Khúc Tái Hồi Cho Người Không Tên

Chương 8



15.

 

Tôi kiếm tiền, là để đòi lại công bằng.

Công bằng cho Lâm Dự Bạch, và cả Phó Vấn Hạ tôi. Tôi đều muốn có.

 

“Lâm Dự Bạch, tôi muốn làm một album piano cho anh.

Sản xuất, quảng bá, đều cần tiền.”

Lâm Dự Bạch có chút ngơ ngác, tôi thậm chí có thể cảm nhận được luồng khí lạnh lướt qua — là anh đang bất an cựa quậy.

“Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, dạo này anh cứ chuyên tâm luyện đàn.”

“Được.” Giọng anh ta tràn đầy tin tưởng.

 

Trước kia, trên con đường âm nhạc, là anh nói một là một.

Còn nay, ở thế giới này, tôi phải trở thành chỗ dựa của anh.

 

Tôi bắt đầu tất bật chuẩn bị mọi thứ: chọn nhạc, đặt trước phòng thu cao cấp bằng tên Lâm Dự Bạch, mở tài khoản trên nền tảng âm nhạc…

Hôm thu âm, tôi viện cớ mình quen biểu diễn trong không gian kín, kéo rèm thật chặt.

Tôi ngồi bên cạnh Lâm Dự Bạch, khi anh chơi đến đoạn sâu sắc nhất, tôi rơi nước mắt.

 

Tôi biết, album này thành công rồi.

Đây là một người đã lìa đời, quay trở lại cõi thế để cống hiến bản encore cuối cùng. Xuất thần tuyệt thế.

 

Lâm Dự Bạch không hoàn toàn là người không hiểu sự đời. Anh nói:

“Phó Vấn Hạ, tôi là người đã chết, đừng vì tôi mà hy sinh quá nhiều, em nên để lại đường lui cho mình.”

Tôi kiên định: “Nếu kế hoạch thành công, tôi sẽ có một con đường sống thật sự.”

“Nếu không thành thì sao?”

Tôi mỉm cười chắc nịch: “Thì tôi còn kế hoạch B. Tôi không thể thất bại.”

 

Hậu kỳ của album hoàn tất, nhà sản xuất phấn khích nói muốn giới thiệu cho hãng đĩa, giúp tôi phát hành chính thức, bảo rằng album này nhất định sẽ gây chấn động giới nhạc.

Tôi từ chối.

Tôi có nhịp bước riêng của mình.

 

Chớp mắt đã sang đông, đoàn kịch Mộng Tưởng vẫn tiếp tục luyện tập.

Tiêu Như Tùng thi thoảng nhìn tôi ngẩn người.

“Tổng đạo Tiêu, tôi lại khiến ông nhớ đến cố nhân rồi?” Tôi cố ý hỏi.

Tiêu Như Tùng thu ánh mắt về, lạnh nhạt đáp: “Nếu cậu ấy còn sống, chắc hẳn sẽ rất tán thưởng em.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Tôi mỉm cười.

 

Nếu nói Tiêu Như Tùng âm trầm đến đáng sợ, thì Tiêu Hàm lại nực cười đến nông cạn.

Cô ta tham gia một chương trình hẹn hò, định xây dựng hình tượng cao quý thoát tục, cuối cùng thì phản tác dụng.

 

Thời đại đã đổi, khán giả đâu còn dễ bị lừa gạt như trước.

Thậm chí có người còn ám chỉ trình độ biểu diễn trong chương trình không xứng với danh hiệu “nữ hoàng piano”.

Tiêu Hàm nóng lòng muốn vãn hồi danh tiếng, liền nghĩ ra một chiêu: để bạn trai trong chương trình giả vờ lén đến xem dạ nhạc hội mừng năm mới, tạo nên một màn bất ngờ lãng mạn.

 

Tổ tiết mục cảm thấy kịch bản này rất hay.

 

Cơ hội tôi chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng tới.

