Sáng hôm sau, tại Vân Trung Thiên xảy ra một sự kiện chấn động.
Ở khu vực giao giới giữa năm thế lực lớn, đột nhiên xuất hiện vô số thi thể, bao gồm cả ma thú lẫn con người. Tử trạng của bọn họ vô cùng quái dị và khó hiểu, khiến ai nấy đều hoảng sợ.
Nhiều người dân sống gần khu vực này đã ùn ùn kéo đến, khẩn cầu được tị nạn trong phạm vi bảo hộ của năm thế lực lớn. Bằng không, ai biết được liệu một ngày nào đó, bọn họ có thể chết một cách khó hiểu giống như những kẻ xấu số kia hay không.
Sự việc này lập tức khiến năm thế lực lớn không thể làm ngơ.
Suốt bao năm qua, năm thế lực tại Vân Trung Thiên luôn giữ vững thế cân bằng và hòa bình. Nhất là khi thời điểm mở ra Vô Niệm Chi Điên đang cận kề, không ai dám phá vỡ sự yên bình mong manh này. Vậy thì rốt cuộc, kẻ nào đứng sau vụ việc quỷ dị này?
Diệu Nguyệt Thần Điện được tôn xưng là thánh địa tối cao, tượng trưng cho ánh sáng và hòa bình. Mặc dù hiện tại đã mất đi ý nghĩa vốn có của năm xưa, nhưng ít nhất, bề ngoài bọn họ vẫn duy trì vẻ cao quý và trang nghiêm.
Trước tình huống này, Diệu Nguyệt Thần Điện không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lâu lắm rồi, nơi đây mới mở ra một cuộc họp nghiêm túc như vậy. Đại điện rộng lớn chật kín người, hắc y và bạch y đứng thành hai hàng, trật tự ngay ngắn.
Đây là lần đầu tiên Khanh Vũ chứng kiến một cảnh tượng hoành tráng đến vậy.
Chỉ là tình thế bây giờ đã thay đổi. Mấy tháng trước, nàng còn là một tù binh, phải chịu ánh mắt dè bỉu và nghi kỵ của người khác. Giờ đây, nàng lại đứng trên đại điện cao cao, bên cạnh nữ nhân tôn quý nhất Diệu Nguyệt Thần Điện, hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của muôn người.
Thời thế thay đổi thật nhanh.
Thương Tiệm từng giữ chức Đại Tư Tế, đương nhiên cũng có mặt. Mặc dù giờ đây hắn không còn được Khanh Lạc Nhạn coi trọng, nhưng dù sao cũng từng là người nắm giữ quyền lực tối cao một thời. Mọi người dù âm thầm bàn tán nhưng bề ngoài vẫn không dám tỏ ra quá phách lối.
Khanh Lạc Nhạn vẫn như thường lệ, ngồi phía sau tấm màn che mỏng, lặng lẽ và thần bí. Bóng dáng mảnh khảnh tựa vào ghế, hồi lâu không cất lời.
Khi tất cả đều cho rằng nàng ta đã ngủ quên, giọng nói mềm mại nhưng lạnh lẽo đột ngột vang lên, không mang theo chút cảm xúc nào, khiến người nghe không thể đoán được vui hay buồn.
"Chuyện thi thể xuất hiện ở giao giới Vân Trung Thiên, các vị có ý kiến gì không?"
Cả đại điện rơi vào trầm mặc. Hồi lâu sau, một lão giả mặc bạch y, dáng người gầy nhưng rắn rỏi, khẽ vuốt bộ râu ngắn, chậm rãi nói:
"Chẳng lẽ là... thiên tai?"
Lời này vừa thốt ra, xung quanh lập tức vang lên tiếng cười nhạo không hề che giấu, như thể lão vừa nói ra điều nực cười nhất thế gian.
Lão giả nhận ra mình lỡ lời, khuôn mặt tức thì đỏ bừng, đầy xấu hổ.
Thật sự không thể trách được!
Thiên tai gì mà lại xuất hiện ngay tại giao giới giữa năm thế lực lớn, một nơi trọng yếu như vậy? Rõ ràng là có kẻ cố tình gây rối, muốn châm ngòi mâu thuẫn giữa các thế lực của Vân Trung Thiên, hòng tạo ra sóng gió mà thôi!
