Khúc Tái Hồi Cho Người Không Tên

Chương 2



3.

 

Chốc lát sau, anh ta bỗng thở dài ủ rũ:

“Được rồi, tôi đúng là ma.”

“Ma mà biết đánh đàn piano?” Tôi đưa tay chạm vào không khí, nhưng rõ ràng là không chạm được anh ta.

“Giờ thì sợ rồi chứ gì?”

“Không, không sợ thật.”

“Hừ, dám lừa cả ma.”

 

Anh ta đúng là chẳng xem mình như ma thật. Nói thật, trước kia tôi chắc chắn sẽ sợ, nhưng giờ trong đầu toàn là bản Chương Khúc Mộng Chương mà anh ta vừa đàn, dư âm vẫn còn vang vọng, lay động lòng người, làm gì còn tâm trí mà sợ ma.

“Anh đàn hay thật đấy.” Tôi khen thật lòng. “Đại thần, chỉ tôi với?”

Tôi thật sự rất thành tâm.

 

Tiếng đàn của anh ta như dệt nên một giấc mộng kỳ ảo, khiến người nghe say đắm không muốn tỉnh. Dù là một hồn ma, anh ta vẫn sở hữu một sức sống mãnh liệt và hiếm có.

“Tại sao ngày nào cũng luyện khúc đó?” Anh ta hỏi.

“Tôi muốn thi vào Đoàn Kịch Mộng Tưởng, đây là bài thi bắt buộc.”

“Hừ…”

 

Anh ta hừ một tiếng khinh khỉnh, giọng đầy coi thường:

“Ta đàn lại một lần nữa. Nếu lần này mà cô vẫn không nghe ra vấn đề của mình, thì đừng thi nữa, về quê chăn vịt đi.”

Nói xong, tiếng đàn lại vang lên.

 

Tôi chẳng còn tâm trí để tức giận vì sự thô lỗ của anh ta, lập tức nín thở, toàn tâm toàn ý phân tích từng nốt nhạc.

 

Lúc này tôi mới hiểu ra, đúng là bản nhạc in sai. Cách xử lý của anh ta có sự khác biệt rất tinh tế với bản phổ, nhưng lại như sinh ra đã là như thế — tự nhiên, nhuần nhuyễn, đạt tới một tầng nghệ thuật cao vời vợi. Trước giờ, chỉ có duy nhất một người tôi từng nghe chơi được đến mức đó: chính là Tiêu Lãng.

 

Bản nhạc vừa dứt, tôi không kìm được mà vỗ tay. Nhưng anh ta cắt ngang, lạnh giọng bảo:

“Bàn tay là để đánh đàn, không phải để vỗ tay khen người khác.”

Tính tình thật tệ, đúng là một con ma nóng nảy.

 

“Cô, đánh một lượt.”

Giọng điệu anh ta như ra lệnh. Tôi hít sâu một hơi, tưởng tượng ra dáng vẻ anh ta lúc chơi đàn. Anh có một sức lôi cuốn kỳ lạ, dễ dàng chạm đến cảm xúc của người khác. Một bản Chương Khúc Mộng Chương hoàn toàn mới bắt đầu tuôn chảy từ đầu ngón tay tôi.

 

Tôi chưa bao giờ chơi hay đến thế. Đầu ngón tay như có điện chạy qua, tim đập loạn xạ. Giấc mơ ấy không chỉ xé toạc màn đêm, mà còn bao trùm lấy tôi. Khi âm cuối cùng kết thúc, căn phòng rơi vào im lặng tuyệt đối.

 

Không có tiếng vỗ tay. Dù anh có vỗ tôi cũng đâu nghe được. Không, anh sẽ không vỗ. Vì anh từng nói, tay của anh là để chơi đàn, không phải để tán thưởng người khác.

 

Tôi đánh bạo hỏi:

“Anh là Tiêu Lãng phải không?”

Vẫn là một khoảng lặng kéo dài.

