Thấy vậy, Gia Cát Hùng nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh lướt qua đối phương, giọng đầy uy hiếp:
"Ngươi dám làm trái mệnh lệnh của ta?"
Nam nhân kia run rẩy dữ dội hơn, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Gia Cát Hùng càng nhìn càng bực, đường đường là thành viên của Hiệp Hội Thợ Săn mà lại nhát gan đến mức này, đúng là nỗi nhục ê chề! Nhất là trước mặt bao nhiêu thế lực đang quan sát, nếu hắn không chịu bước lên, chẳng khác nào khiến Gia Cát Hùng mất hết thể diện!
Nghĩ vậy, sắc mặt Gia Cát Hùng trầm xuống, quát lạnh:
"Nếu còn không bước lên, ta lập tức giết ngươi!"
"Đừng thô lỗ như vậy."
Một giọng nói thong dong vang lên, cắt ngang cơn giận của Gia Cát Hùng. Khanh Thiên Lân mỉm cười, ánh mắt bình thản nhìn nam nhân đang sợ đến mức hồn phi phách tán, giọng điệu ôn hòa:
"Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ chỉ cho ngươi cách đi. Đảm bảo ngươi vẫn toàn mạng."
Nam nhân thoáng sững sờ. Nhìn người trước mặt với dung mạo tuấn mỹ ôn hòa, tựa hồ mang theo cảm giác vô cùng thân thiện, nỗi sợ trong lòng hắn bỗng chốc vơi đi. Hắn si ngốc gật đầu:
"Được."
Sau đó, hắn chậm rãi bước đến gần bậc thang pha lê.
Gia Cát Hùng thoáng kinh ngạc, rồi dường như chợt hiểu ra điều gì, khóe môi nhếch lên, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường.
Trong khi đó, Khanh Thiên Lân vẫn thản nhiên quan sát, chờ khi nam nhân kia đặt chân lên bậc thang đầu tiên, mới chậm rãi lên tiếng:
"Bước lên bậc thứ hai."
Nam nhân như một con rối bị giật dây, nhấc chân, bước lên bậc thang thứ hai, sau đó đứng yên, chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp.
Quả nhiên, Khanh Thiên Lân đã dùng Con Rối Thuật để thao túng hắn! Nếu không, làm sao một kẻ vừa run rẩy sợ chết khiếp lại có thể bình tĩnh bước lên như vậy?
Gia Cát Hùng thầm than trong lòng. Người này đúng là càng lúc càng khó lường, Khôi Lỗi Thuật của hắn e rằng đã đạt đến một cảnh giới khó ai tưởng tượng nổi. Cũng may bọn họ không phải địch nhân.
"Tiếp tục bước lên hai bậc nữa, bước chân ổn định, không được dừng lại." Khanh Thiên Lân trầm giọng ra lệnh.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thân thể nam nhân vốn cứng nhắc bỗng trở nên linh hoạt. Hắn theo mệnh lệnh bước lên từng bước một, mỗi lần đều nhấc chân lên hai bậc. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã bước được sáu bước.
Nhưng đúng lúc hắn định nhấc chân lần nữa, bỗng nhiên—
Vụt!
Từ trên cao, một vật thể không rõ bay đến với tốc độ cực nhanh!
Mọi người thậm chí chưa kịp nhìn rõ đó là thứ gì, chỉ nghe một tiếng "Bốp!" vang lên trầm đục.
Định mắt nhìn lại, chỉ thấy nam nhân đang đứng trên bậc thang bỗng ngã xuống. Máu tươi ào ạt chảy ra, lan thành một vũng lớn, mà đầu hắn... đã không cánh mà bay. Một cảnh tượng cực kỳ thê thảm.
Sắc mặt mọi người ngay tức khắc tái nhợt.
"Vừa rồi... đó là gì?"
"Hình như... là một con chim?"
"Nhỏ như vậy mà có thể trong nháy mắt lấy mạng người..."
Tiếng nghị luận xôn xao nổi lên, Gia Cát Hùng cũng trầm mặt lại, bởi kẻ bỏ mạng chính là thuộc hạ của hắn.
Mọi chuyện vốn đang diễn ra suôn sẻ, chẳng ai ngờ lại đột ngột xảy ra biến cố này. Khanh Thiên Lân hơi nhíu mày, ánh mắt trầm xuống nhìn thi thể không đầu trên mặt đất.
Rốt cuộc đã sai ở đâu?
Vừa rồi rõ ràng mọi thứ vẫn ổn, làm sao đột nhiên xuất hiện một thứ quái dị như vậy?
Lại thêm một người chết, khiến lòng người càng thêm hoang mang. Nếu trước đó còn có kẻ dám thử liều một phen, thì giờ, quái vật vừa ra tay đã lập tức nghiền nát mọi ý niệm ấy.
