Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 294: Cầu thang biến mất.



Một tiểu nha đầu trông rất giống sư tỷ ư?

Chẳng lẽ là...

Oanh Ca siết chặt tay, khuôn mặt vốn lạnh lùng bỗng chốc trở nên nghiêm trọng.

"Hừ, lời này chớ nói bừa. Hàn Ma Phệ Diễm kia không phải thứ có thể tùy tiện nhắc tới. Nếu để người khác nghe được, e rằng sẽ rước họa vào thân."

"Ừm, ta hiểu rồi."

Hai người lại thì thầm với nhau một lúc, sau đó rời đi.

Lúc này, Oanh Ca từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, nhìn theo phương hướng hai người rời đi, chân mày hơi nhíu lại.

Làm sao bây giờ?

Nếu đúng như nàng nghĩ... Nếu sư tỷ biết chuyện này, ai biết tỷ ấy sẽ làm ra chuyện gì cực đoan đây?

Thân thể sư tỷ vốn đã suy yếu, nếu lại biết tin này, e rằng sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Rốt cuộc... tỷ ấy chẳng thèm để ý bản thân sẽ có kết cục thế nào. Nhưng phu quân và hài tử của tỷ ấy lại là niềm tin duy nhất giúp tỷ ấy gắng gượng đến tận bây giờ. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, thì nỗi đau đớn mà tỷ gánh chịu sẽ tăng lên gấp trăm lần.

Mà sư tỷ lại có tính cách quật cường, thà ngọc nát còn hơn ngói lành...

Nghĩ vậy, Oanh Ca không khỏi khẽ thở dài một hơi, sau đó nhanh chóng rời đi theo một hướng khác.

"Hoàng, Liên Tư đại nhân đến."

Một nữ tử đứng chờ bên cạnh, vừa nhìn thấy người nọ chậm rãi bước vào liền nhẹ giọng bẩm báo.

Người ngồi trên ghế tựa, vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy liền mở mắt ra. Đôi mắt bạc thản nhiên không gợn sóng, chỉ yên lặng nhìn người vừa đến. Sau đó, nàng khẽ nâng tay, ra hiệu cho nữ tử bên cạnh lui xuống.

Người kia thấy vậy, chỉ hơi gật đầu rồi lập tức lui đi.

"Quả nhiên vẫn là Hoàng. Dường như bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi vẫn luôn điềm tĩnh như vậy."

Người mới đến khẽ cười, giọng nói ôn hòa dễ nghe. Hắn không chút khách khí tựa vào chiếc ghế mềm mại, đôi mắt hẹp dài thoáng nheo lại, trông như một con báo săn nguy hiểm, khoác lên vẻ ngoài tao nhã vô hại.

Toàn bộ Vô Niệm Chi Điên, chỉ có duy nhất một người dám tùy tiện như thế trước mặt vị nữ nhân chí cao vô thượng này, mà vẫn luôn được nàng dung túng.

Khuôn mặt tinh xảo của nàng không có chút cảm xúc dao động. Chỉ là khóe môi dường như hơi nhếch lên, sau đó nàng thản nhiên nói:

"Liên Tư đại nhân không đi trêu đùa tiểu sủng vật của ngươi, thế nào lại có nhã hứng chạy đến chỗ ta tiêu khiển?"

"Thật là, cái gì cũng không giấu được khỏi mắt ngươi."

Nam nhân nhếch môi, cười như không cười nhìn nàng. "À, vật nhỏ kia thú vị lắm, Hoàng có muốn đi xem thử hay không?"

"A."

Nữ tử khẽ cười, ánh mắt mang theo vài phần cảnh cáo liếc hắn một cái.

"Đừng để trò tiêu khiển làm lỡ việc chính sự. Đừng chơi quá trớn."

"Ta đều có chừng mực."

Liên Tư nhàn nhạt cười, bất chợt như nghĩ đến điều gì đó, hắn nhướng mày, giọng điệu mang theo vài phần thâm ý:

"Hàn Ma Phệ Diễm kia, cộng thêm thứ ta vừa mang về, xem như đã gom đủ. Hoàng chậm chạp không chịu hành động, là vì vẫn còn diệu chiêu chưa tung ra, hay là... đang đợi một nhân vật quan trọng xuất hiện?"

Nữ tử hờ hững liếc mắt nhìn hắn một cái, hồi lâu mới thản nhiên lên tiếng:

"Ngươi cũng rất rõ ràng."

"Ha ha, nếu không rõ thì sao đủ tư cách làm người bên cạnh Hoàng?"

Liên Tư nhún vai, sau đó lười biếng đứng dậy khỏi chiếc ghế mềm, vẻ mặt dường như có chút bất đắc dĩ.

"Bao giờ Hoàng chịu nói với ta thêm vài câu thì tốt rồi. Ngươi đẹp như vậy, nhưng lại lạnh lùng đến thế, thật khiến người ta đau lòng a!"

Dứt lời, hắn xoay người rời đi, bóng dáng cao lớn thon dài mang theo vẻ tùy ý tản mạn. Nhưng chỉ trong chớp mắt, thân ảnh hắn đã lướt đi cả trăm mét, thoắt cái đã biến mất không còn tăm tích.

