồi đất ra, muốn đánh tới.

Nhưng không ngờ mà bị Tần Lạc Hà chặn lại.

Sắc mặt nữ nhân to khỏe đỏ lên.

Không ngờ nữ nhân thô to này sau khi sinh con xong sức mạnh lại trở nên mạnh thế? Còn có thể ngăn cản được tay bà ta?

Bà ta đã trải qua huấn luyện rồi đấy!

Sắc mặt lão thái thái khó coi, bà ta nói: “Tần thị, ngươi tự giải quyết cho tốt, ác giả ác báo, người làm ác, họa dù chưa đến, phúc đã rời xa. A Dao, chúng ta đi.”

Nữ nhân to khỏe đỡ lão thái thái rời đi.

Hai đóa kỳ hoa thật là lớn.

Giang Miên Miên nhìn tới đơ người.

Không biết trên đường đi bọn họ có bị gặp mưa hay không. Đây là lần đầu tiên Giang Miên Miên nổi lên ý xấu, hi vọng có người bị dầm mưa.

Tần Lạc Hà rất tức giận.

Ngọn lửa căm phẫn trong lồng n.g.ự.c cuồn cuộn, nhưng không có chỗ phát tiết.

Lão thái thái rất giỏi ngụy biện, không cần chứng cứ, cũng không nói sự thật, luôn luôn đứng tại đỉnh cao đạo đức, chỉ cần là bà ta cảm thấy ngươi làm sai thì có thể phán lỗi cho ngươi.

Tần Lạc Hà hít thở sâu một hơi. Nghĩ đến hôm nay mình thế mà đã cản lại được đòn đánh thì phấn khích lạ kỳ.

Có người nói ở cữ sau khi sinh em bé có thể trị được bệnh hậu sản trước kia, có phải bởi vì nàng ấy sinh Miên Miên nên sức khỏe tốt lên hay không.

Nàng ấy bắt đầu liều mạng làm việc.

Thế là Giang Miên Miên nhìn nương gánh giường trong phòng trên lưng... Nhấc đá mài lên... Xê dịch cây cột... Ngồi xổm trên mặt đất, kỳ cọ mọi ngóc ngách một lần.

Cũ nát thì cũ nát, nhưng được cái sạch sẽ.

Rốt cuộc.

Mưa rơi rồi.

Mưa lớn dần.

Tích tách, soạt soạt.

Giang Miên Miên đói bụng, kêu: "Ê a nha, ê a nha." (Nương, nương, ăn, ăn. )

Tần Lạc Hà ngồi ở trên ghế trúc nhỏ dưới mái hiên, bế khuê nữ, kéo y phục lên, cho bú.

Nàng ấy nhìn mưa to trong viện, gió cũng đã lạnh hơn một chút. Ngọn lửa trong lồng n.g.ự.c cũng dần dần tiêu tan.

Thôi.

Nếu không phải lão thái bà kia giả vờ giả vịt thì cũng không tới phiên mình gả cho tướng công. Thậm chí nàng ấy càng cảm tạ bà ta nữa đấy.

Mưa rơi tí tách tí tách, sáng mới sáng ra đã tối đen.

Tên trác táng Giang Phong cũng không có nói về nhà sớm. Vẫn như thường ngày, giờ cơm hắn mới về nhà.

Hôm nay hắn thế mà cắt một tấm vải đỏ, mặt mũi tràn đầy vui vẻ tặng cho a nương.

Sắc mặt Tần Lạc Hà không vui, không có phản ứng, cũng không có mắng chửi.

Giang Du là tới khi trời tối mịt rồi mới phục vụ cho nhà địa chủ xong trở về, lần này không thể mang đồ, không vui mà nói: “A nương, ngày mai con không cần đi nữa, nương A Thúy đồng ý gả A Thúy cho hộ vệ nhà Lưu địa chủ rồi, về sau A Thúy có thể chính thức đến nhà Lưu địa chủ làm việc.”

Tần Lạc Hà cũng chỉ không yên lòng ừ một tiếng.

Đợi đến khi Giang Trường Thiên trở về, Tần Lạc Hà mới có tinh thần.

Đầu óc tướng công tốt, có việc nói với tướng công, tướng công sẽ có biện pháp.

TBC

Nàng ấy có chút lo lắng cho Du tỷ nhi, mỗi lần lão thái bà không mở miệng còn tốt, hễ mở miệng thì dường như không có chuyện gì là bà ta không làm được.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com