Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 27



"Líu lo~~~"

"Líu lo~~~"

Tiếng chim hót đứt quãng.

Tần Lạc Hà lại đi vào chỗ sâu trong núi rừng rậm rạp.

Nàng ấy biết chỗ này rất nguy hiểm.

Mặc dù mới bảo đảm với tướng công, sẽ không bao giờ mạo hiểm nữa.

Nhưng hôm nay đợi tướng công ra ngoài, nàng ấy vẫn đến.

Nàng ấy một chữ lớn cũng không biết, không có cách nào miêu tả loại cảm xúc này của mình.

Giận, oán, hận, đau.

Đêm qua thật là một đêm dài.

Nàng ấy canh giữ bên người Phong nhi, trong đầu lại đang nghĩ liệu tiền trong nhà đủ để mua một bộ quan tài hay không.

Phải mua quan tài, là chấp niệm của nàng ấy.

Bởi vì a nương của nàng ấy từ nhỏ đã cằn nhằn bên tai nàng ấy: Khi cha con chết, xác c.h.ế.t không tìm thấy đầy đủ, xác vụn khắp nơi,chết không toàn thây, cha con không thể đầu thai, chỉ có thể là một cô hồn dã quỷ.

Sau đó a nương của nàng ấy bị bệnh sắp chết, là nhìn thấy nàng ấy mua được quan tài mới tắt thở.

Nàng ấy đã tiêu hết số tiền nàng ấy chuẩn bị để xuất giá, còn vay mượn không ít nợ mới mua được quan tài.

A nương mãn nguyện nhắm mắt.

Nàng ấy trở thành lão cô nương không thể gả đi.

Quan tài rất quan trọng.

Tần Lạc Hà cầm trường mâu, xuyên qua rừng rậm như con thoi.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, dáng người cao lớn của nàng ấy càng lúc càng linh hoạt.

Có tảng đá cản đường, nàng ấy nhảy qua, có khe núi rộng, nàng ấy nhảy qua, có vách đá, nàng ấy trèo qua, nàng ấy giống như một con khỉ đột nhanh nhẹn, như cá gặp nước trong rừng rậm núi sâu.

TBC

Nhưng cảm giác khó chịu trong lòng nàng ấy vẫn không thể biểu đạt ra ngoài.

Nàng ấy nhìn thấy tướng công nôn ra máu.

Nàng ấy sợ.

A nương của nàng ấy trước khi c.h.ế.t cũng nôn ra máu.

Lúc đầu nàng ấy đi tìm đại phu xem bệnh cho a nương, đại phu nói nuốt mật của trăn có thể bổ m.á.u cho tim.

Lúc đó nàng ấy chỉ là một tiểu cô nương, nhiều nhất cũng chỉ là một tiểu cô nương cường tráng hơn các cô nương khác trong thôn, nàng ấy đến cả rắn bình thường còn sợ, tìm trăn ở đâu.

A nương đưa nàng ấy đến thôn này định cư, nói với bên ngoài bọn họ từ phía Bắc chạy nạn đến đây.

Còn bởi vì nàng ấy cao lớn bất thường, khi còn nhỏ luôn bị bắt nạt, luôn có người nói sau lưng a nương nàng ấy là bị ngoại tộc làm nhục, mới sinh ra nàng ấy, nàng ấy là tạp chủng.

Tự đáy lòng nàng ấy cũng cho là vậy.

Bởi vì nàng ấy cao lớn hơn các tiểu cô nương khác rất nhiều.

Nhưng khoảng thời gian trước khi a nương lâm chung, liên tục lảm nhảm, nói cha nàng ấy là anh hùng cái thế, một người xông qua thiên quân vạn mã, là tuyệt thế mãnh tướng.

Trong lòng nàng ấy cho rằng a nương bị bệnh đến ngốc rồi.

Nàng ấy trước giờ không dám tin mấy lời này.

Đôi khi nghĩ lại, đều coi như nằm mơ, cho rằng là ảo tưởng xinh đẹp của a nương trước khi chết.

A nương của nàng ấy thật ra trông rất đẹp, nàng ấy lại khá bình thường, không giống a nương, hẳn là giống cha.

Nàng ấy cảm thấy chuyện may mắn nhất cuộc đời mình là có thể nên duyên với tướng công.

Trong mắt nàng ấy, tướng công là một người giống như thần tiên, chàng đối xử với nàng ấy rất tốt, nàng ấy làm gì không đúng, tướng công sẽ kiên nhẫn dạy nàng ấy, không giống như những người trong thôn, thường xuyên động tay đánh mắng thê tử.

Tướng công cũng không ghét vóc dáng cao lớn của nàng ấy, nàng ấy cảm thấy, khi tướng công ôm nàng ấy, là thật lòng thích nàng ấy.

Tướng công nói, ôm nàng ấy liền cảm thấy yên tâm.

Tối qua tướng công ôm nàng ấy, trong đầu nàng ấy lại hiện ra rất nhiều cảnh tượng.

Bởi vì nàng ấy không dám nghĩ đến Phong nhi, không dám nghĩ mọi thứ liên quan đến Phong nhi.

Nàng ấy cố gắng lấp đầy tâm trí mình bằng những thứ khác.

Bởi vậy nàng ấy gắng sức nghĩ tới cảnh tượng săn lợn rừng trong rừng rậm vào ban ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong đầu nàng ấy thật sự hiện lên dáng vẻ của cả rừng rậm, nơi nàng ấy đi qua, vốn dĩ chỉ là đi qua, nhưng khi hồi tưởng lại, từng chút một, chỗ nào có cây, chỗ nào có đá, chỗ nào có khe núi, thậm chí chỗ nào có chim thú gì, nàng ấy giống như hồi tưởng lại từng thứ từng một.