Nữ tử trên ghế thoáng sững lại, nhìn ra khoảng không ngoài điện. Đôi mắt bạc lặng lẽ ánh lên một tia thần sắc khó đoán.

Bên kia, ở ranh giới Vân Trung Thiên, sắc trời đã dần tối. Giữa tầng mây phiêu diêu, một góc kiến trúc băng sơn mờ ảo hiện ra, càng lúc càng rõ ràng.

Chỉ là điều kỳ lạ chính là—tòa kiến trúc kia như một ảo ảnh giữa biển khơi, lúc ẩn lúc hiện, thoắt cái tan biến, rồi lát sau lại xuất hiện, trông vô cùng quỷ dị.

Chính sự huyễn hoặc ấy càng khiến nó thêm phần thần bí, khiến người ta không thể rời mắt.

"Chủ thượng, có người muốn gặp ngài."

Tấm rèm lều trại bị vén lên, một đệ tử Ma Vực bước vào, phía sau là một thiếu niên cao gầy.

Người nọ khoác trên mình một bộ quần áo bó sát, dung mạo ôn hòa mà sắc sảo. Chính là người đã vắng bóng nhiều ngày—Khanh Bắc.

Lâu Quân Nghiêu theo bản năng nhíu mày.

"Sao ngươi lại tìm đến đây?"

"Chuyện ta muốn biết, đương nhiên sẽ biết."

Khanh Bắc hoàn toàn phớt lờ vẻ không vui của hắn, cứ thế bước thẳng vào trong, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, dáng vẻ rõ ràng không có ý định rời đi.

Nhìn thấy bầu không khí không ổn, đệ tử Ma Vực dẫn đường vội vàng lui ra ngoài, tránh để bản thân bị vạ lây.

Nghe thiếu niên nói xong, Lâu Quân Nghiêu hừ lạnh một tiếng:

"Tiểu tử ngươi một thời gian không gặp, lại càng cuồng vọng hơn rồi."

"Chuyện Khanh Vũ bị bắt đi, đáng lẽ ngươi phải nói cho ta và phụ thân biết, chứ không phải lựa chọn giấu giếm. Rốt cuộc, chúng ta là huyết mạch chí thân của nàng, có quyền biết hành tung của nàng."

Thiếu niên khẽ cụp mắt, giọng điệu lạnh nhạt, gằn ra từng chữ từng chữ.

Chỉ là, rõ ràng có thể cảm nhận được áp suất thấp quanh người của hắn, đủ để thấy tâm trạng hiện tại của hắn không hề tốt đẹp.

"Nói cho các ngươi thì thế nào?"

Lâu Quân Nghiêu cười nhạo một tiếng, khóe mắt khẽ nhướng, đôi mắt tím tà mị lướt nhìn hắn:

"Các ngươi không cứu được nàng, ngược lại chỉ khiến bản thân thêm phiền não lo lắng, cho nên không cần thiết phải nói."

"Ngươi..."

Khanh Bắc trừng mắt nhìn Lâu Quân Nghiêu, phẫn nộ dâng lên nhưng nhất thời không tìm ra lời phản bác.

"Chuyện của Khanh Vũ không cần các ngươi bận tâm. Ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại Thần Y tộc, chăm sóc phụ thân ngươi cho tốt là đủ. Người của ta, ta đương nhiên sẽ đưa nàng bình an trở về."

Lâu Quân Nghiêu nói xong liền gọi bên ngoài một tiếng, đệ tử Ma Vực khi nãy lập tức bước vào, cung kính chờ lệnh:

"Chủ thượng, có gì phân phó?"

"Đưa hắn về Thần Y tộc, nhất định phải bảo đảm an toàn."

Nghe vậy, Khanh Bắc nhíu mày:

"Ta không quay về. Ta muốn đến Vô Niệm Chi Điên."

Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, dường như mang theo vài phần kinh ngạc:

"Ngươi xác định không phải đang tự đưa mình vào ổ sói?"

"Đừng xem thường ta. Ngươi rất mạnh, nhưng không phải vô địch. Có những điều ngay cả ngươi cũng không thể chạm tới, nhưng ta thì có thể."

"Ngay cả Khanh Vũ cũng từng khen ngợi năng lực của ta. Chỉ cần ta muốn, ta có thể biết được những chuyện mà người thường không thể. Dẫn ta theo, ta nhất định sẽ giúp được ngươi."

Khanh Bắc nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

"Tu vi của ta không bằng ngươi, nhưng tương lai thế nào, ai có thể đoán trước được? Ta nhất định sẽ đuổi kịp ngươi."

Nhìn dáng vẻ cố chấp ấy, Lâu Quân Nghiêu dường như cũng có chút dao động, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ xoa trán, khẽ thở dài:

"Thôi, ta đồng ý. Nhưng ngươi phải nghe theo sắp xếp của ta, không được tự tiện hành động. Nếu không, ta lập tức ném ngươi về Thần Y tộc."

