Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 14



Ông trời đã kéo bức màn đêm tối xuống.

Tạm dừng chế độ nước mưa.

Người trở về nhà sẽ không đến mức hứng chịu đêm tối, còn phải đội mưa.

Cơm tối, món a nương làm vẫn là canh rau dại, nước dùng là nước hoa quả, rất lành mạnh, không hề có thức ăn mặn, màu xanh biếc thuần thiên nhiên vô hại.

Khẳng định không cần lo lắng sẽ bị mấy bệnh như gan nhiễm mỡ gì đó, có lẽ ngay cả huyết áp cao cũng sẽ không mắc. Nhưng đoán chừng là sẽ thiếu máu, có khả năng cũng sẽ thiếu canxi.

Có điều cảm thấy gen a nương tương đối mạnh mẽ.

A nương, huynh trưởng Giang Phong bao gồm tỷ tỷ Giang Du, thật ra người vào lúc này cũng thuộc loại cao lớn cường tráng.

Tỷ tỷ Giang Du cũng không giống Giang Uyển hôm nay, nàng ấy không có phong thái liễu rũ trong gió.

Chỉ có cha là hơi gầy.

Dù sao trong nhà chỉ có cha và a nương là không có quan hệ m.á.u mủ. (Max logic.)

Đến tối thỉnh thoảng sẽ có tiếng ho khan vang lên.

Thế nhưng hẳn là tuổi cha không lớn lắm, khẳng định là chưa đến ba mươi. Thời đại này con người thành hôn sớm, hẳn là cha cũng chỉ hai mươi mấy.

Nghe nói hình như là cha khi còn bé từng bị cảm mạo, mãi mà không khỏe nên để lại tật bệnh.

Hẳn là hoặc nhiều hoặc ít phổi cũng có chút vấn đề.

Chỉ có điều bề ngoài của cha rất tốt, nếu không một người vô cùng gầy, luôn ho khan sẽ dễ dàng mang đến cảm giác lưng còng yếu nhược.

Lời huynh trưởng vừa dứt.

Tiếng khóc của a tỷ từ trong phòng truyền đến.

Trong viện tử có một trận gió ghé qua, cuốn theo tiếng ho khan của cha.

Giang Miên Miên được cha ôm ở trong n.g.ự.c cảm nhận được lồng n.g.ự.c của cha đang rung động kịch liệt. Hắn muốn nhịn xuống không ho ra tiếng, nhưng lại dẫn đến tình trạng ho khan nghiêm trọng hơn.

Cha nghiêng mặt cố gắng tránh nàng. Sau đó Giang Miên Miên được cha nhanh chóng bỏ vào trong n.g.ự.c huynh trưởng. Chỉ thấy cha ngồi ở một bên, ho điên cuồng một trận.

“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ...”

Sau đó khuôn mặt tái nhợt của hắn liền nổi màu đỏ.

Mái tóc đen dài xõa vai, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, đôi mắt bởi vì ho khan mà đã ứa nước mắt, có chút ướt át, hắn ngồi trên ghế đẩu, thế mà cũng giống một bức họa, có cảm giác phong lưu.

Giang Miên Miên đã hơi sững người. Sau đó đang sững người thì bị túi vải mà a tỷ ném ra cắt đứt.

Giang Du vừa tức vừa quýnh, lại vô cùng buồn bã.

Nàng ấy tức bởi mình kiến thức hạn hẹp, quýnh vì nhà mình thật sự bị nói xấu trộm đồ. Buồn bã vì huynh trưởng bị thương, buồn bã vì sao Giang Uyển như thế.

Túi vải bị ném xuống đất.

TBC

Rớt ra.

Giày thêu xinh đẹp, dính vết m.á.u tươi mới.

Y phục đã bị giặt phai màu, xanh xanh đỏ đỏ.

Hương thơm nồng nàn.

Giang Du tức tới mức mũi đã đỏ lên vì khóc.

Giang Phong nằm trên ghế ôm muội muội.

Giang Miên Miên bị ôm, ngơ ngác nhìn y phục trên đất, cũng không dám lên tiếng, lúc này hẳn là không tới phiên nàng phát biểu ý kiến.

A nương Tần Lạc Hà đi tới giơ tay lên, cú quơ tay mang theo gió.

Giang Du tưởng là a nương muốn đánh nàng ấy, quật cường nhắm mắt lại, cũng không chạy, chờ bị đánh. Mặc dù trước đó nàng ấy chưa từng chịu đánh, nhưng huynh trưởng đã từng bị a nương đánh.

Tần Lạc Hà vươn tay nhặt túi vải lên, đặt qua một bên đập.

Giang Phong xùy một tiếng, nói với muội muội Giang Du: “Giang Tiểu Du, có phải muội bị ngu hay không, đồ nàng ta tặng, đã là đồ của chúng ta rồi, vứt lung tung, làm hỏng rất đáng tiếc, chất liệu này, đẹp... Mấy tỷ tỷ gì đó thích nhất, sẽ cho không ít tiền, vừa hay huynh bị thương rồi, mua chút đồ ăn ngon, tẩm bổ một chút, nếu không khổ sở chịu đánh một cách uổng phí rồi.”

Giang Du không bị đánh, nhưng đã khóc lớn tiếng hơn.

Lúc ăn cơm còn cúi đầu, thỉnh thoảng vai run run.

Nàng ấy thật sự đang rất buồn, đôi giày kia đẹp như thế, nàng ấy chỉ mang một lần mà chân đã chảy máu.

Lúc chiều nàng ấy nên mang nhiều hơn một hồi, chảy m.á.u vô ích rồi.