Ai mà không muốn tiến xa hơn, có được nhiều tài nguyên hơn? Nhưng điều kiện tiên quyết là—phải giữ được mạng mà hưởng thụ!
"Thiếu chủ, hay là để ta thử xem?"
Một thiếu nữ xinh đẹp, dáng vẻ đáng yêu nháy đôi mắt to tròn, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói mang theo vài phần vô tư ngây thơ.
"Tiểu Diễm, đừng làm loạn."
Bên cạnh, một nam nhân cao gầy bật cười trêu chọc. "Không thấy hai gã đàn ông trưởng thành còn chết thảm sao? Nếu là ban đêm, có lẽ ngươi còn đôi phần phần thắng, nhưng giữa ban ngày ban mặt thì đừng nghĩ đến chuyện đó."
Nghe vậy, thiếu nữ tên Tiểu Diễm lập tức nhíu mày, trừng mắt nhìn nam nhân kia, giọng đầy bất mãn:
"Ngươi dám xem thường ta?"
"Ta nào dám! Chẳng qua chỉ nói thật thôi. Một tiểu cô nương như ngươi vẫn nên đừng xen vào chuyện này."
Tiểu Diễm hừ lạnh, chẳng buồn để ý đến hắn, chạy nhanh đến bên cạnh Khanh Dạ Ly, ánh mắt sáng rực:
"Ta sẽ không để người của ta mạo hiểm. Yên tâm, chẳng mấy chốc sẽ có kẻ không kiềm chế được."
....Edit: Emily Ton....
"Ở đây thế nào?" Giọng nói thanh lãnh đột ngột vang lên.
Khanh Lam Phi khẽ giật mình, theo bản năng ngẩng đầu.
Trước mặt nàng, một nữ nhân tóc bạc với dung nhan tinh xảo đứng đó. Không ai khác, chính là sư phụ nàng—Yểm Phách, thần tôn chấp chưởng hình phạt. Tất cả những kẻ phạm sai lầm trong tay Vô Niệm Chi Điên đều sẽ bị giao cho bà ấy xử lý.
Chỉ là, người chưởng quản hình phạt nghiêm minh như vậy lại dạy ra một đồ đệ phản nghịch. Điều này khiến bà ta phải chịu đựng bao lời gièm pha suốt một quãng thời gian dài.
Xích sắt nặng nề trói buộc tay chân nàng, theo từng cử động phát ra âm thanh va chạm lạnh lẽo. Trên cổ tay trắng như tuyết, vết hằn xanh tím in sâu, trông vô cùng chói mắt.
"Sư phụ, ta vẫn ổn." Khanh Lam Phi nhàn nhạt cất giọng.
Nếu bỏ qua đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc, nàng thoạt nhìn quả thực không có gì khác thường.
Yểm Phách khẽ nhếch môi cười nhạt.
"Ngươi vẫn cứng đầu như thế."
Ánh mắt Khanh Lam Phi hờ hững:
"Sư phụ hôm nay đến, e rằng không phải chỉ để xem ta ra sao?"
"Đúng vậy, ta muốn nói với ngươi một chuyện."
Lời vừa dứt, Oanh Ca vẫn luôn lặng lẽ đi theo phía sau, cúi đầu không lên tiếng, sắc mặt bất chợt thay đổi. Nàng ấy khẽ ngước mắt, vẻ khẩn trương lộ rõ khi nhìn về phía Khanh Lam Phi.
Sư phụ... chẳng lẽ muốn...
Khanh Lam Phi nghe vậy, thần sắc không chút dao động, chỉ thản nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
Thấy nàng có vẻ hờ hững, Yểm Phách khẽ cong môi, sau đó vươn tay, âm thầm ném ra một vật.
Khanh Lam Phi theo bản năng nhìn theo, ngay sau đó sững sờ.
Đó là một túi thuốc tinh xảo, nàng vươn tay cầm lấy, mở ra, bên trong chỉ còn lại ít bã dược, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Nhưng thứ đó không quan trọng—bên trong túi thuốc còn có một nắm tóc.
Tóc đen, mảnh dài.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy dúm tóc ấy, đầu ngón tay nàng khẽ run. "Đây là..."
"Ngươi không cảm nhận được sao?" Yểm Phách khẽ cười, giọng điệu mang theo ý trào phúng. "Hơi thở huyết mạch quen thuộc thế này, chẳng lẽ cần ta phải nói rõ cho ngươi?"
Khanh Lam Phi ngẩng đầu, đôi mắt trợn to đầy kinh hãi. Nàng gần như nghiến răng gằn từng chữ: "Các ngươi... có phải đã bắt nữ nhi của ta?!"