"Được, ta sẽ không lỗ mãng." Khanh Bắc đáp chắc nịch.

Vô Niệm Chi Điên quả nhiên danh xứng với thực, không hổ là nơi được gọi là vùng đất thần thánh.

Từ trường nơi này khác hẳn bất cứ nơi nào khác.

Trước kia, ai nấy đều cho rằng Vân Trung Thiên đã là đại lục đỉnh cấp, là đích đến mà vô số người khao khát nhưng không thể chạm tới. Nhưng không ngờ rằng, bên trên nó vẫn còn một nơi thần bí hơn, mạnh mẽ hơn—một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Lúc này, sau trận đại tuyết kỳ lạ vừa qua, dù một góc băng sơn đã lộ ra, nhưng cảnh sắc hiện lên trước mắt vẫn còn xa vời, tựa như không chân thực.

Theo thời gian trôi qua, tấm màn thần bí che phủ nơi này dường như cũng dần dần bị vén lên. Những kiến trúc rộng lớn quanh thân hiện ra rõ ràng hơn, lớp sương mù mênh mông cũng dần nhạt đi, để lộ ra toàn bộ hình thái của Vô Niệm Chi Điên. Khi nơi đó hoàn toàn hiện rõ trước mắt, mọi người lại một lần nữa sững sờ, không thể tin vào mắt mình.

Tòa thành lũy sừng sững giữa tầng mây, tựa như một cung điện pha lê khổng lồ. Dưới ánh mặt trời, nó phản chiếu muôn vàn sắc màu lấp lánh, đẹp đến mức hư ảo, khiến người ta có cảm giác chỉ cần chớp mắt, cảnh tượng ấy sẽ tan biến như bong bóng nước.

Có người không kiềm chế nổi kích động trong lòng, lập tức lao về phía kiến trúc ấy. Trước mặt bọn họ, một cầu thang pha lê kéo dài từ không trung xuống, tựa hồ dẫn thẳng đến tòa cung điện mộng ảo kia. Thân ảnh đầu tiên nhanh chóng vọt tới, dường như muốn giành phần tiên phong bước lên.

Đương nhiên, kẻ hành động không chỉ có một mình hắn. Thấy có người đi trước, những kẻ khác cũng không cam lòng tụt lại, lập tức đuổi theo.

Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra—người đầu tiên đặt chân lên bậc thang bỗng thét lên thảm thiết. Chỉ trong chớp mắt, thân hình hắn rơi thẳng xuống dưới, biến mất hoàn toàn không chút dấu vết.

Mọi người chấn động, vội vàng nhìn lại. Đến lúc này, bọn họ mới phát hiện ra cầu thang pha lê dài dằng dặc kia đã biến mất!

Những kẻ theo sát phía sau hoảng hốt dừng bước, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy kinh hãi. Nhìn cảnh tượng đột ngột xảy ra trước mắt, trong lòng bọn họ thầm than may mắn—cũng may còn chưa bước lên, nếu không có lẽ lúc này đã chết mà chẳng hiểu vì sao.

Nhưng rõ ràng cầu thang vẫn còn đó, vì cớ gì nó lại đột nhiên biến mất?

Mọi người nhìn lại lần nữa, quả nhiên cầu thang vẫn sừng sững ở đó như chưa từng xảy ra chuyện gì. Thế nhưng kẻ vừa bước lên lại rơi xuống một cách rõ ràng. Hắn không phải trượt chân, mà là bị chính cầu thang ấy nuốt chửng.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Sau sự việc vừa rồi, không ai dám tùy tiện tiến lên nữa. Tất cả đều nghiêm túc bàn bạc đối sách.

"Cầu thang kia... chẳng lẽ chỉ là ảo cảnh? Thứ chúng ta nhìn thấy thực chất không hề tồn tại?" Gia Cát Hùng trầm ngâm, đưa tay vuốt cằm, suy tư nói.

"Chưa chắc," Khanh Thiên Lân cong môi cười nhạt. "Vô Niệm Chi Điên không đến mức dùng trò đùa như vậy để trêu chọc chúng ta. Nhưng quả thật, cầu thang này có chút kỳ quái, không thể dùng cách thông thường để đi lên."

Nghe vậy, Gia Cát Hùng nhướng mày nhìn hắn, hỏi: "Ngươi có cách nào không?"

Khanh Thiên Lân nhún vai, thản nhiên đáp: "Tạm thời chưa nghĩ ra. Dù sao cũng mới chỉ có một người thử bước lên, mà chuyện lại xảy ra quá đột ngột, ta chưa kịp nhìn rõ."

"Chuyện này thì dễ thôi." Gia Cát Hùng cười cười, tiện tay chỉ vào một người rồi nói: "Ngươi, thử đi lên xem."

Người bị gọi tên chính là một thành viên của hiệp hội Thợ Săn. Hắn lập tức hoảng hốt, mặt mày tái mét, đầu lắc liên hồi như trống bỏi, sợ hãi lắp bắp:

"Hội trưởng... ta... ta không dám... ta sợ chết..."

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com