Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 28



"Ríu rít~~~"

"Ríu rít~~~"

Thỉnh thoảng có tiếng chim bót bay ngang qua.

"Tí tách ~~"

"Tí tách ~~"

Tiếng nước chảy va vào đá.

"Tích~~"

"Tích ~~"

Tiếng giọt nước rơi xuống hồ sâu.

"Xào xạc ~~"

Tiếng lá cây va chạm đung đưa trong gió.

Âm thanh của tự nhiên.

Yên ả an nhàn.

Nghe nói nghe âm thanh như này sẽ dễ dàng chìm vào giấc ngủ, có thể chữa chứng mất ngủ.

Nhưng thanh âm này che đậy tiếng đ.â.m c.h.é.m trong rừng rậm.

Che giấu bản chất cá lớn nuốt cá bé của rừng rậm.

Kẻ yếu bị g.i.ế.c rồi, tiếng m.á.u chảy ra, cũng rỉ xuống, chạm vào tảng đá cũng sẽ vang lên tiếng tí tách, rơi xuống hồ sâu cũng sẽ tích tích tích.

Âm thanh tắt thở, cũng mỏng manh, ríu rít rít rít, rất nhỏ.

Dao cắt thịt, d.a.o nhanh một chút, nó cũng sẽ phát ra tiếng xào xạc.

Khi gặp xương và vảy cứng, sẽ có tiếng đập nhẹ.

Khi mặt trời hơi ngả về tây.

Tần Lạc Hà kéo một con cự mãng lên khe núi.

Cả người như tắm máu.

Giống như trở về từ địa ngục.

Nhưng nụ cười tự tin trên khuôn mặt nàng ấy càng giống như tướng sĩ khải hoàn.

Dung mạo bình thường, lúc này đây, phát sáng lấp lánh.

Địa phương quen thuộc.

Nương theo dòng nước mà giội rửa, nàng ấy bắt đầu xẻ thịt cự mãng.

Trên người nàng ấy cũng có không ít vết thương, nhưng không thể che giấu được sự yêu thích và niềm hân hoan của nàng ấy.

Nàng ấy làm được rồi.

Nàng ấy có thể.

Trước đây nàng ấy còn tự ti vì vóc người cao lớn mạnh mẽ của mình, cảm thấy mình khác với những người khác, mất mặt, luôn cố gắng hết sức để làm mình giống những người khác, thậm chí ở trong đám người, vô thức muốn cúi đầu rụt vai lại một chút.

Nhưng hôm nay, khi đã có cách săn g.i.ế.c cự mãng rõ ràng trong đầu, hơn nữa khi bắt tay vào thực hiện thành công, nàng ấy đột nhiên trở nên tự tin không gì sánh được.

Nàng ấy không phải tạp chủng, nương nàng ấy không phải bệnh thần kinh, cha nàng ấy là dũng sĩ tuyệt thế vô song, nàng ấy thừa hưởng sự dũng mãnh vô địch của cha ruột.

Nàng ấy gả cho tướng công, sẽ không làm tướng công bẽ mặt.

Trước đây nàng ấy chỉ mạnh hơn người khác một chút, nhưng sau đêm qua, có khả năng như tướng công nói, con người khi trải qua sống c.h.ế.t kích thích sẽ bộc phát tiềm lực của bản thân, hơn nữa có thể phát huy ra tác hết tác dụng.

Nàng ấy bây giờ chính là cảm thấy như vậy, chính mình không chỉ trở nên sức mạnh phi thường, mà đầu óc của nàng ấy cũng rất khác, như thể thứ từng nhìn thấy trước đây, cẩn thận nhớ lại liền có thể nhìn thấy hình ảnh đó.

Tần Lạc Hà gọn gàng xẻ thịt cự mãng.

Cẩn thận gói riêng mật trăn ra.

Sau đó nàng ấy trực tiếp đứng ngay dưới thác nước rửa sạch m.á.u trên người, trên đầu.

Trời rất nóng, đến nhà hẳn là sẽ khô.

Nàng ấy ở bên cạnh hồ vắt khô tóc, nhìn hồ nước sâu phản chiếu ra cái bóng của một nữ tử tóc dài.

Nàng ấy suy nghĩ, vẫn nên giữ bí mật về thân thế của mình.

TBC

Tướng công vốn dĩ là một thư sinh bình thường, nàng ấy đã quá cường tráng rồi, đại nương trong thôn nói: Nữ cường nam nhược, cuộc sống không dễ dàng.

Còn có a nương của tướng công, giỏi làm bộ làm tịch nhất.

