Bà ấy nhìn tiểu gia hoả nằm ngoan ngoãn bên cạnh mình, thấy nàng mở mắt, Tuệ Vân công chúa mở miệng hỏi: "Sau khi Đoạn Dự rơi xuống vách núi thì sao?"
Giang Miên Miên lật người, quay m.ô.n.g với Tuệ Vân công chúa nói: "Bà bà, ngủ thêm một lát nữa, còn sớm, tiểu hài tử phải ngủ nướng mới có thể cao lên được, đợi cháu tỉnh ngủ lại nói."
Tuệ Vân công chúa:...!!!
*
Một ngày mới.
Hôm nay Tần Lạc Hà lại phải đi thăm họ hàng.
Hôm nay là phải đến Đổng gia thăm một chút.
Bởi vì hôm qua động đất.
Theo lẽ thường Phong ca nhi là con rể tương lai nên đến nhà nhạc phụ thăm một chút.
Nhưng Phong ca nhi không ở Kinh Thành, Tần Lạc Hà nên đi.
Dù sao cũng là thông gia tương lai.
Hơn nữa sắp đến Tết, trước Tết cũng phải tặng quà Tết.
Tần Lạc Hà cảm thấy đích thân đi một chuyến sẽ tốt hơn.
Chẳng qua trong phủ còn có Công chúa mẹ chồng.
Làm việc nên hỏi ý kiến trưởng bối trước.
Kết quả Công chúa mẹ chồng bữa sáng cũng không dậy ăn cơm…
Không hổ là người Hoàng gia.
Nghe nói Hoàng thượng không thích triều sớm chính là bởi vì không muốn dậy sớm ăn cơm sáng.
Cái này Tần Lạc Hà có hơi không hiểu.
Sáng không dậy, vậy chẳng phải ăn ít hơn một bữa sao, quá thiệt thòi.
TBC
Tần Lạc Hà biết được khuê nữ ngủ chung với Công chúa mẹ chồng, nhỏ giọng hỏi nàng Công chúa sao rồi? Có phải có chỗ nào không chu đáo, không vui hay không?
Miên Miên ngủ rất yên giấc, lại là một tiểu cô nương tràn đầy tinh thần, nụ cười tươi rói, ăn no căng bụng.
"Công chúa nãi nãi nói bà bà ngủ không ngon, nửa đêm luôn mơ thấy chính mình rơi xuống vách núi, cho nên phải bù ngủ."
Tần Lạc Hà nghe xong có hơi chột dạ, không biết liệu có phải là ngày hôm qua Công chúa mẹ chồng hỏi nàng ấy lấy mật rắn ở đâu, nàng ấy nói là dưới vách núi, khiến Công chúa mẹ chồng ngày nghĩ đến đêm nằm mơ hay không.
Bỏ đi bỏ đi, để mẹ chồng tiếp tục ngủ.
Nàng ấy cũng không quản được mẹ chồng, bảo hạ nhân chuẩn bị tốt đồ ăn.
Hôm nay nàng ấy muốn dẫn Miên Miên đi thăm thân thích, liền bảo Tòng ca nhi ở nhà đợi.
Tòng ca nhi biểu thị rất vui vẻ, hắn không thích dạng hoạt động đi thăm thân thích này.
Ngồi đó ngây người nghe người lớn nói chuyện, rất nhàm chán, chủ đề chuyển đến hắn, hắn còn phải cười nhẹ đáp lại.
Mà Miên Miên thích đi thăm thân thích.
Nàng hận không thể nói chuyện tám chuyện cùng người lớn.
Vui vẻ ăn xong bữa sáng rồi ăn mặc tươi sáng vui mừng đi thăm thân thích cùng a nương.
Tần Lạc Hà chuẩn bị quà tặng phong phú, dẫn tiểu khuê nữ là nghĩ Miên Miên có thể làm quen trước với Đổng cô nương, nghe nói Đổng cô nương dịu dàng hào phóng, để Miên Miên học hỏi cho tốt.
