Khó Trèo Cao

Chương 33



Mặt trời nóng như thiêu đốt, như muốn đốt cháy cả không khí.

Quan Tinh Hòa nghiến chặt răng, mỗi một bước đi đều giống như đang bước trên lưỡi dao.

 

“Tuế Tuế, cậu đi trước đi.”

“Cậu nói linh tinh gì thế, mau lên!” Thời Tuế cố hết sức đỡ cánh tay cô.

 

Lại một đợt dư chấn nữa kéo đến, khiến Thời Tuế loạng choạng, suýt ngã nhào xuống đất.

Những cơn rung mạnh liên tục nối tiếp nhau, bụi đất tung mù mịt, đá vụn lạch cạch rơi xuống không ngừng.

 

Thế giới dường như đảo lộn trong chớp mắt, tất cả như biến thành địa ngục luyện ngục.

 

Gần khu dạy học, một cây cổ thụ lớn đổ sập xuống ầm ầm, lan can bị văng bật, những nhánh cây to và thô rơi xuống, làm xước và bầm cả cánh tay của hai cô gái.

 

Thời Tuế còn đỡ, nhưng cánh tay Quan Tinh Hòa đã bị cào một vết sâu.

Dưới sự dìu đỡ của Thời Tuế, cô từng bước lê đi, gần như không còn chút sức lực nào.

 

Quan Tinh Hòa tuyệt vọng đến cùng cực.

Cô biết, có lẽ chỉ giây tiếp theo thôi, tòa nhà này sẽ sụp đổ, cô và Thời Tuế sẽ mãi mãi bị chôn vùi ở đây.

 

Cô năm nay mới mười lăm tuổi, cuộc đời tươi đẹp rực rỡ chỉ vừa mới bắt đầu.

Nhưng Thời Tuế cũng mới chỉ mười lăm mà thôi.

 

Cô cắn răng, đẩy Thời Tuế ra:

“Làm ơn đó Tuế Tuế, cậu đi trước đi.”

 

Cô sợ đến mức nước mắt sắp trào ra,

“Xem như tớ van cậu, đừng đỡ tớ nữa.”

 

"Cậu mau đi đi, vào những lúc nguy nan tớ biết rằng trong thế giới này có một người như cậu thật lòng quan tâm tớ, thế là đủ rồi."

 

Thế giới như hỗn loạn trong nháy mắt, đất trời đảo lộn.

Không… Người quan tâm đến cô, không chỉ có Thời Tuế.

Nam Cung Tư Uyển

 

Trong đầu Quan Tinh Hòa mơ hồ hiện lên một người khác.

Người con trai ấy có đôi mắt đen lạnh như mùa đông, nhưng sâu trong đó lại như đang cháy rực.

 

Anh từng lén làm cho cô món bánh sơn tra cô thích nhất.

Từng âm thầm viết cho cô cả một xấp ghi chép.

Từng cõng cô băng qua đêm tuyết dài và lạnh.

 

Anh luôn xuất hiện vào những lúc cô cô đơn và bất lực nhất, không nói lời nào, nhưng dịu dàng hơn tất cả mọi thứ trên đời.

 

Trái tim Quan Tinh Hòa rối bời, mềm yếu đến không chịu nổi.

 

Những tình cảm mơ hồ, không tên cứ lặng lẽ nảy sinh trong những đêm tĩnh mịch đến khoảnh khắc này, bỗng được lý giải một cách trọn vẹn.

 

Cô ngây ngô, non nớt ở tuổi mười lăm, nhưng cả trái tim đã ngập tràn hình bóng của một người.

Chàng thiếu niên ấy, gai góc mà kiên cường, đã trao cho cô tất cả sự dịu dàng.

 

Vậy thì… cô còn có thể thích ai khác ngoài anh chứ?

 

Dư chấn dữ dội vẫn liên tiếp ập đến, không có dấu hiệu dừng lại.

Thời Tuế cắn răng, lần đầu tiên trong đời quát thẳng vào mặt cô:

 

“Im ngay!”

 

Thời Tuế bước lên, kéo mạnh Quan Tinh Hòa về phía trước:

“Nói thêm câu nào nữa là tuyệt giao luôn đấy!”

 

Nước mắt lấp đầy mắt Quan Tinh Hòa, cô từng chút, từng chút một, cố gắng lê bước về phía trước.

 

Ở cuối hành lang, một thiếu niên đang chạy ngược dòng người, đứng giữa ánh nắng chói chang, khản giọng gào lên:

 

“Tinh Tinh ——”

 

Cô đứng sững lại, đột ngột ngẩng đầu.

