Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 15



“Gâu gâu gâu gâu.”

“Ộp ộp ộp."

Trong thôn có tiếng chó sủa.

Có tiếng ếch già kêu.

Cũng không náo nhiệt, ngược lại khiến người ta cảm thấy có chút tĩnh mịch.

Sơn thôn ban đêm, tối đen.

Chợt có đốm lửa, nhưng cũng yếu ớt, chỉ vụt tắt vụt sáng.

Ánh đèn trong thôn dường như không bằng ánh sáng đom đóm trước mắt.

Lúc này không có đèn đường.

Người bình thường cũng sẽ không châm ngọn nến sáng liên tục, lãng phí.

Cũng may bầu trời sau cơn mưa rất sạch sẽ, đám mây đều bị mưa to tách ra.

Mặt trăng ngoan ngoãn treo ở bầu trời. Chẳng phải tròn, nhưng gần như tròn.

Giang Miên Miên là lần đầu tiên vào buổi tối còn vẫn ở bên ngoài viện.

Thật ra viện tử nhà nàng cũng không có tường cao, chỉ là bờ tường thấp nhỏ bao quanh, có một nơi còn có lỗ thủng, muốn bò vào cũng rất dễ dàng.

Hiện tại vị trí cây này vừa khéo là trồng ở trước lỗ thủng của bức tường, có một cảm giác bổ khuyết cho tường.

Dưới đại thụ.

A nương lại bê một ụ đá tới.

Vây quanh ụ đá là mấy cái ghế thấp.

Còn có ghế trúc.

Huynh trưởng Giang Phong nằm trên ghế trúc.

Giang Du rót nước cho mọi người.

Nước uống là nước ấm, không có thêm cỏ.

Bữa tối ăn đã đủ khổ rồi, nước trắng là đủ.

Cái chén cũng là làm bằng ống trúc, rất thuần thiên nhiên.

Cha cũng ngồi trên ghế thấp uống nước.

A nương bế nàng.

Ngoại trừ huynh trưởng, tất cả mọi người ngồi ghế thấp, có vẻ như cha trở nên rắn rỏi tú lệ hơn. Nhất là khi gió đêm thổi qua lọn tóc trên mái tóc dài của cha, trông cha càng thêm đẹp.

Giang Miên Miên nhìn cha một lát, lại mở to mắt hiếu kì nhìn về hướng thôn. Nhờ có ánh trăng mà còn có thể thấy lờ mờ một vài căn nhà.

Thôn có bố cục hình một cái chậu, trung tâm nhất có một vùng là các căn nhà thật lớn, mấy căn nhà liền kề sát nhau. Các căn nhà khác thì rất lưa thưa, chỉ như một chấm nhỏ rải rác. Có một vài nơi chỉ xây dựng một túp lều nhỏ, không biết là cho người ở hay là chỉ dựng lên dùng tạm?

Vị trí nhà nàng tương đối cao, chung quanh cũng có nhà ở, nhưng không hợp thành một vùng. Bên kia có mấy căn nhà tập trung, còn bên nhà nàng thì đơn độc.

Ở cổng trồng một cái cây, giống như địa bàn đã được nới rộng ra một chút, chiếm diện tích lớn hơn, có một cảm giác vui sướng khó hiểu.

Đêm giữa hè, cho dù là sau cơn mưa thì cũng ấm áp.

Dưới đại thụ, thỉnh thoảng có côn trùng có cánh, con muỗi cũng có.

Giang Du chịu khó vẫy một nắm bột lá ngải cứu, trong không khí có mùi lá ngải cứu nhàn nhạt, muỗi vẫn có, nhưng hình như không cắn người.

Đại ca Giang Phong dù nằm cũng không nhàn rỗi, trong tay hắn đang lột vỏ của thứ quả màu đỏ.

Vừa rồi cha đã thả quả này vào trong nồi, nấu xong rồi vớt lên.

Lúc này mọi người vây quanh ụ đá, đều bắt tay vào lột vỏ.

"Quả này đắng chát thế, có thể làm cái gì ăn?" Giang Phong vừa lột vỏ vừa nói.