Đến Đổng gia.
Đổng phu nhân tiếp đãi.
Lần trước không biết đối phương là người trong Hoàng thất, may mà cũng không thờ ơ.
Lần này biết đối phương là người trong Hoàng thất, Đổng phu nhân còn có chút căng thẳng.
Giống như bách tính bình thường có lự kích với quyền quý, người là quyền quý cũng có một tầng lự kính với Hoàng thất.
Giai cấp rõ ràng.
Vượt qua giai cấp là cực kỳ khó.
Xem chuyện cũ luôn có thể nhìn thấy người bình thường đọc sách thi đỗ trạng nguyên làm quan từ từ làm lớn làm mạnh trở thành gia tộc hào môn.
Kiểu người này đều là số ít, cho nên liên tục được mang ra làm câu chuyện cổ vũ ý chí kinh điển, kể cho người từ xưa đến nay nghe, ngược lại dẫn đến sai lệch của người tồn tại, tưởng rằng đây là trạng thái bình thường.
Thực tế có thể là nhi tử của quyền quý hào môn hưởng thụ giáo dục cao cấp sau đó thi cử lấy được kết quả tốt, con đường làm quan trường có danh sư trưởng bối che chở, đường quan trôi chảy.
Không có dân thường đọc sách, có thể đọc sách đã không phải dân thường.
Không có nghĩa vụ giáo dục, đều là giáo dục phi nghĩa vụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hàn môn chỉ thế gia thế lực thấp kém hoặc là danh môn vọng tộc sa sút. Tổ tiên có thể từng xuất hiện Tam công Cửu khanh Ngự sử Đại phu giàu có vân vân.
Dân thường không xứng được gọi là hàn môn, chúng ta đi làm công không có biên chế, thường được gọi là lưu manh (không nhà cửa không địa vị, không có nghề nghiệp chính đáng gọi là manh).
Tóm lại dân thường nghịch tập, đại đa số có thể viết tự truyện lưu truyền thiên cổ.
Giang Trường Thiên bị đuổi ra gia môn cho nên thành truyền kỳ, không bị chấp nhận, chính là bởi vì hắn vốn dĩ là nhi tử của hàn môn, sau khi bị đuổi ra khỏi gia môn trở thành lưu manh, lại leo lên vị trí như hiện nay.
Đổng gia là xuất thân thế gia, Giang gia có thể nói là người mới trong triều đình, trước khi Giang Trường Thiên nhận tổ quy tông.
Cho nên Đổng gia có thể để mắt đến Giang gia, là gả thấp nữ tử, cũng khiến rất nhiều người không thể tin nổi, này cũng là nguyên nhân người nhà Liễu thị lang nghe được tiếng gió còn nhiều lần đến cửa, bởi vì bọn họ cảm thấy Giang gia không xứng.
Đổng gia vốn dĩ chỉ dự định gả thấp nữ nhi, cho nhiều của hồi môn một chút, để nữ nhi có thể sống những ngày tháng yên ổn, kết quả lắc người biến thân, bị người Kinh Thành nói là tâm cơ, một nữ nhi từng bị từ hôn còn trèo lên trưởng tôn của Trưởng công chúa, tiền đồ vô lượng.
Kết quả đột nhiên biến thành, bị người Kinh Thành nói là có tâm kế, một cô gái đã từng bị hủy hôn còn bám lấy cháu trai trưởng của trưởng công chúa, tiền đồ vô lượng.
Liễu phu nhân ghen tỵ thậm chí còn chửi rủa ở trong nhà, chửi rủa Giang Phong c.h.ế.t trên chiến trường, đừng quay về nữa, để mọi người xem tiểu thư Đổng gia, cái mạng khắc phu đó, kẻ nào dính vào kẻ đó xui xẻo.
Tần Lạc Hà dẫn Miên Miên đến nhà.
Đem theo quà năm, đầy đủ bộ dưỡng da đồ dùng cá nhân.
