Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 47



Sư gia nghe nói đến một hộ vệ trong nhà đã hai bà ngày không thấy đâu nên đến báo quan, trong lòng phi một tiếng, đây xem là chuyện gì chứ, hộ vệ nói không chừng đang ngủ với cô nương nhà nào rồi, đúng thật là, chuyện to như cái rắm, cũng đáng để hắn ta chạy một chuyến.

Chẳng qua chạy chuyến này chắc chắn được thưởng bạc hậu hĩnh.

Mà đến đây, nhã gian hun hương, còn có thiên kim tiểu thư cực kỳ xinh đẹp phấn điêu ngọc khắc ngồi bên cạnh, Sư gia liền coi như mở mang kiến thức.

Hắn khách khách khí khí dò hỏi tình tiết vụ án.

Nghe nói liên quan đến tên ăn chơi Giang Phong.

Sư gia do dự một lát nói: "Không hay, trong thôn đang có một vụ án liên quan đến Giang Phong, Giang Phong và đám đồng bọn bắt được phu phụ kẻ bán hàng rong buôn bán nhi đồng, nói là bắt cóc hai muội muội và một cô nương trong thôn của hắn."

Giang Uyển nghe được chuyện này, sững sờ một lúc.

Trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, không ngờ tới....

Nàng ta cũng có chút không thoải mái, không ngờ tới hai người kia thật sự là kẻ bán người, nàng ta còn tốt bụng ban tiền.

Mà tràng hạt trong tay lão phu nhân cũng dừng lại.

"A di đà phật, mấy hài tử đó có ổn không?"

"Hài tử không có chuyện gì, hai kẻ bán người kia lại bị đánh rất thảm."

"Duyên cớ gì muốn bắt cóc hài nhi, làm loại chuyện tổn hại âm đức như vậy, không sợ báo ứng sao?" Lão phu nhân nói từng chữ một, tăng tốc xoay chuyển tràng hạt trong tay càng nhanh.

"Ai, nói đến cũng đáng thương, hai kẻ bắt cóc nói trong nhà có hài nhi bị bệnh, cần mua thuốc uống, uống thuốc mới có thể sống, bất đắc dĩ mới phải làm loại chuyện này, nói đây là lần đầu tiên, trước kia chưa từng làm, quá hoảng sợ, mới bị phát hiện dấu vết." Sư gia chọn những lời mà gia đình phú quý thích nghe để nói.

Vú già A Dao vẫn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không chen miệng vào, trong lòng nghĩ, hai kẻ bán hàng rong kia vừa nhìn liền biết là tay già đời, sao có thể là lần đầu tiên được.

Lão phu nhân lại niệm một câu a di đà phật: "A di đà phật, tuy là làm ác, nhưng cũng đáng thương, tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ, tội không đáng chết."

Tiểu cô nương xinh đẹp ngồi bên cạnh cũng khẽ thở dài một tiếng: "Thương cho tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ."

Miệng Sư gia khen ngợi nói: "Lão phu nhân và tiểu thư thật đúng là lòng dạ từ bi."

Trong lòng hắn ta nghĩ, kẻ bắt cóc nên bị đánh chết, chính mình nhiều miệng làm cái gì chứ, nhưng trước mắt, lão phu nhân và tiểu thư này tỏ thái độ, hắn ta cần phải quay về nói một tiếng với Huyện thái gia, sửa án.

May mà hắn ta quả nhiên cầm được tiền trà nước hậu hĩnh, bằng một tháng bổng lộc của hắn ta.

Hắn ta vui vẻ trở về, liền phân phó thủ hạ đi bắt người.

TBC

Cho dù tên hộ vệ kia ở đâu, bắt tên trác táng Giang Phong trước rồi nói.

Sau đó vội vàng đi tìm Huyện thái gia.

……

Tửu lầu lớn nhất huyện thành, tửu lầu Thanh Phong.

Mấy thiếu niên uống một ít rượu, say quá trớn, dựa vào góc tường viện nôn nôn oẹ oẹ.

Vừa nôn vừa tiếc hận.

Đáng tiếc không thôi, đồ ăn ngon như vậy.

Giang Phong không nôn, tửu lượng của hắn vốn đã rất tốt.

Không hề nhìn ra là đã chạm vào rượu.

