Khuê Phòng Phù Họa Ký

Chương 7



Từ nay về sau, ta cũng sẽ trở thành một người như bà.

 

Ngay cả nỗi buồn cũng phải cân đong đo đếm từng phân.

 

11

 

Hôn kỳ định vào tháng Tư năm sau, đúng mùa mẫu đơn đua nở.

 

Hoài Nghĩa hầu đích thân mang lễ đến Trường An cầu thân, thành ý dồi dào, không thể bắt bẻ.

 

Cuối cùng ta vẫn không nén nổi tò mò, nhân cớ dâng trà, len qua sau bình phong nhìn trộm vị phu quân tương lai.

 

Trong chính sảnh, chỉ thấy một người mặc cẩm bào lam sẫm, ngồi thẳng lưng trên ghế khách, ngón tay thon dài khẽ gõ vành chén trà, giọng nói vang lên thanh thoát, như tiếng ngọc va vào nhau.

 

Dù chỉ thấy bóng lưng, cũng khiến lòng ta vốn treo lơ lửng bao ngày, dịu xuống được quá nửa.

 

“Tứ muội có vừa ý không?” Nhị ca không biết đến từ lúc nào, quạt xếp gõ nhẹ vào vai ta.

 

Ta vội cúi đầu, chỉ thấy vành tai đỏ bừng.

 

Dẫu biết hôn sự là vì gia tộc, nhưng trong lòng khuê nữ, sao lại không thầm mong gả được lang quân như ngọc?

 

Lễ vật nhà họ Từ mang đến từng cỗ từng cỗ, bày kín cả tiền viện.

 

Những hộp gỗ sơn đỏ ánh lên sắc bóng dịu dàng dưới ánh mặt trời.

 

Quản gia nâng cao bảng lễ mạ vàng, cao giọng xướng từng món, mỗi món được gọi tên liền có gia nhân mở hộp kiểm tra.

 

“Hai hộp nhân sâm trăm năm đất Bích Châu!”

 

“Mười cân cao tuyết giáp!”

 

“Một đôi ngọc như ý khắc từ đá Thanh Điền—”

 

Những món ấy tuy không phải hàng thịnh hành ở Trường An, nhưng từng thứ đều toát lên vẻ mộc mạc, dày công sưu tầm.

 

Lục Thược ghé sát tai ta thì thầm:

 

“Nô tỳ nghe nói, Từ lão phu nhân không giỏi việc nội trợ, lần này chắc là lấy ra hết của cải ép hòm rồi.”

 

Ta gật đầu nhẹ: “Cũng dụng tâm rồi.”

 

Ngón tay ta lướt nhẹ qua lớp hoa văn có phần cũ kỹ trên lớp gấm, hiểu rằng những sính lễ này, với nhà họ Từ mà nói, chính là dốc cạn chân thành.

 

Lễ không quý ở sang trọng, mà quý ở tấm lòng.

 

Dẫu sao nói đến phú quý, thiên hạ này ai hơn nổi nhà họ Khổng?

 

Đã là xuất giá về đất xa, hồi môn của ta cũng phải được cân nhắc kỹ càng.

 

Vật phẩm do Dung phi ban tặng, chỉ được chọn hai ba thứ mang theo, vừa đủ giữ thể diện cho Khổng thị, lại không đến nỗi quá phô trương.

 

Từ ngày Thanh Liên xuất giá, bên người ta chỉ còn mỗi Lục Thược làm nha hoàn thân cận.

 

Ta bèn nâng Tuyết Mai lên làm nhất đẳng nha hoàn, đi theo ta hồi môn.

 

Ba ngày trước khi xuất giá, ta triệu tập ba mươi sáu nô bộc sẽ theo về đất Bích Châu, đến chính sảnh nghe lệnh.

 

Cả đám im lặng cúi đầu, Tuyết Mai và Lục Thược đứng hai bên trái phải.

 

“Ngẩng đầu cả lên.”

 

Ta lần lượt đảo mắt nhìn qua từng người: có Lý ma ma bếp chính, có cả A Quý tiểu đồng chạy việc ngoài viện.

 

Từ nay về sau, bọn họ chính là cánh tay thân tín nhất của ta nơi đất khách.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta vỗ tay một cái, lập tức có hạ nhân bưng khay nối đuôi nhau tiến vào.

