Lão Lưu thoải mái bước vào, nhận chén trà, để trong ống tre, có vị đắng nhẹ, nhưng khi uống xong, quả thật cảm thấy giảm bớt cơn khô nóng trong lòng, thoải mái hơn nhiều.
"Bảo Trụ nhà ta cũng không được, đều dựa vào cữu phụ nó, cũng may tính tình còn khá trầm ổn, được cữu phụ nó nhìn trúng." Hắn khoe nhi tử trong nhà một câu.
Lão Lưu nói tiếp: "Sư gia nói một hộ vệ trong Giang phủ bị mất tích, bọn họ nghi ngờ có liên quan đến Phong ca nhi nhà ngươi, phái người đi bắt Phong ca nhi rồi. Đúng rồi, Sư gia còn nói hai kẻ bắt cóc kia không phải chết, nói là quý nhân cầu tình, miện tình bọn họ mua thuốc cho hài nhi, cũng đáng thương."
Giang Trường Thiên cũng tự rót cho mình một chén trà, nghe đến đây, hắn uống rất chậm, cảm nhận vị đắng của trà thảo dược tràn vào cổ họng từng chút một.
……
Trên mặt Giang Trường Thiên lộ ra một nụ cười nhẹ: "Phong ca nhi nhà ta không có năng lực như Bảo Trụ nhà ngươi, chỉ đùa giỡn trên đường, nói nó thật sự phạm tội, lá gan quá nhỏ, không dám, có thể đã đắc tội hộ vệ của Giang thiếu gia, hộ vệ kia mấy ngày trước đánh Phong ca nhi một trận, có khi chưa xả hết giận vụ này, lát nữa, phiền Lưu ca hạ thủ lưu tình, tiểu hài tử không hiểu chuyện."
"Dễ nói dễ nói, trà thảo dược này không tệ."
Giang Trường Thiên cầm hai gói thảo dược đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho nha dịch: "Trà thảo dược được nấu từ hai gói thảo dược này trộn lại, này là thê tử nhà ta tự mình hái, gói lớn cho hai phần gói nhỏ cho một phần, có thể giải nhiệt bộ trợ giấc ngủ, hài tử người già trong nhà đều có thể uống."
Lão Lưu cầm lấy thảo dược, vui vẻ rời đi.
Thanh niên tóc dài trong phòng nhỏ tiếp tục xếp thuốc.
Các loại thảo mộc lộn xộn, bày từng loại từng loại một, sắp xếp gọn gàng, phần nhô ra, hắn cầm d.a.o cắt bỏ, rất dứt khoát, cắt nhẹ một cái liền gọn gàng.
Cửa sổ nhỏ trong căn phòng lọt chút ánh sáng.
Cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy một cánh cửa, cách cửa kia đóng chặt.
……
Các nha dịch hỏi thăm suốt chặng đường, chẳng mấy chốc đã tìm thấy Giang Phong.
Không ngờ tới một kẻ trác táng như Giang Phong lại ở tửu lầu Thanh Phong.
Những nha dịch có biên chế như bọn họ cũng rất hiếm khi tới đây ăn cơm, cũng là thỉnh thoảng có người mời khách mới tới.
Nếu như là địa phương khác, các nha dịch đã khí thể húng hổ xông vào trói, bắt người đi.
Ở đây, không thể thiếu gặp được một vài người không thể đắc tội.
Các nha dịch khách khí lên lầu.
Sau đó nhìn thấy nhóm người trác táng Giang Phong thế mà lại đang uống rượu với hai vị thiếu gia Kinh Thành.
Bên cạnh còn có một bàn hộ vệ.
Hôm qua bọn họ nhìn thấy hộ vệ của vị thiếu gia kia đều mặc giáp.
Là hộ vệ bắt kẻ bắt cóc đến đầu thú.
Đám nha dịch vô cùng ghen tị.
Mặc dù bọn họ là nha dịch có biến chế, trong huyện thành rất uy vũ, nhưng so với hộ vệ của thiếu gia Kinh Thành, bọn họ chính là đồ nhà quê.