Một nam tử trẻ tuổi khoác hắc y bước ra, cung kính hành lễ với người ngồi trên thượng vị, sau đó mở miệng:
"Điện chủ, ta cho rằng, thay vì ngồi đây đoán mò về sự việc kỳ lạ này, chi bằng để nhóm Đại Tư Tế đích thân ra tay điều tra, như vậy mới có thể tìm được đáp án xác thực."
Lời đề xuất này thực sự không tệ, nhiều người đồng loạt tán thành, ánh mắt đồng loạt hướng về mấy người mặc trang phục tư tế màu lam đứng ở một bên.
Đứng đầu nhóm tư tế không ai khác chính là Thương Tiệm, người vẫn luôn im lặng suốt thời gian qua. Hắn trông gầy gò hơn trước, giống như đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn vì Thần Điện mà tận tâm tận lực, nhưng thực chất, hắn đang lo lắng vì đã mất đi sự tín nhiệm của Khanh Lạc Nhạn do không còn sở hữu năng lực đặc thù của tư tế.
Nghe thấy lời đề nghị để nhóm tư tế điều tra thi thể, sắc mặt Thương Tiệm lập tức biến đổi.
Bàn tay hắn vô thức siết chặt trong ống tay áo, ánh mắt như bị dẫn dắt, không kìm được liếc nhìn thiếu nữ đang đứng bên ngoài tấm màn che.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Khanh Vũ khẽ nâng mắt, nhìn hắn một cái, sau đó chậm rãi nở nụ cười.
Nội tâm Thương Tiệm căng thẳng. Liệu nàng... có giúp hắn không?
Dù sao thì, chính hắn là người đã cố gắng tiến cử nàng trước mặt Điện chủ, nên nàng mới có được vị trí như hiện tại. Mặc dù việc này đã khiến hắn mất đi sự tín nhiệm của Khanh Lạc Nhạn, nhưng nếu nàng thực sự dám vong ân phụ nghĩa, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Thương Tiệm ngồi thẳng lưng, trong mắt chợt lóe lên một tia tàn nhẫn.
May thay, thiếu nữ kia không khiến hắn thất vọng.
Khi sắc mặt hắn dần trở nên nặng nề, đầu óc căng thẳng đến mức gần như sụp đổ, giọng nói trong trẻo, ôn nhu của Khanh Vũ đột nhiên vang lên:
"Các vị, có lẽ mọi chuyện không nghiêm trọng như mọi người nghĩ."
Giọng nói mềm mại của nàng trong không gian rộng lớn lập tức thu hút vô số ánh nhìn.
Thế nhưng, ngay sau đó, một lão giả khoác hắc y nhíu mày, giận dữ quát lớn:
"To gan! Chỉ là một thị nữ nho nhỏ, cũng dám lên tiếng trong cuộc họp quan trọng của Thần Điện? Ngươi nghĩ rằng dựa vào sự sủng ái của Điện chủ mà có thể cuồng vọng như vậy sao?"
Lão giả này là một trưởng lão có địa vị cao trong Thần Điện, được người đời kính trọng. Ông ta vốn nghiêm túc, ít khi cười nói và vô cùng coi trọng tôn ti lễ nghi. Trong mắt ông, hành động lần này của Khanh Vũ chính là kẻ dưới vô lễ với bề trên, tự ý can thiệp và hành động lỗ mãng.
"Trưởng lão chớ tức giận, sao không nghe ta nói một lời rồi hẵng quyết định trách phạt?" Khanh Vũ mỉm cười, không hề e sợ trước vẻ phẫn nộ của lão giả.
Lão giả áo đen vừa định mở miệng trách mắng thì từ sau tấm màn, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Không sao, nghe nàng nói thế nào trước đã."
Điện chủ đã lên tiếng, lão giả đành phải kiềm chế cơn giận, đáp lời:
"Vũ Khanh, ngươi nói đi."
Khanh Vũ khẽ gật đầu, nhìn về phía mọi người và nói:
"Vô Niệm Chi Điên sắp xuất hiện. Việc này chắc hẳn các vị ngồi đây đều đã nghe qua, thậm chí còn rõ hơn ta."
"Có liên quan gì đến những thi thể ở khu vực giao giới?" Có người thắc mắc.
"Nghe ta nói hết đã."
Khanh Vũ mỉm cười liếc nhìn người vừa lên tiếng, rồi tiếp tục:
"Vô Niệm Chi Điên được xưng là thần cảnh, độ thần bí của nó không ai có thể đo lường. Không ai biết nó sẽ xuất hiện khi nào hay ở nơi nào.