Khoảnh khắc đó, nàng ấy nghĩ, nàng ấy tin lời trước khi c.h.ế.t của a nương, cha nàng ấy là tuyệt thế mãnh tướng, là đại tướng quân, là sự thật.

Nếu không trong đầu nàng ấy làm sao nhớ rõ được toàn bộ rừng rậm chi tiết như vậy.

Trong tâm trí nàng ấy, cả rừng rậm trong chớp mắt giống như một chiến trường.

Nàng ấy phải đi chinh phạt.

Mãi cho đến khi nàng ấy nghĩ đến Phong nhi cũng từng đến rừng rậm, tất cả cảnh tượng đột ngột dừng lại, theo tiếng khóc mà tan biến.

Phảng phất như mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác vì nỗi bi thương cực độ của nàng ấy mà thôi.

Giống như trước khi a nương chết, ảo tưởng a cha là anh hùng cái thế.

Nhưng bây giờ nàng ấy vẫn đến.

Nàng ấy không quan tâm a nương nàng ấy có phải phát bệnh thần kinh hay không, không quan tâm có phải nàng ấy bị ảo giác hay không, nàng ấy đều phải đến.

Nàng ấy không thể mất tướng công, nàng ấy phải săn một con mãng xà.

Nàng ấy vào rừng rậm, sau đó vui mừng phát hiện, thế mà lại không phải ảo giác.

Nàng ấy thật sự chỉ đến một lần nhưng trong đầu lại nhớ rõ mồn một, thậm chí còn biết trước nơi nào có đá, nơi nào có vách đá, nàng chạy nhanh như bay, như thể đó chính là đất bằng.

Nàng ấy lao như con thoi ở trong rừng rậm, tới vị trí khe núi lần trước, cảnh tượng và kinh nghiệm trong não nói với nàng ấy, phía dưới khe núi có khả năng có cự mãng nhất.

Trong đầu nàng ấy hiện ra một gốc cỏ không bắt mắt mà lúc trước nàng ấy nhìn thấy trong khe núi.

Lúc đó trong khi xẻ thịt lợn rừng hình như chỉ liếc nhìn thoáng qua.

Nhưng khi hồi tưởng lại, không ngờ tới lại nhớ ra chi tiết như vậy.

Nhiều năm trước, vị đại phu nói gần nơi trăn sống sẽ có một loại cỏ, lá giống đầu lưỡi, nàng ấy thế mà lại nhớ tới.

Hình ảnh và ngôn ngữ trùng khớp.

Nàng ấy dám chắc dưới khe núi này có cự mãng.

Và sau một hơi chạy tới.

Khe núi vốn dĩ ở lưng chừng núi, nước bên trên đổ xuống trở thành thác nước, phía dưới giống như là đáy vực, dù là giữa trưa cũng toát ra khí lạnh, thâm sâu không gì sánh được.

Tần Lạc Hà xác định, cự mãng chắc chắn ở bên dưới, bởi vì trăn sợ nóng, sẽ tìm nơi râm mát.

Hình như tướng công cũng nói như vậy.

Tướng công của nàng ấy vô cùng uyên bác, cái gì cũng biết.

Hơn nữa phía dưới kia có loại cỏ giống như đầu lưỡi, một gốc thô, nàng ấy dường như nhìn thấy cảnh tượng một con cự mãng quấn lấy gốc cỏ kia.

Nham thạch màu đen kia có một vài vết ướt ướt lộc cộc, giống như cự mãng ngày này qua ngày khác bò ra ngoài.

Tần Lạc Hà ngồi ở bên khe núi.

Lần trước, nàng ấy ngồi đây xẻ thịt lợn rừng.

Cũng chính là ngày hôm qua.

Nàng ấy vui mừng với vận may của mình, vui vẻ người trong nhà có thịt ăn, còn có chút lo lắng bị tướng công phê bình.

Nói chung sức lực mười phần.

Nhưng bây giờ, hình như có gì đó không giống.

Đêm qua, trải qua chuyện nhi tử suýt chết, tướng công nôn ra máu, Tần Lạc Hà ngồi bên khe núi, hóng gió núi, thỉnh thoảng có giọt nước b.ắ.n lên người nàng ấy.

Phía xa là rừng rậm, phía dưới là vách đá sâu.

Nàng ấy không biết làm thơ, cũng không dám hét về phía xa, chỉ mài trường mâu hết lần này đến lần khác vào vách đá, mài từng chút từng chút một, vách đá vững chãi rất nhanh xuất hiện từng vết sâu hoắm.

Nàng ấy không biết mình đang nghĩ cái gì.

Thật ra đầu óc nàng ấy vẫn luôn rất đơn giản, ăn no mặc ấm, để người trong nhà đều ăn no mặc ấm.

Vết hằn sâu trên vách đá đạt đến đường thứ bảy, Tần Lạc Hà chuyển động.

Nàng ấy dọc theo vách đá nhảy xuống.

Giờ khắc này, nàng ấy giống như một con đại bàng dang rộng đôi cánh.

Nhìn như nhảy thẳng xuống, lại rất khéo léo, một chân chạm vào vách đá, thân thể bay ra, sau đó nắm lấy dây leo ở giữa, lại mượn lực của dây leo lao về phía trước.

Hình bóng cực lớn chẳng mấy chốc liền biến mất.

Giống như hòa mình vào đáy cốc sâu thẳm.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com