Cả đời cũng chưa từng mặc qua áo giáp, càng đừng nói đến tuấn mã, trường mâu, đao kiếm....
Đây đều là thứ không liên quan đến bọn họ.
Đao rỉ, gậy thô, cũng đủ rồi.
Dù sao làm việc vặt trong huyện thành, chẳng lẽ còn có ai dám phản kháng.
Nhìn thấy rượu ngon canh ngọt trước mặt, đám quan sai ăn uống linh đình, cao cao tại thượng hôm nay lại khách khí nói: "Giang Phong, phiền ngươi đi cùng chúng ta một chuyến."
Một đám thiếu niên trác táng đầu tiên bị giật mình, bọn họ trời sinh nhìn thấy nha dịch liền sợ.
"Phong ca ta làm chuyện gì, phải đến nha môn?" Cẩu tử mở miệng hỏi.
Giang Phong cũng ngạc nhiên hỏi: "Là chuyện của hai kẻ bắt cóc hôm qua?"
Nha dịch bắt người vốn dĩ là có lý chẳng sợ, nhưng trước mặt hai vị thiếu niên y phục phú quý, không hiểu sao có chút nhụt chí.
"Hộ vệ Giang gia mất tích mấy ngày rồi, nghe nói trước khi biến mất có xảy ra mâu thuẫn với ngươi, cho nên mới đưa ngươi về huyện nha để thẩm vấn." Nha dịch nói chuyện có chút xấu hổ, bởi vì hắn chính là một trong số nha dịch hôm đó ở trên đường nhìn thấy Giang Phong bị đánh, nhận mười lượng tiền bồi thường.
Mà Giang Phong bị gã sai vặt và hộ vệ của Giang thiếu gia bao vây đánh đập, hộ vệ còn cầm hung khí, đầu Giang Phong chảy đầy máu, suýt chút nữa thì bị đánh chết, hộ vệ kia nhìn thấy bọn họ mới dừng tay.
Nghe vậy, Giang Phong nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên trán.
Hắn hồi phục rất tốt, nhưng trên đầu vẫn còn một mảng lớn.
Hắn đã soi qua chậu nước, a cha rất lợi hại, xử lý vết thương cho hắn không khó coi, nhìn từ xa còn giống một đoá hoa.
Nhưng sờ vào vẫn thấy lởm chởm không bằng phẳng.
Không đau, thỉnh thoảng sẽ thấy rất ngứa, giống như ngứa từ trong xương đầu ra.
"Hắn mất tích rồi, cho nên muốn bắt Phong ca ta về nha môn, chỉ bởi vì hắn suýt chút nữa đánh c.h.ế.t Phong ca sao?" Trên mặt Man Đầu có vết thương, khuôn mặt không hiểu hỏi.
Là như vậy, nhưng nói đến, hình như luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ta biết nha dịch đại ca là có lệnh trên người, không sao cả, hành tung mấy ngày nay của ta đều có thể tra, ta tin các ngươi sẽ không đổ oan cho người tốt." Giang Phong nói với nha dịch.
"Xin lỗi, làm việc theo phép." Đám nha dịch muốn tiến lên trói người.
Giang Phong quay đầu nhìn hai thiếu gia, xin lỗi nói: "Quấy rầy nhã hứng của hai vị huynh đài rồi, nếu như ta có thể nguyên vẹn ra ngoài, hy vọng có cơ hội ăn xong bữa cơm này với hai vị."
"Đợi đã." Mạnh Thiếu Hà đứng dậy ngăn cản.
Hắn ta tin tưởng thiếu niên trước mặt, gặp phải kẻ bắt cóc, khi căm phẫn như vậy, hắn cũng hạ thủ lưu tình, không hạ sát thủ, người như vậy sẽ không trả thù lỗ mãng.
"Đi cùng đi, thuận tiên xem lão gia các ngươi xử án như thế nào. Tại hạ Kinh Thành Mạnh gia Mạnh Thiếu Hà, vừa hay Đề đốc Cửu Môn là cữu phụ ta."