Nhưng Tần Lạc Hà lại cảm thấy trong lòng tướng công rất thích a nương của chàng ấy, cho nên tướng công đối xử cực kỳ tốt với mỗi hài tử, trước giờ chưa từng động tay với hài tử, càng không nỡ nói lời lẽ cay nghiệt.

Tướng công chính là thích người có dáng vẻ dịu dàng đoan trang.

Nàng ấy không thể lỗ mãng, không thể để lộ, nếu không sẽ dọa tướng công.

Xử lý vết m.á.u và vết thương trên người xong, Tần Lạc Hà cũng sắp xếp lại suy nghĩ theo ý nghĩ của chính nàng ấy.

Sau đó dùng những chiếc lá lớn bọc từng miếng thịt mãng xà lại, quen tay cho vào giỏ tre, lại chất đầy rau dại có thể ăn lên phía trên.

Sau đó chạy một đường về nhà.

Nàng vừa chạy vừa nghĩ, tướng công ăn mật trăn xong cơ thể xương cốt sẽ cường tráng hơn một chút, nói không chừng còn có thể sinh thêm một oa nhi nữa, nhà có mỗi Phong nhi là ca nhi quá lẻ loi, đánh nhau cũng không có người giúp.

Trong rừng, bóng dáng mạnh mẽ bay qua.

Một con gấu đực co rúm lại trong cái hang của mình.

"Ríu rít ~~~"

"Ríu rít ~~~"

Chạng vạng tối, gió mang theo hơi ẩm.

Giang Miên Miên toát mồ hôi.

Tóc ẩm ướt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không dễ chịu cho lắm. Còn có chút đói bụng, bởi vì trong nhà chưa kịp làm cháo gạo cho nàng nên nàng uống cháo canh thịt lương thực tinh.

Nàng và huynh trưởng thương binh được hưởng đãi ngộ đặc biệt.

Tỷ tỷ Giang Du mặc dù nhìn chảy nước miếng, thế nhưng rất hiểu chuyện, kiên quyết không uống.

Nàng ấy mang giày thêu mới đi đứng ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như là một con gà mái nhỏ kiêu ngạo. Sau đó bưng bát nước vét bát uống.

Nàng ấy cũng rất quật cường, mặc kệ đại ca nói cái gì, nàng ấy cũng không uống.

Giang Miên Miên cảm thấy a tỷ của nàng là một người rất có cá tính, có một số phương diện đặc biệt hư vinh, chẳng hạn như thích ganh đua so sánh với khuê mật “cây khế” A Thúy của nàng ấy khắp nơi, nhưng có một số phương diện lại đặc biệt kiên trì, đối xử với người nhà vô cùng tốt. Tính tình hơi ẩu tả, huynh trưởng giống như vừa mới trải qua cửa sinh tử, cháy khét luôn rồi...

Nàng là nhờ có nước linh tuyền mới không bị khủng hoảng như thế, mà a tỷ sau khi trải qua một buổi tối ngày hôm qua, thế mà sáng sớm vẫn còn nhớ tới chuyện mang giày thêu mới.

Giang Miên Miên rất hâm mộ tính cách này của a tỷ. Hẳn là ở đâu cũng có thể sống rất vui.

Nàng cảm thấy người mình dính nhớp quá khó chịu. Nàng muốn a nương, muốn uống sữa. Nàng ngẫm lại cuộc sống thời đại này, không điều hòa, không có quạt, không có tủ lạnh, không có sữa bột Aptamil, Abbott, Wyeth, Phi Hạc, Friso,… Chỉ có thể uống sữa mẹ, nhưng sữa mẹ còn không ở nhà. o(╥﹏╥)o.

Miệng Giang Miên Miên cũng không kìm được mà bẹp lại.

Sau đó nàng cảm thấy thân thể của mình đột nhiên được nhấc lên, a tỷ ôm nàng, đầu a tỷ chôn vào người nàng hít một hơi.

Vẻ mặt Giang Miên Miên vừa bất đắc dĩ lại hơi hơi đắc ý.

Trong lòng nàng lại cảm thấy có hơi hơi hợp lý.

Tỷ tỷ rất thích ta.

A tỷ xem nàng là mèo mà hôn hít.

A tỷ thật sự dính ta.

Giang Du ngửi một cái. Mùi thơm thơm, không có mùi phân, nước tiểu, rắm, nàng ấy nói:

"Miên Miên có phải nhớ a nương rồi hay không, a nương sẽ trở về nhanh thôi, tỷ tỷ đung đưa cho muội nhé."

Giang Du bế muội muội đung đưa nhẹ nhàng, sau đó đong đưa mạnh hơn, quả nhiên thấy muội muội đã há mồm bắt đầu cười, nàng ấy cũng cười ha ha.