Đêm trước buổi dạ nhạc hội, tôi tải album đã thu lên nền tảng âm nhạc, tài khoản: Lâm Dự Bạch.

Hiện tại “Lâm Dự Bạch” vẫn đang chìm giữa đại dương mạng, chẳng ai để mắt.

Nhưng anh sẽ bùng nổ thôi. Rất nhanh.

 

16.

 

Dạ nhạc hội mừng năm mới của đoàn kịch Mộng Tưởng cộng thêm show truyền hình đang hot, đúng là một vé khó cầu.

Tôi ở sau cánh gà, qua tấm kính một chiều mà dõi nhìn nhà hát.

Dàn máy quay của tổ tiết mục đã sắp xếp xong, nhân viên chuẩn bị đầy đủ.

 

Các nhân vật tầm cỡ trong giới âm nhạc mặt mày rạng rỡ, lần lượt tiến vào khán phòng, ngồi vào ghế dưới ánh đèn rọi.

Cả bạn trai của Tiêu Hàm trong chương trình – một ảnh đế trẻ tuổi – cũng phong độ ngời ngời mà an tọa.

 

Tốt quá.

Chính là cảnh tượng mà tôi từng mơ thấy không biết bao lần.

 

Buổi diễn bắt đầu, không khí cực kỳ sôi nổi.

Tiêu Hàm là người biểu diễn chốt, chơi hai bản nhạc mừng năm mới, cả khán phòng như bừng dậy, đón một năm mới rộn ràng.

 

Sau đó là tiết mục quan trọng nhất.

Máy quay của chương trình hẹn hò giương cao, họ muốn quay thật kỹ bản nhạc chốt màn — “khúc Mộng Chương”.

Tiêu Hàm thay một bộ lễ phục cao cấp khác, bước từng bước duyên dáng về phía đàn piano.

 

Đến lúc tôi ra tay rồi.

 

Sau ba tháng làm thế thân, tôi đã quen thuộc quá mức với công việc này.

Ngay khoảnh khắc cô ta giơ tay lên, tôi ấn phím đàn đồng bộ.

 

Cả khán phòng vang lên chính là tiếng đàn của tôi.

Nhưng lần này, tôi muốn nó phải khác đi một chút.

 

Chương đầu vừa kết thúc, giai điệu chuẩn bị chuyển từ mùa xuân sinh sôi nảy nở sang hồi ức tuổi thơ dịu dàng — tôi bất ngờ xoay cổ tay, đổi hẳn sang một bản khác.

 

Từ góc nhìn của tôi, có thể thấy rõ sân khấu.

Tôi thấy Tiêu Hàm không kịp đề phòng, đờ người ra một giây.

Dù cô ta nhanh chóng đuổi theo tiết tấu, tôi biết, những vị lão làng ngồi hàng đầu chắc chắn đã nhận ra điều bất thường.

 

Ngay lúc cô ta vừa kịp đuổi theo tiết tấu, tôi lại đổi sang một bản khác.

Tiêu Hàm lại một lần nữa lúng túng bắt kịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khán phòng bắt đầu xôn xao.

Những vị tai to mặt lớn thì còn giữ được bình tĩnh, chứ khán giả thì đâu có nhịn được.

 

Họ bắt đầu bàn tán, cảm giác có chuyện bất ngờ sắp xảy ra, người người giơ điện thoại quay phim.

 

Tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Tôi biết, trong lòng Tiêu Hàm chắc chắn đang chửi thề.

Còn Tiêu Như Tùng, ông ta chắc sắp tức đến thổ huyết rồi.

 

Tiêu Như Tùng à, ông cố mà nhịn đó, tôi muốn ông nôn m.á.u ngay trước mặt tôi.

 

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân — nhân viên đã biết chuyện, chạy đến ngăn tôi “gây rối”.

 

Tôi ngừng chơi, chộp lấy chiếc búa thoát hiểm chuẩn bị sẵn, lao đến trước kính, nện mạnh một cú —

“Rắc!” — kính vỡ tan tành, vỡ ra từng mảnh vụn rơi lả tả xuống sân khấu.