 

Hành lang ngổn ngang hỗn độn, sau lưng anh là ánh mặt trời tháng Năm rực rỡ như thiêu đốt.

Đồng phục học sinh trên người anh ướt đẫm mồ hôi, tóc mái cũng nhỏ giọt, nhưng đôi mắt đen kia lại sáng đến mức như đang cháy lên.

 

Anh chạy loạng choạng đến gần, không nói một lời, cúi xuống cõng cô lên vai.

 

“Đi mau.”

Lưng anh rộng lớn và vững chãi, giống như nơi an toàn nhất trên thế gian này.

Quan Tinh Hòa vốn đang căng cứng toàn thân, rốt cuộc cũng thả lỏng, mềm mại dựa xuống.

 

Cành khô và đá vụn lổn ngổn khắp hành lang, mọi thứ hỗn độn vô cùng.

Nhưng anh cứ thế cõng cô, không dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước.

 

Ánh mặt trời gay gắt rực cháy phía sau ba người, khoảnh khắc ấy như tan biến tất cả hỗn loạn.

 

~~

 

Trên sân thể dục vô cùng ồn ào, ở một góc đã có vài chiếc xe cứu thương đậu sẵn.

Bầu không khí hỗn loạn cũng như bị xé tan trong nháy mắt.

 

Anh không buông cô xuống, lập tức chạy thẳng đến bên xe cứu thương.

 

Mấy y tá và nhân viên đang băng bó cho những người bị thương.

 

“Có người bị thương sao? Đưa qua đây!”

 

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên cáng cứu thương.

“Chân em ấy trước đó đã bị thương, phiền anh xem giúp.”

 

Thời Tuế ở bên cạnh bổ sung:

“Lúc nãy còn bị ngã thêm một lần nữa.”

 

Bác sĩ liếc nhìn Hạ Chước một cái.

Cả người thiếu niên đều lấm lem bụi đất, đặc biệt là tay và đầu gối đều trầy xước, quần áo rách rưới vì bị cọ xát.

 

“Còn cậu? Cậu có sao không? Bị ngã à?”

 

Mồ hôi từ trán anh chảy xuống mắt, anh chỉ tùy tiện lấy tay quệt qua.

Gương mặt thanh tú vì vận động kịch liệt mà đỏ bừng lên.

 

Khi nói chuyện, hơi thở còn có chút gấp gáp:

“Tôi không sao, làm ơn xem giúp em ấy trước.”

 

“Được rồi.” Bác sĩ gật đầu, cúi xuống kiểm tra cho Quan Tinh Hòa.

 

Nguồn lực y tế khan hiếm, một bác sĩ phải xử lý cho hai ba người cùng lúc.

Bác sĩ đưa cho Hạ Chước một miếng gạc lạnh:

 

“Cậu dùng nước rửa sạch vết thương cho cô ấy trước, tôi phải qua xem người này một chút.”

 

Một người mới vừa được đưa đến, m.á.u me đầy người, nhìn rất nghiêm trọng.

 

Hạ Chước ngồi xuống, đầu ngón tay còn dính bụi đất khô ráp.

Anh rất bẩn, không dám chạm vào cô.

 

Nhưng Thời Tuế bên cạnh cũng đang bị thương, bận xử lý vết thương của mình.

 

Đột nhiên, một cơn lạnh từ bàn tay truyền tới.

Cô gái nhỏ nhẹ nhàng đặt khăn giấy ướt lên tay anh.

 

Ngón tay anh khẽ run lên, theo bản năng muốn rụt tay lại, định giành lấy chiếc khăn ấy.

 

“Đừng nhúc nhích.”

Hàng mi dài của cô như cánh bướm, khẽ chớp trước lồng n.g.ự.c thiếu niên, để lại một cảm giác ngứa ngáy dịu dàng.

 

Anh chợt nhớ đến câu nói đầy lý trí của mình không lâu trước đây: “Không cần tới gần.”

Thế nhưng đôi tay lại chẳng thể nghe lời, cứ thế dừng lại.

 

Anh ngước mắt, lặng lẽ nhìn cô.

Cô gái nhỏ ngồi giữa đám đông ồn ào hỗn loạn, chỉ có vài sợi tóc hơi rối, đôi mắt khẽ rũ xuống, toát lên vẻ yếu đuối và dịu dàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hạ Chước nghe thấy cả tiếng tim mình đang đập.