Hắn và đám bằng hữu nhận lời mời của hai thiếu gia bảo mã, đến ăn tiệc.

Mọi người đều thay y phục tươm tất nhất.

Ít miếng vá một chút.

Cho dù là vậy, người nào người nấy vẫn là dáng vẻ dưa vẹo táo nứt.

Hoặc là trên mặt có vết thương, hoặc là tay tàn, hoặc là chân tật.

Khí chất trên người cũng không ổn, đứng không có thế, ngồi không có tướng, hơn nữa còn bởi vì căng thẳng, như làm trò hề.

Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là kẻ trác táng vô học bất tài, đầu đường xó chợ, chưa từng nhìn qua thế giới.

Xuất thân kiến thức đều xa xa không bằng hộ vệ của nhà thiếu gia.

Ngày thường thậm chí còn không dám xin đồ ăn thừa của tửu lầu Thanh Phong.

Hôm nay, lại vào lâu.

Câu nệ không thôi.

Thật ra người hai vị thiếu gia chủ yếu muốn mời là Giang Phong.

Nhưng Giang Phong cũng không tự mình đồng ý, mà gọi bằng hữu đi cùng nhau.

Hành động này của hắn, không làm cho Mạnh Thiếu Hà và Hạ Thần cảm thấy hắn được một tấc tiến thêm một thước, mà cảm thấy hắn có trượng khí, là người có thể qua lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kiến thức của Giang Phong không tính là rộng lớn bao nhiêu, chỉ là nói về phong tục tập quán bản địa, phong cảnh ở những ngọn núi gần đó, thái độ của hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói dễ nghe, ánh mắt sáng trong, để lại ấn tượng rất tốt cho người khác.

"Hôm qua trông ngươi bị thương không nhẹ, còn lo lắng hôm nay ngươi không đến. Đúng rồi, muội muội ngươi các nàng ổn chứ?” Mạnh Thiếu Hà hỏi.

"Đại muội muội của ta đêm qua bị kinh sợ, phát sốt nhẹ, buổi sáng liền khoẻ, tiểu muội muội còn ổn, cảm hơn hai vị huynh đài hành hiệp trượng nghĩa, danh tiếng của mấy huynh đệ chúng ta ở trong thành cũng không tốt, nếu như là chúng ta đưa kẻ bắt cóc vào nha môn, nói không chừng phải bị đánh đòn trước, bị tên bắt cóc vu cáo lại." Giang Phong cười khổ nói.

Mạnh Thiếu Hà và Hà Thần cũng không thấy ngoài ý muốn, bọn họ mặc dù là đại thiếu gia, nhưng trong nhà giàu có, gia giáo cực tốt, thấy nhiều sự đời, tự nhiên có thể nhìn ra tình cảnh xấu hổ của Giang Phong.

Nghe Giang Phong hào phóng nói ra như vậy, lại càng thưởng thức sự chân thành của hắn.

Giang Phong vừa nói vừa móc hai thứ kích thước lớn bằng viên gạch được bọc trong lá cây ra.

Buộc bằng dây đay, nhưng mỗi mặt bên trên đều được dán một miếng vải đỏ nhỏ.

Toát lên vẻ đẹp giản dị.

"Đây là quà tạ ơn mà muội muội ta chuẩn bị cho hai vị huynh đài, nhà nghèo, không lấy được thứ gì quý, đây là thịt thú săn được trong núi, hun khói phơi khô, nếu như đi đường, không tiện tìm chỗ ngủ trọ, trên đường có thể ăn lót dạ."

Mạnh Thiếu Hà và Hà Thần hai người quả thật chưa từng nhận được món quà bần hàn như vậy.

Thịt thú khô?

Nhưng nhìn thiếu niên trước mặt, nho nhã lễ độ, vẻ mặt chân thành, đưa thịt thú ra cũng tỏ vẻ rất trân quý.

Nghĩ đến mấy thiếu niên kia lúc ăn đều ăn như hổ đó, mặc dù Giang Phong không đến nỗi ăn ngấu ăn nghiến, nhưng cũng ăn rất nhanh, bọn họ giống như đến ăn còn ăn không no.

Rất ngạc nhiên.

Một đường tới đây, hai người đã không còn nói những lời như sao không ăn thịt băm nữa [1] ?