"Tại hạ Thanh Châu Hà gia Hà Thần, cũng tò mò lão gia các ngươi xử án như thế nào. Vừa hay Hà ngự sử bình bình phàm phàm là thúc phụ của ta."
“Hít! ~~”
Một đám trác táng ánh mắt nóng bừng nhìn chằm chằm Hà Thần, vô cùng tôn sùng.
Bởi vì bọn họ từng nghe truyện ngắn của người thuyết thư, kể Hà ngự sử lật đổ gian tướng như thế nào.
Văn nhân có hai cái miệng, mở miệng một nhà cửu tộc biến thành tro bay cát bụi.
Đám nha dịch cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Trong lòng Giang Phong tò mò, Đề đốc Cửu Môn là quan gì? Ngự sử là loại quan gì?
Nghe hai thiếu gia này nói ra hai vị thân thích, đám nha môn lập tức khom lưng xuống.
Thậm chí không đeo xích cho hắn.
Khách khí mời hắn đi.
Giang Phong cảm thấy loại trải nghiệm này rất thần kỳ.
Hắn nếm được mùi vị của quyền lực, mặc dù quyền lực này xa xôi không gì sánh được, thậm chí không dính chút thân thích nào với hắn, nhưng hắn quả thật cảm nhận được nó.
Hoá ra, quyền lực có sức chấn nhiếp như vậy, giống như thần vậy, mở miệng nhắc đến cũng khiến người ta kính sợ.
Giang Phong bị đám nha dịch vây quanh đến huyện nha.
Cả đám trác táng một chút cũng không sợ, huênh hoang đi theo, từ con chuột qua đường đến hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, giống như Phong ca không phải bị áp giải vào thẩm vấn, mà là được mời đến làm khách.
Trước nha môn sừng sững - gương sáng treo cao.
Giang Phong từ trong ảnh ngược của môn bài treo cao nhìn thấy sắc thái của nhóm người bọn họ.
Thiên chi kiêu tử, thiếu niên sa cơ, hi hi ha ha, hấp ta hấp tấp, tiểu nhân đắc chí, cáo mượn oai hùm, cáo mượn oai hùm!
*
Trong nhà lao huyện thành, người không nhiều.
Vẫn là Bảo Trụ đang trong biến chế thực tập vô cùng buồn chán dựa vào cửa.
Hắn không thích công việc này.
Phạm nhân tới một khoảng thời gian còn có thể đổi chỗ, hoặc là đổi phòng giam, hoặc là đưa đi chém.
Chỉ có hắn phải ở mãi.
Hắn còn thảm hơn cả phạm nhân.
May mà lão đại của nhà lao là a cữu của hắn, hắn thỉnh thoảng cũng có thể lười biếng, thậm chí mở cửa ra ngoài hóng gió cũng được.
Hắn rất ghen tị với loại người trác táng như Giang Phong, đi dạo khắp đường lớn, hóng gió phơi mình dưới ánh mặt trời khoác lác.
Nhưng Vương thẩm hàng xóm của hắn lại nói cuộc sống của hắn rất tốt, không cần chịu gió táp mưa sa, cả đời cơm áo vô lo.
Nữ nhi Tiểu Hoàn của Vương thẩm rất xinh đẹp.
Trong nhà lao, phu phụ gã bán hàng rong hơi thở thoi thóp.
Bọn họ bị thương không nhẹ.
Gã bán hàng rong còn bị sâu độc không biết tên cắn, cả người đau nhức, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ.
Dù sao đều là tử hình, không ai quan tâm đến bọn họ.
Đột nhiên cửa nhà giam mở ra.
Bảo Trụ vội vàng đứng lên.
"A cữu, sao cữu lại đến đây?"
"Nói với ngươi mấy lần rồi, ở trong nha môn đừng gọi ta là a cữu, gọi ta là Lưu bộ đầu."
TBC
Lưu Bộ Đầu dẫn một người dáng vẻ giống đại phu vào, Bảo Trụ tò mò đi theo.