Thuốc dầm nhuyễn trên đầu Giang Phong đã hơi khô, được một tấm vải bao lại.

Giang Miên Miên nhìn ra... Vẫn là tã của nàng.

Hu hu, đã mất đi một miếng tã, không biết có thể kịp thay giặt hay không.

Nàng không muốn cởi truồng.

Cả nhà lại ngồi chỉnh tề trước bàn ăn, ăn cơm.

Thật tốt.

Mặc dù đầu huynh trưởng đổ máu, chân a tỷ đổ máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Miên Miên muốn tẩm bổ chút nước linh tuyền cho người nhà, nhưng năng lực hoạt động của hài nhi có hạn, a nương cũng sẽ không bế nàng đến trước nồi, có lẽ lo lắng nàng sẽ lỡ rơi vào trong nồi.

Cả nhà đã ăn cơm xong xuôi.

Không hề thừa tí cặn nào.

Rửa chén rất đơn giản.

Xối nước một lần là sạch.

Tất cả mọi người ăn xong liền đến phiên Giang Miên Miên ăn.

Giang Miên Miên ôm a nương, ăn như hổ đói, nàng đói.

Hôm nay a nương đi ra ngoài hơn nửa ngày, nàng có chút bị đói đến phát sợ, “chén cơm” không ở bên cạnh, không có cảm giác an toàn cực độ.

Cho hài tử ăn xong, Tần Lạc Hà chuẩn bị trồng cái cây đã kéo về.

Giang Miên Miên đã rơi vào cái ôm ấp của huynh trưởng.

Có lẽ bởi vì hôm nay huynh trưởng là thương binh nên không cần làm việc, chỉ nhận chuyện nhẹ dàng như ôm em bé.

Tỷ tỷ Giang Du đã khóc xong, lần đầu tiên mới thấy rất trầm mặc thế này, mãi mà không có lên tiếng.

Bấy giờ đang ngoan ngoãn đưa công cụ giúp a nương.

Huynh trưởng một tay thì ôm nàng, còn một tay thì không nhịn được hái quả đỏ trên cây. Sau khi hái một quả xuống liền bỏ vào trong miệng.

Giang Miên Miên nhìn thấy huynh trưởng ăn, nàng cũng muốn.

Vươn tay hô "ê a nha nha".

Há mồm ra hiệu muốn ăn.

Kết quả là thấy huynh trưởng sau một hồi nhai nhai nhai liền nhíu mày, phun phụt phụt phụt!

Nôn cũng không kịp.

Vừa đắng vừa chát vô cùng, còn có vị chua. Cái này là cái gì thế.

Giang Trường Thiên nhìn đại nhi tử, không nhịn được lắc đầu.

“A Du hái quả đỏ xuống đi, quả xanh giữ lại.”

Cha gọi nàng ấy làm việc, nàng ấy rất nhanh nhẹn.

Nàng ấy cảm thấy là mình nhận đồ của Giang Uyển nên mới gặp rắc rối, dẫn đến đại ca bị đánh, bị thương, rất áy náy.

Bên này, trái đỏ đã hái được một chậu nhỏ, hố của a nương cũng đã đào xong rồi.

Giang Miên Miên thích nhìn a nương đào hố, rất giải tỏa áp lực.

A nương là một tay đào hố trời sinh, động tác vừa nhanh vừa gọn, đào hố vừa lớn vừa tròn.

Đào hố sâu xong, a nương ẫm đại thụ qua, bỏ phần rễ cây vào trong hố.

Cha đến giúp chôn xuống đất.

Tỷ tỷ Giang Du cũng chung tay, chôn đất vào, giẫm nén đất chặt.

Huynh trưởng cũng vừa bế nàng vừa hỗ trợ giẫm.

Cả nhà chôn cây rất lưu loát, vừa nhanh vừa hoàn hảo vừa chắc, như thể đã từng hợp tác rất nhiều lần…

Cái này…

Giang Miên Miên hô "ê a nha", tỏ ý muốn tham gia.

Cả nhà cùng trồng cây, nàng cũng muốn tham gia.

Có điều tất cả mọi người nghe không hiểu ý của nàng.

Nghe thấy nàng hô, huynh trưởng sờ soạng cái m.ô.n.g của nàng trước, phát hiện không có ướt thì quay đầu nhìn a nương.

"Vừa ăn xong, chắc còn chưa đói đâu." Tần Lạc Hà nói.

Giang Miên Miên kích động khoa tay ê a nha.

Cuối cùng, lại là cha già hiểu ý của nàng.

Ôm lấy nàng, bế cho nàng ngồi xổm xuống đất.

Giang Miên Miên nắm một nắm đất ở bên cạnh, nắm tay nhỏ của nàng có lỗ hổng, nói là một nắm tay nhưng thật ra là một tí đất.

Nhưng nàng vẫn dùng sức vung qua, số đất được vung ra rễ cây có nhận được hay không thì nàng không biết, nhưng chung quy tay đã lỡ đánh vào mặt cha.

Các chấm bùn dính trên khuôn mặt trắng nõn của cha.

Song, Giang Trường Thiên cũng không tức giận, ngược lại hôn khuê nữ một cái.

“Niếp Niếp nhà ta nhất ngoan!”

Giang Trường Thiên bế khuê nữ, nâng cao cao.

Giang Miên Miên bị nâng trên đầu cha, đỉnh đầu là cái cây mà cả nhà vừa mới trồng, cây rất lớn, giống như một chiếc dù lớn.

Nàng cười lên ha ha ha.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com