"A." Yểm Phách nhìn nàng, trong mắt thoáng qua một tia thương hại. "Nếu trong lòng ngươi đã có đáp án, cần gì phải cố chấp truy hỏi? Chỉ là lần này, kẻ ra tay không phải ta. Vô Niệm Chi Điên có rất nhiều kẻ muốn lập công, mà những vũ khí ưu tú nhất luôn là thứ khiến người ta thèm khát. Ta đã nói rồi, các ngươi... không ai thoát khỏi số mệnh này. Nếu sớm nghe lời ta, có lẽ bây giờ ngươi đã không rơi vào kết cục này..."
"Các ngươi đã làm gì nàng?! Rốt cuộc các ngươi đã làm gì?!"
Con mắt Khanh Lam Phi lập tức đỏ bừng, sự điên cuồng trong đáy mắt bùng lên như ngọn lửa dữ. Bất chấp chân tay đều bị trói chặt, nàng giãy giụa lao về phía Yểm Phách, muốn liều mạng với bà ta.
Nhưng xích sắt ghìm chặt cổ tay, cổ chân nàng, phạm vi di chuyển chỉ cách Yểm Phách nửa bước. Mỗi lần nàng cố vươn người về phía trước, xích sắt lại nghiến sâu vào da thịt non mềm, để lại những vệt máu tươi không ngừng rỉ ra. Thế nhưng, dường như nàng không hề cảm nhận được đau đớn, chỉ điên cuồng vùng vẫy.
Máu tươi chảy ra càng nhiều, Yểm Phách cau mày, cuối cùng vươn tay điểm nhẹ lên trán Khanh Lam Phi. Trong khoảnh khắc, thân thể nàng cứng đờ, đôi mắt khẽ nhắm lại rồi ngã xuống.
"Ngu xuẩn cố chấp." Yểm Phách hừ lạnh, sau đó xoay người rời đi, chẳng buồn ngoảnh lại.
Chỉ còn lại Oanh Ca sững sờ đứng tại chỗ, sắc mặt đầy lo lắng nhìn nữ nhân đang bất tỉnh dưới đất.
"Oanh Ca, ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không đi?" Yểm Phách thấy nàng ấy chần chừ, không khỏi quát lên.
"Sư phụ, nàng đã bị giam trong Hàn Ma Phệ Diễm lâu như vậy, tu vi mất hết, bây giờ lại chảy nhiều máu như thế... Nếu cứ để mặc nàng như vậy..."
Oanh Ca nói đến đây, ngẫm nghĩ một lát rồi mới cẩn thận lên tiếng:
"Nàng bây giờ vẫn còn giá trị. Nếu xảy ra chuyện gì, Hoàng nhất định sẽ trách tội ngài."
Yểm Phách trầm ngâm giây lát, dường như cảm thấy có lý, nhíu mày nói:
"Vậy ngươi xử lý vết thương cho nàng đi."
Oanh Ca thầm thở phào, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên.
"Vâng, sư phụ."
Chờ Yểm Phách rời đi, nàng lập tức bắt tay vào chữa trị. Nhìn những vết thương trên tay chân Khanh Lam Phi, trong lòng không khỏi dâng lên một cơn đau xót.
Nàng vốn còn lo không biết nên nói với sư tỷ thế nào về chuyện nữ nhi của tỷ ấy bị đưa đến Vô Niệm Chi Điên. Không ngờ sư phụ lại là người tiết lộ trước.
Có lẽ vì quá mức để ý, sư tỷ mới nhìn thấy một dúm tóc mà đã rối loạn tâm thần. Kỳ thực, tiểu nha đầu kia vẫn ổn, nhưng tình cảnh chắc chắn cũng chẳng tốt đẹp gì.
Oanh Ca khẽ thở dài. Xem ra, nàng phải nghĩ cách đi gặp nha đầu kia một chuyến.
....Edit: Emily Ton....
Bất kỳ ai bị ngâm trong nước quá lâu đều sẽ cảm thấy khó chịu.
Huống hồ, đây còn không phải nước bình thường—chất lỏng đỏ như máu, bên trong không biết bị pha thêm thứ gì. Chỉ có điều kỳ lạ là, tu vi của nàng chẳng những không giảm sút mà ngược lại, còn mơ hồ mạnh hơn trước rất nhiều.
Khanh Vũ ngẩng đầu, có chút nhàm chán nhìn lên đỉnh đầu.
Ánh mắt nàng quét qua một lượt, đột nhiên phát hiện điều gì đó.
Kết cấu phía trên vô cùng kiên cố, là nham thạch băng đặc biệt, bên ngoài trông như băng tuyết, nhưng bên trong lại cứng hơn cả đồng và sắt, đao thương khó mà xuyên phá.