 

Một tràng tiếng hét vang lên trong nhà hát.

Cả Tiêu Hàm trên sân khấu cũng hét lên thất thanh.

 

Còn tôi, đứng trước ô cửa sổ trống trơn, cuối cùng cũng nhìn rõ toàn cảnh nhà hát.

 

Thì ra, nhà hát không có kính chắn lại sáng sủa đến thế.

Thì ra, ánh sáng không bị ngăn cách lại rực rỡ đến thế.

 

Tôi nghe thấy khán giả hét lên:

— “Nhìn kìa! Có người!”

— “Là một cô gái!”

— “Cô ta là ai vậy?”

 

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi —

vị khách không mời lơ lửng giữa không trung của sân khấu.

 

Tôi hô lớn:

“Tôi là Phó Vấn Hạ, là thế thân của Tiêu Hàm!

‘khúc Mộng Chương’ các người nghe chính là tôi chơi!

Đoàn kịch Mộng Tưởng đã lừa dối các người!”

 

“Lôi cô ta xuống! Con điên này!”

Tiêu Như Tùng giận dữ vung tay.

Nhân viên lao tới.

 

Tôi hét lên:

“Tôi không điên! Tiêu Như Tùng, ông có dám để tôi chơi đàn tại chỗ cho mọi người nghe không?!”

 

Một màn kịch ngàn năm khó gặp như vậy, sao tôi có thể bỏ lỡ?

 

Có người nhanh tay mở livestream.

Có người hét lên:

— “Xuống đi! Chơi cho chúng tôi nghe!”

 

Tiếng hô gọi tôi xuống sân khấu vang lên dồn dập, ngày càng lớn.

 

Khán đài hoàn toàn mất kiểm soát.

Tiêu Hàm hoảng loạn, mắc sai lầm lớn — cô ta hét toáng lên, che mặt chạy mất.

 

— “Tiêu Hàm chột dạ rồi!”

Khán giả hét.

— “Phó Vấn Hạ! Đánh một bản đi!”

— “Phó Vấn Hạ! Đánh một bản đi!”

 

Không biết ai là người khởi đầu, cả khán phòng đồng loạt hô vang theo nhịp.

 

Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, định cưỡng ép kết thúc buổi diễn.

Nhưng một đại lão ở hàng ghế đầu trầm mặt nói:

“Rốt cuộc ai chơi, nghe là biết thôi mà.”

Một người khác tiếp lời:

“Nếu cô ta thật sự đến quấy rối, thì gọi cảnh sát.”

 

Trước hàng trăm con mắt dõi theo, tôi đẩy mạnh nhân viên chắn đường ra, ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước ra từ nơi hậu trường u tối, tiến lên sân khấu chính của nhà hát Mộng Tưởng.

 

Chính là thánh địa tôi hằng mơ.

Chính là sân khấu mà từ bé tôi đã ao ước.

Mấy chục mét ngắn ngủi này, tôi đã đi quá gian nan, từng cho là kiếp này không thể nào bước tới.

 

Tôi ngồi trước cây đàn Steinway ấy, kiên định nhìn về phía phòng điều khiển âm thanh.

Bộ phận âm thanh cũng là đồng lõa, dùng kỹ thuật để phối hợp với màn diễn phi lý này.

Bây giờ, bọn họ buộc phải chuyển âm thanh hiện trường về sân khấu.

 

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy Lâm Dự Bạch đang ngồi ngay bên cạnh,

sự chói chang phía trên đầu và luồng khí lạnh bên cạnh khiến tôi, giữa vạn ánh nhìn, vừa kiên cường vừa viên mãn.

 

Âm nhạc vang lên, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong nhà hát.

 

Tôi dâng tặng cho tất cả mọi người một bản “khúc Mộng Chương” hoàn chỉnh.

Khán giả bùng cháy, tặng tôi tràng pháo tay nồng nhiệt nhất.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com