Khương Ngu

Chương 9



Khương Nguyệt nghe tin ta từ hôn, vốn rất vui mừng, nhưng sau khi biết Cố Ung từ chối, sắc mặt liền thay đổi.

Nàng ta lén lút tìm đến ta.

“Muội muội vẫn luôn chưa từng nghĩ tới chuyện từ hôn đúng không? Thật ra muội muội biết A Ung không thích muội, chỉ là vì ước hẹn năm xưa, nên mới phải như vậy. Hắn vốn luôn là một quân tử giữ chữ tín.”

Ta khó hiểu nhìn Khương Nguyệt, có đôi khi thật sự không thể nào hiểu được mạch não của nàng ta.

“Tỷ tỷ nói nhiều như vậy, là muốn nói Cố Ung thích tỷ tỷ?”

Thần sắc nàng ta khẽ biến đổi: “Có đôi khi ta thật sự hâm mộ muội muội. Muội muội dù có kiêu căng ương ngạnh thế nào, người bên cạnh cũng sẽ cưng chiều nuông chiều muội muội. Ngay cả lần từ hôn này, mọi người đều biết muội đang giận nhưng vẫn phối hợp với muội làm ầm ĩ. A Ung cũng biết muội chỉ là đang giận dỗi, không thể nào từ hôn được, cho nên cũng chỉ có thể phối hợp với muội diễn kịch.”

“Vậy thì sao?” Ta tức đến bật cười, “Khương Nguyệt, tỷ nói là hâm mộ, thật ra là không cam tâm đi? Nhưng, tỷ dựa vào cái gì mà không cam tâm?”

Ta tiến lại gần nàng ta: “Mặc kệ ta có kiêu căng ương ngạnh hay không, mặc kệ ta có được người cưng chiều nuông chiều hay không, liên quan gì đến tỷ? Ta chính là có người cưng chiều, tỷ không phục cũng phải ngậm miệng cho ta, ta có trộm của tỷ hay cướp của tỷ cái gì đâu, tỷ ở đây ủy khuất cái gì, không cam tâm cái gì?”

“Những năm này, tỷ ăn của nhà ta, dùng của nhà ta, chiếm thân phận con gái Phủ Tướng quân của ta, ngay cả vị hôn phu của ta cũng vây quanh tỷ, tỷ rất ủy khuất sao? Tỷ từng vì Phủ Tướng quân của ta làm được gì chưa? Tỷ dựa vào cái gì mà có thể yên tâm thoải mái như vậy?”

Những lời này cuối cùng cũng đ.â.m trúng chỗ đau của nàng ta.

“Nếu cha ta không chết! Ta bây giờ có đến mức phải sống nhờ nhà người khác sao? Cha của ngươi đạp lên t.h.i t.h.ể cha ta để leo lên vị trí cao, ngươi có gì hay mà đắc ý chứ!”

“Tỷ sai rồi. Thứ nhất, nếu phụ thân tỷ không chết, tỷ bây giờ cũng chỉ là một thứ nữ của quan thất phẩm, sao có thể giống như bây giờ phong quang thế này? Ra vào các loại yến hội danh giá? Thứ hai, phụ thân tỷ chỉ là một trong số rất nhiều phó tướng dưới trướng phụ thân ta, có ông ấy hay không có ông ấy, phụ thân ta đều là Đại tướng quân, nói gì đến ‘đạp lên t.h.i t.h.ể phụ thân tỷ để leo lên vị trí cao’? Thứ ba, những lời đồn đãi nhắm vào ta ở bên ngoài kia, là do tỷ truyền ra đúng không?”

Câu cuối cùng, ngữ khí của ta khẳng định chắc chắn.

Nàng ta bỗng giật mình, trên mặt thoáng qua vẻ chột dạ.

Không nói lại được ta, nàng ta lại bắt đầu đỏ vành mắt.

Ánh mắt liếc đến một nơi nào đó, nàng ta đột nhiên che mặt khóc nức nở: “Muội muội, thì ra muội chưa từng xem ta là tỷ tỷ, trong lòng vẫn luôn khinh thường ta, khinh thường phụ thân ta…”

Nàng ta đột ngột thay đổi sắc mặt, hầu như không cần nhìn, ta cũng biết, là Cố Ung đến rồi.

Ta bình tĩnh quay đầu nhìn lại.

Sắc mặt Cố Ung có chút không tốt, chưa từng thấy hắn tiều tụy như vậy.

Lần đầu tiên hắn không giúp Khương Nguyệt nói chuyện, chỉ nhìn ta: “Có thể nói chuyện một lát không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khương Nguyệt thấy hắn như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

“A Ung…”

“Nguyệt tỷ tỷ.” Cố Ung cắt ngang lời nàng ta, “Ta muốn cùng vị hôn thê của ta nói chuyện riêng vài câu, tỷ có thể tránh mặt một lát được không?”

Sắc mặt Khương Nguyệt lập tức trắng bệch, nàng ta gượng cười gật đầu: “Được.”

10

“Ngươi muốn nói chuyện gì?”

Đợi đến khi Khương Nguyệt rời đi, ta mất kiên nhẫn nhìn hắn.

Hốc mắt hắn đỏ hoe: “A Ngu, chuyện từ hôn, ta không đồng ý.”

“Ngươi không đồng ý thì thế nào? Hôn sự, ta đã quyết từ bỏ rồi.”

Hắn mím chặt môi, trầm mặc hồi lâu, ánh mắt đỏ ngầu lộ ra vẻ lạnh lẽo: “Vì sao? Vì sao nhất định phải từ hôn? Chỉ vì tỷ tỷ của nàng?”

“Sao ngươi lại cảm thấy là vì Khương Nguyệt chứ? Chẳng phải ngươi luôn xem nàng ta là tỷ tỷ của mình sao? ‘Tỷ tỷ’ vì sao lại trở thành lý do để chúng ta hủy bỏ hôn ước?” Ta châm chọc hỏi.

Hắn khựng lại.

Ta thất vọng lắc đầu.

“Cho dù không có tỷ tỷ của ta, ta cũng sẽ từ hôn.”

“... Vì sao?”

Vì sao ư?

Bởi vì cho dù không có Khương Nguyệt, sau này cũng sẽ có Giang Nguyệt, Tưởng Nguyệt…

Có lẽ ta nên cảm ơn Khương Nguyệt, để ta trước khi kết hôn phát hiện ra Cố Ung người này rốt cuộc là không đáng tin cậy đến mức nào.

Hắn luôn miệng nói ta là vị hôn thê của hắn, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện gì, hắn vĩnh viễn đều tin tưởng người khác.

Ta nhìn hắn, từng chữ từng chữ: “Bởi vì,  ngươi không xứng đáng để ta gửi gắm cả đời.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com