"Bảo con bình thường đừng đi ra ngoài lêu lổng, tới giúp ta một tay, nhưng con không nghe. Đây là quả quạ đỏ, quả trông giống như là miệng đỏ của quạ đen, vỏ đắng chát, hạt có thể làm thuốc, chủ trị tỳ hư tích tụ, chất thịt ngọt nhưng lợi niệu, trị táo bón." Cha vừa làm việc vừa chầm chậm nói.

Đây là lần đầu Giang Miên Miên có cảm giác, hình như cha mình thật sự rất có văn hóa.

Đây là đồ vật phạm trù Trung y nhỉ, nàng không hiểu nhiều.

Con đường thu hoạch tri thức ở thời cổ đại tương đối ít, có thể chỉ nhìn sơ quả một cái đã biết những công dụng này, rất không dễ dàng.

Có điều kể tới làm việc nhanh nhẹn thì phải nhìn a nương.

Thời giờ cha lột vỏ một quả bằng a nương có thể lột năm quả.

A tỷ Giang Du cũng có thể lột ba quả.

Đại ca không có chuyên tâm lột, cũng có thể lột hai cái.

Giang Miên Miên... Một quả cũng không giải quyết được.

Trong tay nàng có một quả, nàng sợ sẽ rơi mất nên nắm rất chặt, ngoài ra còn quơ cánh tay.

Kết quả vì nắm quá chặt, một tiếng bẹp vang lên, quả nát.

Nước quả vấy ra.

Nàng vẫn không nhịn được hiếu kì, đưa nắm tay lại gần bên miệng l.i.ế.m thử một chút.

TBC

“A a a a!”

Tiếng khóc to rõ vang lên.

Nào ngọt, đắng ơi là đắng, đâu chỉ có mỗi đắng chát, mà là ngũ vị tạp trần, đắng tới mức lá gan nàng đau, bụng nàng đau, chân nàng đau…

Nhìn muội muội thế này, gương mặt chịu khổ cả một đêm của Giang Du rốt cuộc không nhịn cười được, bật cười ha ha.

Những người khác cũng không nén được cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Đẩu chuyển tinh di, gió thổi cỏ lay.

Tro của lá ngải cứu cũng bị thổi tan.

Một ngày mới.

Đại ca bó tã trên đầu thế mà còn muốn đi ra ngoài, hơn nữa ra ngoài rất sớm, trời chưa sáng đã cầm theo cái túi vải đó đi.

Cha cũng trời chưa sáng đã đi ra ngoài bắt đầu làm việc.

Hai cha con cùng đi.

Sáng sớm, tỷ tỷ Giang Du điệu nàng đứng dưới đại thụ, dõi mắt nhìn huynh trưởng và cha rời đi.

Đã đứng được một hồi.

Đầu Giang Miên Miên đặt trên bờ vai của a tỷ, cũng nhìn một hồi lâu.

Bóng dáng của huynh trưởng và cha dần dần thu nhỏ, cuối cùng biến mất, nhưng tỷ tỷ vẫn chưa trở về nhà.

Nàng không biết a tỷ là đang lưu luyến cha và đại ca, hay là đang lưu luyến y phục và giày thêu bên trong chiếc túi vải đó.

Gió sớm có hơi lớn.

Thổi tóc a tỷ bay tán loạn.

Quét qua mặt Giang Miên Miên rất ngứa. Thế là nàng to gan tiểu tại chỗ.

Giang Du cảm thấy sau lưng nóng ướt, vội vàng chạy vào trong phòng.

“A nương, a nương...”

Giang Miên Miên thuận tiện ị ra những dãi phân khỏe mạnh.

Sau khi lại uống thêm một bữa sữa, a nương định thả nàng vào trong chậu gỗ nàng hay dùng. Thế nhưng lúc mới thả xuống, Giang Miên Miên đã thấy dưới đáy chậu gỗ có một con kiến lớn đang ngó dáo dác, nàng liền cảm thấy càng đau đầu…

Hu hu~~

Nàng dùng sức nắm y phục của a nương.

A nương đã nới lỏng cả tay, nàng thế mà vẫn tóm y phục a nương, dán sát vào người a nương, nhất quyết không hạ người xuống chậu gỗ.

Ai hiểu chứ, thú cưng mình nuôi mình còn bị hù muốn chết…

Tần Lạc Hà hết cách, tưởng rằng hôm qua nàng ấy rời nhà nên khiến hôm nay hài tử nhà mình càng bám nàng ấy hơn, dứt khoát vác nàng trên lưng.

