Trong cung lập tức ban chỉ cử hành đại lễ cầu phúc, giao ta chọn ngày lành, lo việc tế lễ.
Mấy hôm nay, nốt chu sa nơi cổ tay ta đã mờ nhạt đến gần như vô ảnh.
Cõi lòng luôn thấp thỏm, tựa hồ khoảnh khắc kế tiếp sẽ bị cuốn về tương lai.
— Thời gian không còn nhiều nữa.
Giọng nói ấy lặp đi lặp lại trong lòng ta, như một lời nguyền.
Đêm ấy, ta đứng nơi lầu cao Trích Tinh Các, ngẩng nhìn trời đất, bỗng nảy ra một kế hoạch.
Sáng hôm sau, ta đến Hầu phủ.
Đoạn Trường Phong nghe xong, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc:
“Ngươi nói… muốn ta lên tế đàn múa kiếm trong lễ cầu phúc?”
Ta gật đầu, mặt không đổi sắc:
“Thứ nhất, Bệ hạ lâm bệnh là do tà khí xâm nhập. Hầu gia dũng mãnh thiên bẩm, đương nhiên có thể trừ tà bảo hộ long thể.”
“Thứ hai, chẳng phải ta từng nói — nếu muốn cùng ta kết thành phu thê, hưởng trường sinh bất tử, tất phải tế cáo trời đất, thần minh chứng giám trước đã.”
Hắn ngẫm nghĩ một thoáng, rồi gật đầu đáp ứng.
Ta cũng tỏ lòng thành. Biết kiếm của hắn đã gãy trong trận dẹp loạn, ta đặc biệt chuẩn bị một thanh kiếm mới, dâng hắn để dùng trong lễ tế.
Chỉ là — ngày đại lễ mãi vẫn chưa định.
Nội thị thân cận Hoàng thượng nhiều phen thúc giục, ta đều lấy cớ “thiên tượng chưa an, ngày lành chưa hiện” mà khéo léo thoái thác.
Lễ đàn dựng tại núi Triều Ca ngoại thành. Ta đêm đêm quan sát tinh tượng, dụng tâm chọn một ngày cát tường.
Lễ vật, y phục, đàn tế... đều đã sẵn sàng.
Chỉ còn chờ — một ngày duy nhất.
Cuối cùng, vào một chiều chạng vạng, ta phái người đến Dưỡng Tâm điện truyền tin:
— Chính là ngày mai.
Ta xoa đôi mắt mỏi mệt, bước xuống đài Trích Tinh Các, thì bắt gặp Thái tử đang say khướt.
Nghe tiếng động, ngài loạng choạng nhào vào lòng ta:
“Không cho ngươi đi!”
Dường như ngài đã chờ ta từ lâu.
Ta ngoan ngoãn dừng bước. Tiếng ngài nghẹn lại, như giấu nỗi hờn tủi:
“Hôm nay… là sinh thần của Cô.”
“Cô đã đợi ngươi ở dưới các rất lâu.”
“Nhưng ngươi không đến.”
Ta ngẩn người.
Những ngày qua mải dõi tinh tượng, ta đã quên mất — hôm nay là sinh thần của ngài.
Trước khi ta kịp nói điều gì, ngài đã khẽ ngắt lời, giọng trầm trầm:
“Cô không muốn nghe lời xin lỗi.”
Cả hai đều lặng im.
Đây là sinh thần thứ mười bảy của Thái tử.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Kiếp trước, đúng năm này, ngài rơi xuống vực sâu, bị phản bội, bị phế truất, thân bại danh liệt.
Nhưng nay… sẽ không. Kiếp này… ta nhất định không để điều đó lặp lại.
Thái tử tựa vào lòng ta, thiếp đi vì men rượu.
Ta định gọi cung nữ đưa ngài về, thì nghe ngài khẽ gọi:
“A Linh…”
Ngài chưa ngủ.
Ta dịu dàng đáp:
“Ta đây.”
“Đừng đi với hắn, được không?”
“Ngươi muốn gì… Cô đều có thể cho ngươi.”
“Đừng như vậy… Đừng bắt tay với cọp dữ…”
Ta không trả lời.
Chỉ khẽ thì thầm trong lòng:
Sắp rồi, Điện hạ.
Chẳng bao lâu nữa, mọi sự… sẽ kết thúc.
48
Ngày đại lễ cầu phúc, trời quang mây tạnh, ánh nắng soi rọi đỉnh núi Triều Ca.
Ta đứng trên đài cao, dâng hương khấn nguyện, miệng niệm thần chú cầu phúc.
Đoạn Trường Phong khoác khôi giáp bạc sáng loáng, tay cầm hắc kiếm ta dày công chuẩn bị, vung từng chiêu kiếm trừ tà, oai hùng hiển hách.
Chúng nhân đều phủ phục, chỉ có Thái tử nhíu mày, ánh mắt phóng về chân trời mờ xa.
Thế cục đột biến trong chớp mắt.
Từ chân trời xa, mây đen cuồn cuộn kéo đến như lũ dữ.
Ầm!
Sấm sét rền vang, mưa như trút xuống từ tầng trời, chẳng gió mà nước dội ào ào.
Giữa đám đông, có người thất kinh la lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đoạn tiểu Hầu gia... sao lại thế này?!”
Đoạn Trường Phong, vừa mới múa kiếm, bỗng nhiên quỵ xuống, toàn thân co giật. Từ da thịt hắn, khói đen mỏng manh bốc lên như sương tà.
Thanh hắc kiếm bị sét đánh gãy làm đôi.
Ta làm bộ kinh hãi, vội vàng chạy đến:
“Tiểu Hầu gia! Ngài làm sao vậy?!”
Tóc hắn dựng đứng, thân thể run bần bật, mắt trừng to căm hận: