Khuê Phòng Phù Họa Ký

Chương 6



Nàng nghe vậy lập tức quỳ xuống, tha thiết nói:

 

“Nô tỳ hầu hạ cô nương nhiều năm, không dám trèo cao vọng tưởng. Xin người thu hồi mệnh lệnh, cho nô tỳ tiếp tục ở bên cạnh hầu hạ người.”

 

“Ngốc nghếch.”

 

“Làm thiếu phu nhân chẳng hơn làm nha hoàn sao? Khi ấy sẽ có kẻ khác hầu hạ ngươi.”

 

Nàng dập đầu liên tiếp, cây trâm bạc trên tóc va vào nền gạch xanh vang lên tiếng lanh lảnh.

 

“Cô nương đối với nô tỳ khoan hậu, ăn uống đều hơn cả khuê nữ nhà thường. Nếu bắt nô tỳ rời xa người, đi hầu mấy gã nam nhân hôi hám kia, nô tỳ thà cạo đầu làm ni cô còn hơn!”

 

Trán nàng cụng lên phiến ngọc trắng, phát ra từng tiếng cộc cộc.

 

Ừm, quả là người thức thời.

 

Ta khẽ nâng nàng dậy:

 

“Nói năng chi lạ. Ôn lang quân kia ta có nhìn qua từ sau bình phong, tướng mạo đoan chính. Cha ngươi lại là kẻ theo hầu phụ thân nhiều năm, theo ta thấy, ngươi với nhà họ Ôn cũng coi như xứng đôi.”

 

Thanh Liên là người sinh ra trong phủ, cha mẹ đều là quản sự lâu năm của nhà họ Khổng.

 

Từ nhỏ theo hầu ta, làm việc cẩn trọng, trước sau chu đáo.

 

Tính toán của đại ca, ta cũng đoán được vài phần.

 

Lưới hôn sự càng dày, gốc rễ nhà họ Khổng càng vững.

 

Nàng một lòng trung thành như thế, ta cũng muốn cho nàng một phần thể diện, sau khi tâu lại với mẫu thân, bèn nhận nàng làm nghĩa muội.

 

Còn lấy từ hồi môn của ta vài món, để làm hồi môn của nàng khi xuất giá.

 

Ngày nàng gả đi, ta đích thân ra cửa hông tiễn, nhìn nàng đội phượng quan khoác hỉ phục bước lên kiệu hoa.

 

Chợt nhớ năm ta tám tuổi, nàng vì hái đoá hoa sen song sinh mà ngã xuống ao.

 

Nàng giơ cao đóa sen trên tay, khuôn mặt ướt nhẹp vẫn nở nụ cười rạng rỡ:

 

“Cô nương, bông sen đôi đầu tiên của năm nay, nô tỳ hái cho người rồi đây.”

 

Ở đời, nữ tử chung quy cũng chẳng thoát khỏi kiếp rời gốc đổi chủ.

 

Nhành sen này, rốt cuộc cũng phải trồng vào ao nhà người khác rồi.

 

10

 

Năm ta mười tám tuổi, hôn sự cuối cùng cũng được định đoạt.

 

Ngoài dự liệu của mọi người, phụ thân gả ta về cho Hoài Nghĩa hầu, nhà họ Từ ở đất Bích Châu, nơi xa xôi hẻo lánh.

 

Một vị huyện hầu đã sa sút, trong mắt các thế gia Trường An chẳng khác gì xuất thân hàn môn.

 

Ba tỷ tỷ xuất giá, đều là mẫu thân sai người truyền lời.

 

Lần này, lại chính phụ thân đích thân gọi ta đến thư phòng.

 

Trong thư phòng, người đang đối diện một bức họa chưa điểm mực, ánh mắt như lạc vào khoảng không vô tận.

 

Ta yên lặng đứng chờ, đến nửa khắc sau, người mới quay đầu lại.

 

“Trong số các nữ nhi của ta, chỉ có con là khí chất giống ta nhất.”

 

Ta rũ tay không nói, để mặc ánh mắt người soi xét lặng lẽ lướt qua người mình.

 

Hồi lâu, người khẽ lắc đầu, giọng như mang theo một tiếng thở dài.

 

“Nếu con là nam nhi, tất sẽ nên đại sự.”

 

Ta ngước mắt nhìn bức họa trắng toát kia.

