Để tránh bị hắn dây dưa, ta đành phải nghiến răng nghiến lợi nhìn Vệ Ngân: “Đa tạ Vệ đại nhân.”
Lời còn chưa dứt, đã bị Vệ Ngân kéo lên ngựa, ngồi trước người hắn.
Ta còn chưa kịp phản ứng, ngựa đã phi nước đại.
“Nắm chắc vào.”
Bên tai truyền đến giọng nói của Vệ Ngân, hơi thở phả vào gáy, ta không khỏi rùng mình một cái.
Cố Ung bọn họ sớm đã bị bỏ lại phía sau không thấy bóng dáng.
“Sao vậy, hối hận rồi?”
“Vệ đại nhân, ngài muốn ta c.h.ế.t thì cứ nói thẳng ra.”
Vệ Ngân cưỡi ngựa thật sự như không xem tính mạng ra gì, một đường cuồng phong, khiến đồ ăn ta ăn buổi chiều suýt chút nữa bị xóc hết ra ngoài.
“Xin lỗi.”
Hắn vừa cười vừa nói, sau đó thả chậm bước chân ngựa.
Nhưng như vậy cũng quá chậm rồi!
Thậm chí còn chậm hơn cả người già đi bộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đợi đến khi ta về đến Phủ Tướng quân, Cố Ung bọn họ đã đến từ lâu.
Hắn mặt mày âm trầm trừng mắt nhìn Vệ Ngân, vừa định mở miệng mắng chửi.
Vệ Ngân đã vung roi thúc ngựa đi mất, chẳng thèm để ý tới hắn.
Hắn đành trút giận lên người ta: “Nàng có biết Vệ Ngân là người như thế nào không, mà dám trêu chọc y?”
“Phiền c.h.ế.t đi được, ngươi có thể im miệng được không?”
Hắn ngẩn người, vẻ mặt không thể tin được nhìn ta.
Khương Nguyệt chen lời vào: “Muội muội, A Ung là lo lắng cho muội thôi.”
“Nhiều chuyện.”
Câu nói này triệt để chọc giận Cố Ung, hắn siết chặt cổ tay ta: “Ta là vị hôn phu của nàng, sao lại không thể quản nàng?”
“Cố Thị lang có phải quên rồi không, ta đã từng nói muốn cùng ngươi hủy hôn rồi?”
Sắc mặt hắn cứng đờ, có chút hoảng loạn.
Khương Nguyệt lại lên tiếng: “A Ung, muội muội chỉ là đang giận dỗi thôi huynh không nghe ra sao, nếu muội ấy thật sự muốn từ hôn, lâu như vậy rồi, sớm đã nói với phụ thân rồi.”
Lời này vừa nói ra, Cố Ung lập tức cảm thấy có lý, sắc mặt hắn trầm xuống: “Nàng giận dỗi thì có thể, nhưng sao có thể động một tí là lấy chuyện từ hôn ra nói?”
“Vậy các ngươi làm sao biết ta chưa từng nói với phụ thân?” Ta lạnh lùng nhìn bọn họ.
Tính theo ngày, những chuyện trước kia ta nói với phụ thân, mấy ngày nay cũng nên nghiệm chứng rồi.
Không ngoài dự đoán, phụ thân hai ngày nay chắc chắn sẽ tìm ta.
“Cố Thị lang và tỷ tỷ cứ yên tâm chờ đợi, qua hai ngày nữa phụ thân mẫu thân sẽ đích thân đến phủ Thừa tướng từ hôn.”
Thấy ta nói chắc như đinh đóng cột, Cố Ung có chút không xác định.
Mà đúng lúc này, gia đinh trong phủ vừa vặn đi tới gọi ta:
“Nhị tiểu thư, lão gia nói người về rồi thì đến thư phòng của người một chuyến.”
Sắc mặt Cố Ung lập tức trắng bệch.
Vẻ mặt khó coi kia, mãi đến khi phụ thân mẫu thân ngày hôm sau xuất hiện ở phủ hắn, càng trở nên tệ hại hơn.
Người đàn ông xưa nay luôn thanh lãnh, trầm ổn, khi nghe thấy mẫu thân ta mang theo áy náy nói lời từ hôn, hoảng rồi.
Hắn vén vạt áo, quỳ xuống trước mặt hai nhà:
“Cố Khương thế giao, hôn sự không thể hủy!”
Mặc kệ hai nhà nói gì, hắn đều khăng khăng một mực nói “không thể hủy”.
Khiến mẫu thân ta cảm động đến nỗi, lúc trở về kể với ta, bà ấy còn có chút mềm lòng.
“Ngu nhi, A Ung đối với con tình ý sâu nặng, con xác định muốn từ hôn sao?”
Ta còn chưa kịp trả lời, phụ thân đã mở miệng trước: “Đại sư đã nói đứa nhỏ A Ung kia mệnh khắc con gái ta, bà sao còn muốn tác hợp?”
Chuyện mệnh khắc này, là do ta bịa đặt.
Nhưng phụ thân hiện tại đã tin chuyện ta mộng thấy tương lai, liên đới theo đó, chuyện này cũng tin chắc không nghi ngờ.
Mẫu thân vốn luôn nghe theo phụ thân, nghe vậy liền che mặt khóc nức nở, chỉ nói đáng thương cho đôi uyên ương có duyên mà không phận, sau đó liền không nói thêm gì nữa.