“Này! Đại thần, anh đi rồi à?”

 

Anh dường như thật sự rời đi rồi, không đáp lại tôi nữa. Tôi khe khẽ vuốt đầu ngón tay, cảm giác như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng đẹp.

 

4.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôm sau đến lớp, thầy giáo ngạc nhiên mừng rỡ, bảo tôi bỗng dưng ngộ ra điều gì đó, nếu tiếp tục tiến bộ thì rất có hy vọng thi đậu Đoàn Kịch Mộng Tưởng.

Còn tôi, cả đêm suy nghĩ, gần như chắc chắn con ma nóng nảy đó chính là Tiêu Lãng.

 

Trên mạng có rất nhiều video biểu diễn của Tiêu Lãng, cách chơi đàn y hệt như ma kia. Chỉ là ngoài sân khấu, anh rất kín tiếng, hiếm khi lộ diện, cực hiếm khi lên tiếng. Mỗi lần mở miệng cũng chỉ nói vài câu rất nhẹ và ngắn, rất khó phân biệt giọng nói. Nhưng âm nhạc thì không biết nói dối.

Vả lại, Tiêu Lãng cũng đã mất, mà trở thành “hàng xóm tro cốt” của tôi thì hoàn toàn có khả năng.

 

Về đến khu nhà, bác bảo vệ đang gật gù ngủ gật. Tôi gọi bác ấy dậy, hỏi chủ hộ phòng 502 họ gì.

Bác lật sổ danh sách, ngáp dài:

“Họ Tiêu.”

 

Tôi nhảy dựng lên:

“Á á á, đúng là họ Tiêu!”

 

Bác bảo vệ nhìn tôi đầy nghi ngờ, còn lẩm bẩm thêm một câu:

“Thần kinh à…”

Thần kinh cũng được! Tôi đây — Phó Vấn Hạ bình thường không có gì đặc biệt — lại được thiên tài piano Tiêu Lãng đích thân chỉ dạy!

Mà lại còn là sau khi anh ấy c.h.ế.t nửa năm!

Đúng là duyên phận kỳ diệu không thể tưởng tượng nổi.

 

Một tầng hai nhà, tôi ở 501, Tiêu Lãng ở 502, thật sự là một món quà quá lớn của số phận.

 

Trước khi vào nhà, tôi đặc biệt ghé qua cửa 502, gõ nhẹ lên cánh cửa:

“Tiêu Lãng, cảm ơn anh.”

 

Không có ai đáp lại.

Tôi sực nhớ ra — giữa ban ngày thế này, chắc còn chưa đến “giờ ra ngoài” của anh ấy.

 

Tôi liền lấy một tờ giấy ghi chú, viết ba chữ “Cảm ơn anh”.

Nghĩ một lúc, lại lấy can đảm viết thêm một câu:

“Tối nay còn được gặp không?”

Rồi luồn tờ giấy qua khe cửa dưới chân.

 

Tối hôm đó tôi luyện đàn cực kỳ hăng say.

Chỉ nghĩ đến việc Tiêu Lãng đang nghe trong bóng tối cũng đủ khiến tôi tràn đầy động lực.

 

Mỗi lần chơi xong một bản, tôi lại gọi anh:

“Này, đến chưa đấy?”

“Tôi chơi có tiến bộ không?”

“Tiêu Lãng, tôi biết là anh mà, mau hiện ra đi.”

“Đồ ma nóng nảy, anh có đó không?”

 

Tôi lắng nghe từng âm thanh trong không khí, chỉ hận bản thân không có cặp mắt nhìn xuyên âm dương.

Thôi vậy, không đến thì thôi. Dù sao cũng là Tiêu Lãng, thiên tài thường hay “kiêu”.

 

Tôi chìm vào giấc ngủ mang theo sự không cam lòng.

Còn anh, đêm đó cũng không ghé qua giấc mơ tôi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com