 

“Con dù bị giam trong khuê phòng, nhưng cũng hiểu – chân tâm rộng lớn, nào có giới hạn trong vuông tấc nhỏ nhoi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trong mắt phụ thân ánh lên một tia tinh quang, rồi đột nhiên bật cười lớn.

 

“Hay! Quả nhiên là nữ nhi của ta!”

 

Tiếng cười dần dứt, giọng người trầm lại.

 

“Bích Châu xa xôi, chẳng như Trường An phồn hoa. Nếu con không muốn…”

 

“Không.” Ta cắt lời.

 

“Đã mang phúc phận hưởng chuông vàng mâm ngọc, thì cũng phải gánh vác trách nhiệm giữ gìn cơ nghiệp.”

 

Phụ thân khẽ thở dài, tay mân mê chiếc nhẫn ngọc nơi ngón cái, chậm rãi tiết lộ sâu ý trong lòng:

 

“Năm nay thánh thượng muốn tỉa bớt cành lá của các thế gia, ta đành phải… tự chặt đi một nhánh.”

 

Người khép mắt lại, giọng nói phảng phất vài phần mỏi mệt:

 

“Ta làm quan đã ba mươi năm, hiểu rõ đạo lý: khi chim đã hết thì cung tốt phải thu.”

 

Hồng Trần Vô Định

Người mở mắt, chăm chú nhìn ta: “Con có hiểu không?”

 

Lòng ta khẽ chấn động.

 

Bỗng nhớ đến năm năm trước, mẫu thân từng muốn nói gì với ta mà lại thôi.

 

Có lẽ ngay từ khi ấy, phụ thân đã có ý định gả ta rời kinh, xuống địa phương.

 

Bích Châu tuy hẻo lánh, nhưng lại là yết hầu trọng yếu của vận chuyển lương thực.

 

Hoài Nghĩa Hầu trong tay có năm nghìn quân tinh nhuệ, tuy không nổi bật, nhưng đến thời khắc mấu chốt, nhất định có thể thành hậu thuẫn vững chắc.

 

Nếu sau này con trai Dung phi có ý muốn tranh ngôi, Hầu phủ sẽ là quân cờ chiến lược nhất trong tay phụ thân.

 

Tấm lòng này, nếu không được chỉ rõ hôm nay, e rằng ta cũng khó mà thấu hiểu.

 

Ra khỏi thư phòng, ta đi đến viện của mẫu thân.

 

Bà đang sắp xếp danh sách hồi môn của ta.

 

Vừa trông thấy ta, trên gương mặt luôn điềm đạm cao quý kia lần đầu tiên hiện lên một tia bi thương khó giấu.

 

“Con gả đi rồi, viện này… thật sự trống rỗng.”

 

Vòng tay phỉ thúy nơi cổ tay bà khẽ va vào mặt bàn, phát ra một tiếng thanh thúy.

 

“Như Chương đêm trước khi tiến cung, ông ấy đã đứng lặng trước từ đường nửa đêm không rời.”

 

“Ngày Tương Huệ về thăm, ông ấy phá lệ uống rượu đến say mèm.”

 

“Khi Vân Trúc trọng bệnh, ban ngày ông ấy lo cứu nạn, ban đêm còn đích thân hỏi thầy thuốc từng phương thuốc một.”

 

“Chín châu con cháu hàn môn, ông ấy tra xét ba đời gia thế, mới chọn ra Từ Hầu ở Bích Châu…”

 

Giọng mẫu thân vẫn còn nghiêm trang, nhưng trong đó lại thấp thoáng một chút nghẹn ngào khó nhận ra.

 

“Đừng trách phụ thân con, ông ấy đã vì các con mà dốc cạn tâm huyết.”

 

Ta tiến lên ôm mẫu thân, như ngày thơ bé được bà dịu dàng ôm vào lòng.

 

“Nữ nhi đều hiểu.”

 

Mẫu thân nghiêng người tựa vào ta, tiếng nấc trong cổ họng lớn dần.

 

“Các con đều là từng mảnh thịt của ta, mỗi đứa chịu khổ, tim ta như bị d.a.o cắt.”

 

Khoảnh khắc đó, bà không còn là mẫu nghi đứng đầu phủ Tể tướng, mà là một người mẹ sắp phải tiễn con gái đi xa.

 

Chỉ trong chốc lát, bà liền khẽ đẩy ta ra, lại trở về với dung nhan đoan trang ngày thường.

 

Trong bàn cờ thế gia, ngay cả yêu thương cũng phải giấu thật sâu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com