Đóng gói cực kỳ tinh xảo.
Còn có tinh dầu nước hoa chưa bán ra bên ngoài.
Chai lọ nhìn dáng vẻ cũng cực kỳ quý giá.
Đổng phu nhân còn có hơi lo lắng, sau khi đối phương trở thành Hoàng thất tôn thân, sẽ thờ ơ khuê nữ bọn họ.
Chẳng qua quà cáp cô nương nhận được trong khoảng thời gian này, đều đã vượt xa của hồi môn.
Có thể thấy đối phương coi trọng.
Lại có chút lo lắng, khuê nữ A A nhà mình liệu không xứng đôi hay không, trưởng tức của một thị lang và trưởng tôn tức phụ của Công chúa vẫn là khác nhau.
Cô nương được bà ấy dạy dỗ ngây thơ hoạt bát, mặc dù không đến nỗi không hiểu thế sự, nhưng cũng không kém là bap.
Nữ nhi sắp xuất giá, vừa lo nàng ấy gả không tốt phải chịu khổ, lại lo lắng nàng ấy gả tốt quá cũng phải chịu khổ.
May mà Giang phu nhân đến, y như lần trước.
Vẫn là một vị phu nhân oai phong lẫm liệt.
Một chút cũng không thay đổi
Đổng phu nhân vừa nhìn thấy Giang phu nhân như vậy, hai mắt lóe ánh sáng.
Khiến Miên Miên nhìn cũng có chút khó hiểu, Đổng phu nhân này rất giống người hâm mộ ở thời đại của nàng ấy, trong mắt có ánh sáng.
Đổng phu nhân nhìn thấy Miên Miên, ôm lấy xoa nắn một trận, khen nàng lớn lên xinh đẹp.
Sau đó Miên Miên cũng nhìn thấy tẩu tử tương lai.
Lần đầu gặp mặt đã cảm thấy, giống như chính là người nhà nàng.
Khí chất rất hợp.
Có hơi giống a tỷ nàng, nhưng hình như hơi điềm đạm hơn một chút.
Ánh mắt cũng có ánh sáng, là một tiểu thư khuê các hoạt bát.
Tần Lạc Hà học theo dáng vẻ các phu nhân hỏi thăm khách sáo.
Sau đó Đổng A A liền dẫn Miên Miên đi chơi.
Đổng phu nhân kéo Giang phu nhân vui vẻ nói chuyện riêng tư.
Đổng phu nhân rất thẳng thắn.
Tần Lạc Hà thích ở chung với người thẳng thắn như này.
Nói chuyện không có áp lực.
Tần Lạc Hà nói mình đến muộn, bởi vì Công chúa mẹ chồng đêm qua ở trong nhà.
Đổng phu nhân rất tò mò về Tuệ Vân Trưởng công chúa.
Cơ bản người thuộc thế hệ Đổng phu nhân, đều lớn lên cùng với những truyền thuyết về Tuệ Vân công chúa trong miệng phụ mẫu.
"Nghe nói Tuệ Vân công chúa làm người kiêu ngạo, cách người nghìn dặm, không dễ dàng tiếp xúc với người khác, có phải rất khó hầu hạ hay không?"
Tần Lạc Hà nghĩ đến Công chúa mẹ chồng khi tướng công không ở, lao vào lòng nàng ấy, khóc nức nở... Thế mà còn giữ cách xa nghìn dặm? Không tiếp xúc với người?
Không tồn tại.
"Sẽ không, nương thân rất thân thiết, cũng không cần người hầu hạ."
Đổng phu nhân gật đầu, vẻ mặt ta hiểu ta hiểu.
Mẹ chồng của bà ấy cũng là mặt ngoài rất thân thiện, cũng không cần bà ấy hầu hạ, chỉ chê bà ấy chân tay vụng về.
May mà lúc trước khi mẹ chồng còn sống, bọn họ cũng không sống chung một chỗ.