Trên không trung, từng đám mây dày kéo đến che khuất ánh sáng mặt trời.
Nhưng cũng không trở nên mát mẻ hơn, giống như nồi hấp đậy thêm nắp, càng ngột ngạt hơn.
Tần Lạc Hà ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy sắp mưa rồi.
Chuẩn bị thu thảo mộc đang phơi lại, nếu không bị thấm nước, tốn công phơi vô ích.
Trên mặt đất có càng nhiều kiến, hẳn là ngửi thấy hơi ẩm trong không khí.
Sắp mưa rồi.
TBC
Một đoàn kiến thợ bận rộn ra ngoài tìm kiếm thức ăn.
Thức ăn của bọn nó rất tạp.
Thích ăn côn trùng nhất, cũng sẽ ăn một vài loại lá, còn có nấm và dịch mật.
Trong đàn kiến cũng có đảng ngọt và đảng mặn.
Kiến đảng ngọt hoàn toàn không thể từ chối dịch mật, nếu cùng đặt dịch mật và xác côn trùng trước mặt chúng, kiến đảng ngọt sẽ chỉ chọn dịch mật.
Kiến đảng mặn là một loài ăn thịt tiêu chuẩn, chắc chắn sẽ chọn côn trùng trước.
Mà Tiểu Hắc, tạm gọi là Tiểu Hắc, là một con kiến đảng ngọt tiêu chuẩn, cuồng si dịch mật.
Nó không biết tại sao một thứ chất lỏng thơm ngon gấp dịch mật một trăm lần từ trên trời rơi xuống, bao phủ nó, cả người nó được tắm trong đó, uống xong, nó đột nhiên suy nghĩ nhiều thêm một chút.
Nó bị một bàn chân lớn như ngọn núi giẫm lên, nếu trước đó, nó không c.h.ế.t cũng bị liệt một nửa, nhưng lần này chỉ có râu của nó bị cong, thế mà một chút chuyện cũng không có.
Cảm giác cả người như trở nên cứng hơn.
Có một lực hút mạnh mẽ, khiến nó quay vòng vòng trong chậu gỗ khổng lồ lớn như núi.
Sau đó nó gặp một con kiến khác.
Tiêu Hắc sợ hãi lùi lại hai bước, bởi vì nó cảm thấy hơi thở trên người mình xảy ra thay đổi, sợ bị đồng bạn phát hiện.
Nhưng nó chân sau vừa lùi liền gặp phải một đồng bạn khác.
Cái đầu nhỏ của nó vô duyên vô cớ biết được, nếu hơi thở của nó khác đi, sẽ bị cắn xé như thức ăn.
Tiểu Hắc thông minh muốn chạy, nhưng phát hiện xung quanh mình càng ngày càng có nhiều đồng bạn.
Dáng vẻ cũng không giống muốn công kích nó, mà là muốn theo nó.
Tiểu Hắc tìm một góc, cố ý gặp được một con kiến lạc đàn, lúc này nó có một suy nghĩ, nếu chạm vào râu, đối phương phát hiện nó khác biệt, nó liền tiên hạ thủ vi cường, nó cảm giác nó có thể dễ dàng xé xác đối phương.
“Chạm!”
Nhẹ nhàng chạm vào, đồng thời trao đổi chất dẫn dụ.
Không có công kích, con kiến phía đối diện lộ ra ý tốt với nó, thậm chí còn đến gần nó, mà một lúc sau, con kiến vừa đụng vào kia, thế mà lại lôi một miếng thịt vụn của côn trùng nhỏ cho nó.
Tiểu Hắc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Bản năng đầu tiên của nó là kéo thịt vụn về sào huyệt cho vương ăn.
Kéo lê vài bước, nó đột nhiên dừng lại, trong đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi, tại vì sao?
Tại vì sao nó phải làm việc chăm chỉ như vậy để tìm thức ăn cho vương, cho đến khi nó mệt chết? Tại vì sao? Nó là ai? Vì sao lại sống? Nó đang làm gì?
Đầu óc của con kiến Tiểu Hắc phát ra những câu hỏi như tra khảo linh hồn của chính mình.
Vấn đề quá phức tạp, cũng chỉ thoáng qua liền mất, nó lại bị dục vọng mãnh liệt khác chi phối, muốn uống dịch mật, muốn uống dịch mật, muốn uống dịch mật.…
Giấc ngủ của oa nhi vẫn luôn rất sung túc.
Uống sữa xong như bị điểm huyệt ngủ.
Giang Miên Miên rất nhanh liền quên đi con kiến nhỏ, ngủ li bì đi trong lồng n.g.ự.c của a nương.
Nàng bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Giật mình, trái tim nhỏ bé phập phồng.
Mở mắt ra nhìn vẫn là ban ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đôi mắt vẫn còn hơi m.ô.n.g lung.
Phát hiện mình vẫn còn ở trong lòng a nương, ấn trái tim vừa nhảy ra quay trở về.