[1]

[1] bắt nguồn từ câu chuyện thời Tây Tấn, ý chỉ người chưa chưa hiểu biết gì đã phán xét, đưa ra đề xuất vô lý cho khó khăn của người khác.

Cho nên món quà bần hàn này, đối với Giang Phong mà nói, chắc chắn đã là rất quý giá rồi.

Lễ nặng tình nghĩa cũng nặng.

Bọn họ cũng vui vẻ nhận lấy.

Hà Thần ban đầu bởi vì Mạnh huynh mà xem trọng Giang Phong này một bậc, bây giờ là thật sự rất yêu quý người thiếu niên này.

Làm việc tốt là một chuyện vui vẻ, thoả mãn kỳ vọng của người khác với bản thân.

Làm việc tốt nhận được sự cảm kích hồi báo của người được giúp đỡ là một chuyện càng vui vẻ, thoả mãn kỳ vọng của con người với thế giới này.

Mạnh Thiếu Hà nhìn thịt khô kia, lòng nghĩ, lời nói của tiểu cô nương quả nhiên không đáng tin cậy, lúc đầu nói lấy thân báo đáp, sau đó đẩy ca ca ra ngoài, kết qủa bây giờ ca ca cũng không cho nữa, đổi thành một gói thịt khô.

Vải đỏ vuông trên thịt khô còn khá dễ thương.

Khuôn mặt chữ điền nhỏ mỉm cười.

*

Trời nóng.

Trong thiên phòng của huyện nha có một giếng trời, có thể thông gió, mát mẻ.

Các nha dịch ở đó hóng mát, khoác loác, đánh bạc.

Bọn họ đều là nhân viên làm việc có biên chế, kiếm chác đầy đủ, ở trong huyện đi đến đâu cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, rất có thể diện.

Nha dịch sắt đá, lão gia nước chảy.

Đều là cáo già, lão gia bên trên, lợi hại có thể quản được, không lợi hại thì hoà bình sống chung, yếu một chút căn bản không quản nổi, còn bị chỉ vào mặt.

Vị lão gia bây giờ, rất lợi hại, nhưng lười quản bọn họ, lão gia say mê tiến lên trên, say mê đọc sách làm thơ.

Việc lớn nhỏ trong huyện nha là Sư gia lo liệu.

Một đám nha dịch vốn đang đánh bạc, Sư gia vừa đến, đi hơn nửa.

Nha dịch còn lại cũng không có tiền mà cược, đi dạo lung tung.

Một nha dịch khá thân với Tiểu Giang của Bị Dược Ti đi dạo qua.

Hôm nay lại có rất nhiều thảo dược tới, Giang Trường Thiên đang chỉnh lý, hắn phải phân loại từng loại thuốc nhập kho, sau đó đánh dấu dược tính, nguồn gốc, năm tháng vân vân.

Thật ra ban đầu cũng không rườm rà như vậy, nhưng Giang Trường Thiên làm như này, dẫn đến khi huyện bọn họ dâng thuốc còn được bên trên khen, mà thẻ thuốc Giang Trường Thiên làm còn được phổ biến rộng ra cả nước.

Thân phận Giang Trường Thiên rất xấu hổ, lại vì chuyện đó mà giữ được thân phận nhân viên thời vụ.

"Tiểu Giang, còn đang xếp thuốc sao? Phong ca nhi nhà ngươi lại gây chuyện rồi.” Nha dịch Lão Lưu đi tới đứng ở cửa nói.

Bàn tay xếp thuốc của Giang Trường Thiên cứng đờ, còn không cẩn thận làm rơi thuốc, giống như nghe được tin tức, quá lo lắng, hắn vội vàng đứng thẳng dậy, gọi người ở cửa: "Lưu ca, vào trong ngồi, vào trong ngồi, ta pha trà thảo mộc giải nóng cho ngươi."

"Tiểu tử nhà ta lại cùng đám bằng hữu của nó gây rối sao? Thật sự không bớt lo lắng, vẫn là Lưu ca tốt, Bảo Trụ nhà Lưu ca đều đã có thể một mình phụ trách một mặt của nhà giam rồi.” Giang Trường Thiên vừa nói vừa đưa chén trà qua.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com