 

Ta khẽ chỉnh tóc mai, Lục Thược tiến lên một bước, cao giọng thay ta truyền lời:

 

“Tứ cô nương thương chúng ta, ngoài tiền thưởng công quỹ, mỗi người còn được ban riêng một trăm lượng bạc.”

 

Mỗi người được gọi tên bước ra, ta đều đích thân đưa bạc vào tay họ.

 

“Lý ma ma, cháu trai của bà đã được an bài học ở tộc học nhà họ Khổng, sau này có tiền đồ, tất không bạc đãi.”

 

“A Quý, thái y hôm qua đã kê đơn cho mẫu thân ngươi, bất kể thuốc gì, chỉ cần lành bệnh là tốt.”

 

Từng người lần lượt lĩnh bạc, rồi đồng loạt quỳ xuống, hành đại lễ với ta.

 

Ta cầm khăn, mỉm cười ôn hòa:

 

“Các ngươi đều là người trong phủ tể tướng, tự biết điều gì nên làm, điều gì không nên.”

 

“Nếu làm tốt, tất sẽ có tiền đồ sáng lạn...”

 

__Còn nếu làm không tốt, ta cũng chẳng thiếu cách trị các ngươi.

 

Lời chưa nói hết khiến cả bọn sống lưng lạnh buốt.

 

Dạy người như thuần ngựa, ban ân cũng phải có chừng mực.

 

Thêm một phần thì là đè ép, thiếu một phần thì thành buông lơi.

 

Phải cho ngọt mà cũng phải siết dây cương.

 

Ta nhìn vẻ mặt kính sợ lẫn nhau của họ, lòng biết một chiêu vừa nhu vừa cương này đã phát huy hiệu quả.

 

Ngoài cửa sổ, nắng chiều ngả về tây, bóng người trải dài khắp sảnh.

 

Từ giây phút này, sinh mệnh, tiền đồ của những người ấy đã gắn chặt vào con đường phía trước của ta.

 

12

 

Ngày xuất giá, thánh thượng đích thân phái Kim Vệ hộ tống suốt dọc đường, văn võ bá quan trong kinh thành tự đến đưa tiễn không mời mà tới.

 

Ta hiểu, đây là thiên tử đang ngầm truyền tín hiệu cho các thế gia đại tộc: Kẻ biết thời thế, tất có tiền đồ rực rỡ.

 

Phụ thân mặc tử bào thắt ngọc đai, đứng trên bậc thềm vẫn là vị đương triều Tể tướng lừng lẫy tiếng tăm.

 

Chỉ khi ta dâng trà tạ lạy, mới thoáng thấy đôi tay dưới tay áo khẽ run nhẹ.

 

Mẫu thân giúp ta cài cây trâm vàng cửu phượng, ba lần mới chạm đúng búi tóc, chiếc hộ giáp mạ vàng ánh lên dưới nắng sớm.

 

Nhị tỷ kịp thời đỡ tay mẫu thân, tam tỷ lặng lẽ đưa khăn tay, ba bàn tay cùng chồng lên nhau trước gương, không một lời thừa, mà lại ngầm hiểu trăm điều.

 

Trong chính sảnh, ta cúi mình nằm trên lưng đại ca, người sẽ cõng ta bước ra cửa gả đi.

 

Trước khi mũ che mặt phủ xuống, ta ngoảnh đầu nhìn lại một lần cuối cùng tấm biển “Khổng phủ” treo nơi đại môn.

 

Nhìn thấy phụ thân đứng cạnh trụ hiên, ánh sáng ban mai chiếu xiên qua thân người, cắt dáng ông thành một nửa sáng, một nửa tối.

 

Hồng Trần Vô Định

Bất chợt trong đầu hiện lên biết bao hình ảnh:

 

Nhị tỷ khi toan tính độc địa, tam tỷ lúc tuyệt vọng đập thuốc, phụ thân lạnh lùng đày đại tỷ đi trang viên, mẫu thân lạnh giọng đuổi tam tỷ ra biệt viện.

 

Tranh đấu ngoài mặt không ngừng, nhưng tình huyết mạch rốt cuộc không thể chặt đứt.

 

“Khởi kiệu—!”

 

Tiếng hô dài của lễ quan vang lên, kiệu hoa ổn định được nâng lên cao.

 

Từ giờ khắc này, nữ nhi Khổng gia, đã trở thành dâu nhà họ Từ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com