Điều chỉnh tư thế thoải mái để thức dậy.
Cửa bị đẩy ra.
Trong thôn ban ngày thường không khoá cửa.
Một nữ nhân to khoẻ bước vào.
Giang Miên Miên thấy a nương mình đã coi là nữ nhân cao lớn rồi, nhưng nữ nhân vừa vào này còn to khỏe hơn, nếu so sánh, a nương nàng thậm chí còn có thể xem như là dáng người mảnh khảnh.
Nữ nhân to khoẻ đi đằng trước, theo sau là một lão thái thái trông vô cùng đoan trang.
Mặc dù có nếp nhăn, nhưng ngươi vẫn cảm thấy bà ta trông rất dễ nhìn.
Mi mắt thanh mỏng, da cũng rất trắng.
Giang Miên Miên tò mò không biết người đến là ai, liền nghe thấy a nương mơ miệng gọi một tiếng: “Nương.”
Dô, đây là nương của a nương sao? Vậy là bà ngoại? Không đúng...…
Bây giờ thị lực của nàng tốt không thôi.
Mặc dù lão thái thái này ăn mặc bình thường, trông giống như áo choàng cũ, chẳng qua trên áo choàng hình như vốn có hoa văn, thời buổi này trên y phục có hoa văn đã là rất hiếm, có màu sắc đều rất hiếm, còn phối thêm hoa văn, càng hiếm có.
Ít nhất đã từng sống giàu sang.
Lão thái thái có khuôn mặt như phù dung, ăn mặc trưng diện, đều không ăn khớp với thôn quê, còn có v.ú bà.
Trong ánh mắt ngoài sự kiêu ngạo ra còn có một loại cảm giác ngây thơ.
Tướng mạo của a cha Giang Trường Thiên nàng cực kỳ đẹp, cũng có khác biệt lớn với các đại bá đại gia trong thôn.
Nếu không phải vì hoàn cảnh gia đình, lúc ban đầu nàng còn cho rằng cha mình không phải cử nhân thì ít nhất cũng là một tú tài, không nghĩ tới chỉ là nông dân, còn là nông dân không có đất.
Cho nên nương này, hẳn là nương của cha nàng?
Vậy đây là nãi nãi?
Nàng ra đời hơn một tháng, cũng chưa từng gặp mặt nãi nãi, vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Nữ nhân to khoẻ kia bước vào, nhìn xung quanh, sau đó tìm một chỗ ngồi, lau chùi cẩn thận, lấy một chiếc khăn từ trong lòng ra trải lên lên mới đỡ lão thái thái ngồi xuống.
Lão thái thái này có nô bộc, trong nhà hẳn là có tiền đi.
Người khác gọi a cha là Giang lão nhị, đoán ra a cha còn có ít nhất một vị huynh trưởng, Giang lão đại, chỉ là người trong thôn lúc tám chuyện lại không nhắc đến.
Bao gồm người trong nhà nói chuyện cũng không nhắc tới, hình như cũng có chút quái dị.
Đầu óc non nớt của Giang Miên Miên lúc này xoay chuyển với tốc độ cao, có hơi chóng mặt.
Lão thái thái ngồi xuống, lưng thẳng tắp, điệu bộ rất tốt.
Cổ có nếp nhăn, nhưng rất thon dài.
Thuộc về cổ thiên nga, cổ cao nhỏ trông rất đẹp.
Ánh mắt bà ta rơi vào người Giang Miên Miên, lại có loại từ ái thương hại trời sinh, khiến Giang Miên Miên cảm thấy không thoải mái một phen.
Nàng vùi đầu vào n.g.ự.c a nương, dẩu mông.
Nếu là bình thường nàng làm động tác này, a nương đã vén y phục cho nàng b.ú sữa, chỉ là giờ khắc này, Tần Lạc Hà trịnh trọng đối đãi, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng khuê nữ, không làm chuyện gì khác.
Mẹ chồng này rất đáng sợ.
Nhìn thì tốt tính tốt nết, bất động thanh sắc liền có thể khiến người sống không bằng chết.
Nàng ấy khi vừa bước chân vào cửa, còn cho rằng mẹ chồng là người tốt.
Cũng chính là mẹ chồng như vậy, tốt tính tốt nết, liền khiến tướng công lưng mang danh tiếng bất hiếu, chặt đứt con đường khoa cử, một đời chỉ có thể vật lộn dưới thôn quê cầu sinh.
"Nương tới đây có chuyện gì sao?" Tần Lạc Hà trận địa sẵn sàng đón địch.
Ánh mắt của lão thái thái rơi vào người Tần thị, cũng là dáng vẻ thương hại.
Lão thái thái không mở miệng.
Nữ nhân to khoẻ kia lại mở miệng trước: “Sinh nhi tử thì ở bên ngoài là tên ăn chơi đàn đúm, sinh nữ nhi thì tranh làm nô tỳ cho người ta, hà cớ gì còn sinh thêm một đứa để chịu khổ, mất hết thể diện.”