Anh đột nhiên thấy ghét cái bản thân không biết tự kiềm chế này.

 

Rõ ràng đã dặn lòng không được thỏa hiệp, vậy mà vẫn đi ngược lại nguyên tắc, cứ thế rơi vào sự dịu dàng của cô.

Nhưng anh không có cách nào.

 

Tất cả những góc cạnh sắc nhọn nơi anh đều bị cô làm mềm đi.

Bức tường anh vất vả dựng lên cũng bị cô dễ dàng đẩy ngã.

Chỉ cần gặp cô một lần, lý trí từng cố gắng giữ lấy đều như tan biến trong nháy mắt.

 

Anh thích cô.

Thích đến mức, ngay cả trái tim còn sót lại kia – cứng cỏi và bất khuất – cũng bị cô làm mềm.

 

Anh đột nhiên muốn cứ như vậy mà thỏa hiệp.

Chỉ cần có thể lấy thân phận một người anh trai, mãi mãi ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, quan tâm cô.

Chỉ cần anh có thể giấu thật kỹ tình cảm thấp hèn của mình, không để cô phát hiện, thì có lẽ… có thể chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong lòng cô.

 

Anh biết ý nghĩ này thật đáng xấu hổ, nhưng trái tim vẫn không thể nào kìm lại được một chút mong chờ.

 

Mùa hè, đến cả gió cũng khô nóng.

 

Đôi tay cô lặng lẽ rời đi, chiếc khăn giấy vốn trắng tinh giờ đã phủ đầy bụi đất.

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng cầm lấy miếng gạc, thấm ít nước, dán lên miệng vết thương của cô.

 

Quan Tinh Hòa đau đến khẽ rụt người lại.

 

Cô biết rõ mình hoàn toàn có thể tự xử lý, nhưng trái tim vừa mới chạm đến cảm xúc hỗn loạn, lại bị sự tiếp cận dịu dàng của anh làm rung động không ngừng.

 

Cô khẽ cắn môi, thẹn thùng nghĩ:

Anh đối với mình tốt như vậy, là vì anh cũng thích mình sao?

Hay… chỉ đơn giản là tình cảm anh trai dành cho em gái?

 

Động tác của anh rất nhanh.

Anh hỏi: “Đau không?”

“Cũng… không sao.”

 

Anh nửa quỳ xuống, mỗi cử động đều cẩn thận, như thể đang chăm sóc một món bảo vật dễ vỡ.

 

Vết thương được xử lý rất nhanh.

Dư chấn cũng đã lặng lẽ qua đi, may mà khu dạy học không bị sập.

Tuy nhiên hôm nay mọi người vẫn còn hoảng loạn, hiệu trưởng đã dặn tất cả học sinh về nhà nghỉ ngơi.

 

Chú Vương gọi điện mấy lần, nghe nói Quan Tinh Hòa bị thương, còn đặc biệt mời bác sĩ gia đình về khám.

 

“Người ta đến rồi, để họ xem cho anh đi.”

Quan Tinh Hòa vẫn cảm thấy, khi quay lại, hình như chân anh có chút bất thường.

 

Anh nhíu mày, nói: “Không cần.”

 

“Chỉ là lúc nãy chạy lên không cẩn thận trượt ngã một chút thôi.”

“Không được.” Quan Tinh Hòa nghiêm mặt nói, “Phải kiểm tra mới được.”

 

Ống quần đồng phục bị kéo lên, tất cả những người xung quanh đều không nhịn được mà hít vào một hơi.

Đầu gối của thiếu niên đỏ bầm, bị đá vụn làm trầy xước, để lại mấy vết thương dài ngắn khác nhau.

 

“Sao em không nói sớm.” Bác sĩ xịt thuốc lên vết thương, “Loại này cần phải xử lý ngay tại chỗ mới được.”

 

Quan Tinh Hòa đứng bên cạnh, tim khẽ nhói.

Vết thương của anh nặng hơn cô rất nhiều, nhưng khi nãy tài nguyên y tế lại thiếu thốn, bác sĩ trong trường cũng chẳng có mấy người.

 

Anh không lên tiếng, chẳng qua chỉ muốn để vết thương của mình được xử lý chậm một chút, nhường cho người khác trước.

 

Trong phòng yên tĩnh đến cực độ, mũi cô bắt đầu cay xè.

“Có đau không?” Cô ngồi xổm xuống hỏi.

 

Cơn đau ở đầu gối dường như lan ra cả chân, anh không phải không đau, chỉ là đã quen rồi.