Giang Miên Miên bị đong đưa miệng không khép lại nổi.

Có đôi khi hài nhi há mồm không phải là đang cười, mà là không khống chế nổi cơ miệng.

Đã đong đưa nàng tới mức nước miếng chảy ra khỏi miệng...

"Ôi chao, a nương, a nương trở về rồi, thật sự trở về rồi." Giang Du bỗng nhiên kêu lên.

Cuối cùng đã ngừng đong đưa.

Giang Miên Miên ráng chịu cơn chóng mặt nhìn thoáng qua nơi xa.

Nhìn thấy một bóng dáng cường tráng chạy như bay đến, tốc độ có phải có hơi quá nhanh rồi hay không?

Cứ như là một con gấu đang bay tới.

Giang Miên Miên giật mình.

Cảm thấy mình bị tỷ tỷ đong đưa tới choáng rồi.

Nàng cố gắng dùng tay dụi mắt mình, vuốt vuốt, lại mở mắt, nhìn người đang tới, là a nương.

Đúng là đã hoa mắt.

Bóng dáng của a nương đã đến trước mắt rồi. Ôi thôi xong, Giang Miên Miên lại ngửi thấy mùi m.á.u tươi càng thêm tanh hôi, nồng nặc hơn so với lần trước.

Hôi thế này, khẳng định không phải là m.á.u người.

Hẳn là a nương lại đi săn rồi.

Giang Miên Miên có hơi chột dạ, nàng đút nước linh tuyền cho a nương và huynh trưởng, nếu như thân thể bọn họ xảy ra thay đổi, liệu có hoài nghi hay không.

Bên trong nhà này, chỉ có a tỷ trông hơi thiếu thông minh ra, những người còn lại thì rất tinh khôn.

Cũng không có nghe bọn họ nói cái gì nên Giang Miên Miên xem như không biết, dù sao nàng vẫn là một tiểu hài ngay cả nói cũng chưa biết nói.

Tiểu hài tử, có thể có ý đồ xấu gì chứ.

Giang Phong nhìn thấy a nương đeo giỏ trúc vào, đứng dậy muốn cầm phụ. Nhưng Tần Lạc Hà vội vàng từ chối.

"Con còn đang bị thương, đừng nhúc nhích."

Giỏ trúc vô cùng vô cùng nặng, con trăn lớn đó thật sự rất nặng, nàng ấy lo lắng sẽ đè ép thân thể nhỏ bé của nhi tử. Huống chi nhi tử còn đang bị thương.

Giang Phong cảm thấy mình thật sự đã biến dị rồi, bởi vì vừa rồi hắn nằm trên ghế trúc thuận tay nhặt một hòn đá để nghiệm chứng. Sau đó ngoại trừ loại đá cuội tròn trịa là hắn bóp không nát nhưng khi hắn ném ra ngoài thì hòn đá vẫn có thể văng cực kỳ xa, thậm chí cảm thấy có thể xem như là vũ khí để ném vào con mồi, còn những loại đá khác thì hắn dùng sức là có thể bóp nát. Đây nhất định không phải là sức mạnh mà người bình thường có thể có. Nhưng hắn không dám tùy tiện bại lộ, khó mà giải thích. Huống chi hiện tại hắn còn đang bị thương, đợi đến khi vết thương lành, không chừng còn sẽ mạnh hơn.

Có điều khi hắn nhìn thấy a nương đeo giỏ trúc trở về thì vô thức đứng dậy hỗ trợ.

Hai mẹ con đồng thời tóm giỏ trúc.

Lôi kéo.

Cùng lúc có một loại kinh ngạc, quái dị, điềm nhiên như không.

Lôi kéo.

Giang Phong buông tay, Tần Lạc Hà nắm lấy.

Một quá trình rất bình thường.

Kể cả Giang Du cũng không để ý.

Lúc đầu Giang Miên Miên cũng không thèm để ý, thế nhưng không biết vì sao, khi nàng nhìn dáng vẻ hai người a nương và huynh trưởng trong khoảnh khắc này cảm thấy quái đản giống như là nhìn thấy một con gấu đen đang thi lôi kéo với một con sói.

Nàng đây là nổi khùng giữa ban ngày ha gì.

Nàng cảm thấy có thể là mình đã uống quá nhiều nước linh tuyền.

Rõ ràng kia là a nương và huynh trưởng mà.

Nàng hô "ê a nha nha".

A nương và huynh trưởng đồng loạt nhìn sang.

Nụ cười trên mặt a nương càng thêm ấm áp hiền hòa hơn ngày thường.

Nụ cười của huynh trưởng càng thêm chất phác, giản dị.

"Y a y a." Giang Miên Miên khoa tay múa chân.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com