Hôm nay nàng ấy muốn vào sâu trong núi hơn, xem xem có thể săn ít đồ hay không. Đầu của A Phong chảy nhiều m.á.u như vậy, còn có nha đầu Tiểu Du kia, mắt cá chân bị mài rách cả một mảng to thế nhưng vẫn kiên cường không rên một tiếng. Nếu không phải nàng ấy đi tiểu đêm có ghé sang thăm khuê nữ, đắp chăn cho nó thì hoàn toàn không có phát hiện gót chân của khuê nữ đã bị mài mất đi một miếng thịt.

Chiếc giày thêu kia vốn đã nhỏ, mà lại là chuyên dựa theo khổ chân nhỏ của Giang Uyển để làm, đã có khuôn mẫu, cưỡng chế mang vào khẳng định không được.

Ăn cái gì bổ cái nấy, ăn phần nào bổ phần nấy, m.á.u thịt khẳng định phải dùng m.á.u thịt để tẩm bổ.

Tần Lạc Hà chờ tướng công và A Phong ra cửa rồi mới lục một cây đầu mâu dưới giường.

Vết rỉ loang lổ, đã rất lâu chưa dùng.

Nàng ấy đặt đầu mâu ở bên trên tảng đá trong viện để rèn.

“Xoạch xoạch xoạch...”

“Hoắc hoắc hoắc...”

Sắt và tảng đá va chạm phát ra từng tiếng vang.

Mỗi lần a nương làm việc đều mang đến cảm giác rất có sức mạnh và cảm giác có tiết tấu. Ngay cả chuyện mài đầu mâu này, tiết tấu nhịp điệu đều vô cùng tốt, khiến cho Giang Miên Miên trên lưng đã hơi buồn ngủ.

Nàng có chút hiếu kỳ nhà mẫu thân của a nương làm gì.

Vết rỉ loang lổ ở đầu mâu rất nhanh đã được mài sáng trong tay Tần Lạc Hà, lóe lên những ánh sáng yếu ớt.

Giang Du ngồi xổm ở trước mặt a nương, hỗ trợ thỉnh thoảng thêm ít nước.

Nàng ấy biết a nương làm vậy là muốn giấu cha đi đi săn.

Huynh trưởng Giang Phong đi săn sẽ bị cha mắng, cha cảm thấy nguy hiểm.

“A nương, con cũng lên núi với nương có được hay không.”

"Không được, con ở nhà chăm muội muội." Tần Lạc Hà từ chối ngay.

“Trên núi nguy hiểm, ngộ nhỡ có gì, con không giúp kịp.”

Tiểu cô nương ở tuổi này vẫn có chút phản nghịch, a nương càng không cho, Giang Du càng muốn đi.

Giang Miên Miên nhìn a tỷ vẫn đang phồng má, lẩm bẩm.

Tiếp đó đã nghe a nương nói: "Cô nương xem chân nhỏ là đẹp, con làm việc với nương, đã là chân to rồi, lại đi leo núi, bàn chân không chỉ lớn mà còn dày hơn, về sau sẽ khó mà coi mắt với người ta.”

Giang Du rụt rụt chân.

Nàng ấy không phục nói: “Thế nhưng không phải a nương cũng gả cho cha.”

Rốt cuộc cũng không còn nói muốn lên núi nữa.

Giang Miên Miên cảm thấy a nương thật sự có phần lợi hại, nhìn thì cường tráng thô lỗ nhưng nói chuyện thì rất biết nắm trọng điểm.

Tần Lạc Hà đã mài xong đầu mâu, bỏ đầu mâu vào bên trong khung, chuẩn bị lên núi xong rồi đeo cây mâu và đầu mâu lên.

Giang Miên Miên lại uống một bữa sữa trong n.g.ự.c của a nương mới lưu luyến không rời đổi sang cái ôm của a tỷ.

Nhìn a nương đã cài nút thắt xong xuôi, lưu loát đeo lên lưng, cầm trường mâu, cây gậy trong tay đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa a nương đã đụng phải người trong thôn, đôi bên ân cần thăm hỏi lẫn nhau.

“Lạc Hà tẩu tử đi làm việc đó à?”

A nương vẫy vẫy cây gậy bên trong tay áo, nói:

“Nhàn rỗi quá, đi hái ít cỏ.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com