 

Anh khẽ lắc đầu.

Thế nhưng khi thuốc xịt chạm vào, chân anh theo phản xạ khẽ run lên.

 

Cô gái nhỏ nghĩ anh đang đau lắm, hít mũi một cái, “Anh còn dám giấu em.”

“Thật sự không đau.” Anh cắn răng, nhìn vào mắt cô.

 

Lúc ấy, ánh trăng ngoài cửa sổ len qua chiếu vào.

Đôi mắt trong veo của cô như được ánh trăng nhuộm lên mặt hồ, đẹp đến mức khiến người ta rung động.

 

Ánh mắt đau lòng ấy khiến cổ họng Hạ Chước khô khốc.

 

Anh lớn lên cô độc, không có bạn bè, lại càng không có tình thân.

Nên mỗi khi bị thương, phần lớn là anh tự mình nhẫn nhịn.

Chỉ khi đau đến không chịu nổi nữa, anh mới cắn răng lên núi hái ít thảo dược, qua loa bôi lên rồi cắn răng chịu đựng thêm vài ngày.

Dù sao thì… có gì mà không thể nhịn qua được đâu?

 

Nhưng cô… là người đầu tiên hỏi anh có đau không.

 

Đôi mắt trong suốt ấy khiến trái tim cứng rắn của thiếu niên cũng mềm nhũn.

Anh nhớ lại những tính toán ích kỷ của mình –

Giấu đi tình cảm riêng, chỉ làm anh trai của cô.

 

Sắc mặt anh trầm xuống.

Vậy thì, nếu là “anh trai”, được cô quan tâm một chút… cũng là chuyện nên có, đúng không?

 

Trong lòng anh nổi lên vô vàn sự tham lam, môi nhẹ nhàng mím lại.

Ánh trăng dịu dàng phủ khắp căn phòng, rất lâu sau, anh nhẹ giọng nói:

“Có… chút đau.”

 

Trong mắt cô hiện lên ánh nước long lanh, khiến Hạ Chước suýt nữa hối hận ngay tức khắc.

 

Nhưng cô lại nhẹ nhàng nói:

“Vậy… để em thổi cho anh nhé?”

 

Yết hầu anh khẽ chuyển động hai lần, trái tim như muốn nổ tung.

Nếu là làm anh trai… để cô thổi một chút… cũng được chứ?

 

Anh cảm thấy bản thân mình vừa tham lam, vừa không biết xấu hổ, nhưng lý trí không sao thắng nổi khao khát trong lòng.

Đầu ngón tay khẽ run, anh khẽ đáp:

“Ừm.”

 

Đêm hè tháng Năm, ngoài cửa ve sầu kêu râm ran.

Cô nhẹ nhàng cúi sát lại, hơi thở ấm áp phả lên vết thương của anh.

 

Cơn đau tưởng như muốn xé thịt trong chớp mắt tan biến, thiếu niên nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bản thân mình… thật vô sỉ đến đáng sợ.

 

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

 

Hôm nay đã được quá nhiều rồi, anh dùng chút lý trí còn sót lại, nghẹn giọng đáp:

“Ừm… được rồi.”

 

Nếu còn tiếp tục nữa, anh sợ trái tim mình sẽ bị cô “thổi” cho vỡ vụn mất.

 

Quan Tinh Hòa lặng lẽ lùi lại.

 

Trong phòng có máy lạnh, nhiệt độ hơi thấp, cô nói:

“Có lạnh không? Để em tăng nhiệt độ một chút nhé.”

Anh không thấy lạnh, nhưng vẫn gật đầu,

“Ừ.”

 

Cô xoay tới xoay lui điều chỉnh nhiệt độ, nhưng vẫn không chịu rời đi.

Mùi thuốc xịt tản ra, hòa vào hương hoa sơn chi dìu dịu trên người cô, khiến không khí trong phòng cũng trở nên ngọt ngào đến ngột ngạt.

 

Trán Hạ Chước bắt đầu rịn một lớp mồ hôi mỏng, chỉ cảm thấy trong phòng còn nóng hơn cả bên ngoài.

 

“Làm sao vậy?” Nhịn mãi không được, cuối cùng anh lên tiếng hỏi.

 

Cô ngước mắt, đôi mắt sáng như sao lấp lánh,

“Anh à…”

Cô cắn môi, ngập ngừng hỏi:

“Chiều nay… anh có gọi em là Tinh Tinh đúng không?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com