Dù lòng rối như tơ vò, ta vẫn nghe được câu hỏi vang lên trầm tĩnh:
“Hôm nay, vì sao ngươi không đến xem trận cầu mã của ta?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Ta trầm mặc giây lát, rồi khẽ đáp:
“Không có ta, Điện hạ vẫn làm rất tốt.”
Bởi ta sớm đã biết rõ điều đó.
Ngài là Phượng Hoàng giữa trời cao, chẳng phải chim hoàng yến bị ta cẩn thận giữ gìn nơi lòng bàn tay.
Sớm muộn gì, ngài cũng sẽ rời xa ta, tung cánh bay đến những chân trời rộng lớn hơn.
Chưa để Điện hạ nói thêm lời nào, Đoạn Trường Phong đã bước tới, kéo ta ra sau lưng hắn.
“A Linh là vị hôn thê của ta. Mong Điện hạ chớ vượt quá giới hạn.”
45
Từ sau đó, Đoạn Trường Phong thường mời ta tới Hầu phủ.
Lúc thì bàn chuyện, khi thì hàn huyên tán gẫu, mà hắn gọi đó là: “Thân cận với đồng minh.”
Lợi ích từ mối kết minh ấy dần lộ rõ.
Hôm ấy, khi hắn đang tìm một quyển cổ thư trong thư phòng, bỗng bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập — rõ ràng không chỉ một người.
Theo bản năng, ta lập tức nép mình sau bình phong.
Tiếng đối thoại vang lên, vừa nghe đã nhận ra: là Tiêu Triết.
Hắn đến, là để bàn mưu cùng Đoạn Trường Phong — phản nghịch.
Tiêu Triết nói:
Hoàng đế bị Trân tần âm thầm hạ độc, thân thể đã suy kiệt, chẳng sống được bao lâu.
Nam Chiếu thì ngấm ngầm tạo phản, tướng trấn biên đã c.h.ế.t từ lâu, kẻ hiện giữ chức chỉ là kẻ giả danh.
Sứ đoàn lần này toàn là tử sĩ, từng người đều có thể địch trăm. Ngoài thành, còn có một đội tinh binh mai phục.
Hắn mong Đoạn Trường Phong nội ứng ngoại hợp, mở thành tiếp ứng quân đội.
Còn nửa mảnh hổ phù của Đoạn gia, hắn cũng muốn có trong tay để điều binh.
Chờ khi đoạt được ngôi báu, hắn nguyện cùng Đoạn Trường Phong chia đôi thiên hạ.
Đoạn Trường Phong tỏ ra thuận theo mọi lời hắn nói.
Đợi Tiêu Triết rời đi, hắn mới khẽ cười, nhàn nhạt lên tiếng:
“Ra đây.”
Tim ta chùng xuống.
Giả vờ không có gì, ta bước ra, tay giơ quyển sách:
“Ta chỉ đến tìm sách thôi.”
Đoạn Trường Phong nhìn ta, ánh mắt lạnh mà sắc bén, như cười mà chẳng cười:
“Ngươi thật cho rằng ta sẽ cùng tên ngốc đó tạo phản sao?”
Hắn khẽ hừ lạnh:
“Hắn tự tìm đường chết, lại muốn kéo ta theo. Nực cười.”
Ta cười nhạt, giả vờ ngưỡng mộ:
“Hầu gia quả là anh minh.”
Nhưng chưa dứt lời, bỗng một lực mạnh áp xuống vai ta.
Ta bị đẩy ngược vào bàn, đau đến không nén nổi tiếng rên.
“Ngươi—”
“Thần nữ.”
Trong không gian hẹp, Đoạn Trường Phong cúi người, ép ta sát bàn.
“Chuyện kết đồng minh, ta đã thể hiện đầy đủ thành ý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy còn ngươi?”
Tay hắn trượt xuống nơi thắt lưng.
Ta nghiến răng, trầm giọng:
“Khoan đã.”
Ánh mắt hắn thoáng nụ cười giễu cợt:
“Thần nữ chẳng lẽ muốn tay không bắt sói?”
Ta ép mình giữ bình tĩnh, ngẩng đầu, lời nói phát ra trang nghiêm mà dối trá:
“Hầu gia cần gì vội. Đợi khi ta và ngươi thành phu thê, ngươi sẽ được hưởng thọ mệnh của ta.”
“Thọ mệnh của ta là vô tận — nếu không tin, cứ hỏi bất kỳ ai trong cung. Trong mười năm qua, dung nhan ta có từng thay đổi?”
Đoạn Trường Phong khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt d.a.o động.
Mắc câu rồi.
Ta tiếp tục:
“Nhưng trước khi đó, ta phải dâng hương cáo lễ với thiên đình.”
Nén cảm giác ghê tởm, ta từ tốn đặt tay lên mu bàn tay hắn.
“Nếu thực sự có thể trường sinh bất tử, hưởng vinh hoa phú quý muôn đời, thì cần gì nóng vội tìm chút hoan lạc nhất thời?”
“Hầu gia nghĩ sao?”
46
Tin tức Hoàng đế lâm bệnh chẳng bao lâu đã lan khắp cung cấm.
Đoạn Trường Phong nhận được ám tín, đúng như đã hẹn, bí mật mở cổng thành, nghênh người vào.