Tuy nhiên, nếu đã là thần cảnh, tự nhiên sẽ mang theo những hiện tượng bất thường. Vì vậy, khi nó sắp xuất hiện, có khả năng sẽ gây ra những dao động kỳ lạ, thậm chí làm ảnh hưởng đến sinh linh xung quanh, dẫn đến những cái chết không rõ nguyên do. Đây có lẽ là nguyên nhân dẫn đến sự việc lần này, chứ không phải có kẻ nào cố tình gây rối ở Vân Trung Thiên."
Khi Khanh Vũ nói xong, cả đại điện lặng thinh hồi lâu. Mọi người đều lộ ra vẻ mặt vi diệu, bởi những lời nàng nói, tuy khó tin nhưng lại vô cùng hợp lý. Dù sao, suốt mấy trăm năm qua, ở Vân Trung Thiên chưa từng xảy ra chuyện kỳ lạ như thế này.
Sau một hồi im lặng, Khanh Lạc Nhạn bỗng khẽ cười, giọng nói đầy ẩn ý:
"Đầu óc ngươi quả nhiên không tầm thường, lại trùng khớp với suy nghĩ của ta. Làm một thị nữ nhỏ bé đúng là đã uổng phí tài năng của ngươi rồi."
"Điện chủ quá khen, ta chỉ là suy đoán mà thôi." Khanh Vũ hơi rũ mi mắt, biểu cảm bình thản, không kiêu ngạo, không nóng nảy.
Lời nói này khiến những người phía dưới không khỏi xôn xao. Nghe ý tứ của Điện chủ, dường như ngài muốn ban cho thiếu nữ này một thân phận đặc biệt trong Thần Điện. Nghĩ đến đây, không ít người liếc nhìn về phía đoàn người mặc trang phục tư tế, nơi có một nam nhân đứng đầu.
Xem ra, vị trí Đại Tư Tế của Thần Điện lần này e rằng sẽ gặp nguy hiểm!
"Nếu không ai có ý kiến khác, chuyện này đã được làm rõ. Người được chọn tiến vào Vô Niệm Chi Điên, trong vài ngày tới, bổn điện sẽ công bố. Mong rằng các vị có thể nắm chắc cơ hội lần này."
"Chắc chắn không phụ lòng kỳ vọng của Điện chủ!"
Lời vừa dứt, bức rèm phía sau nhẹ lay động. Khanh Vũ chậm rãi tiến lên, dìu thiếu nữ rời đi từ một lối khác.
Trong đại điện, mọi người lần lượt tản ra, nhưng không ít kẻ vẫn thì thầm bàn tán.
"Tiểu nữ tử đến từ đại lục cấp thấp, hiện giờ quả thực rất nổi bật! Điện chủ lại tín nhiệm nàng đến thế."
"Còn gì nữa? Điện chủ mỗi lần họp đều hỏi ý kiến mọi người, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì theo ý mình. Chưa từng có ai được Điện chủ công nhận như vậy."
"Ngay cả Đại Tư Tế đã theo hầu Điện chủ nhiều năm cũng chưa từng được như vậy. Dạo gần đây, Điện chủ dường như cũng không triệu kiến hắn..."
"Suỵt, nhỏ giọng thôi..."
Dù những lời bàn tán rất khẽ, nhưng Thương Tiệm không phải kẻ điếc. Vốn dĩ hắn đã vô cùng để ý đến ánh mắt của người khác, sao có thể không nghe thấy?
Khi nghe được những lời ấy, gương mặt Thương Tiệm lạnh lùng, không nói một lời, lặng lẽ rời khỏi đại điện.
Dưới ống tay áo rộng lớn, bàn tay hắn siết chặt đến mức gân xanh nổi lên.
Hắn đây chẳng phải là tự tay dẫn sói vào nhà hay sao?
Kết cục ngày hôm nay, đều là do hắn quá ngu xuẩn.
Hừ, Vũ Khanh... đã không biết điều như vậy, thì không thể giữ lại!
Bóng dáng cao lớn của Thương Tiệm dần khuất khỏi tầm mắt mọi người. Chỉ là, ở nơi không ai nhìn thấy, gương mặt anh tuấn nho nhã kia đã sớm nhuốm đầy hàn ý, tựa như cơn bão sắp sửa ập đến.
Thiếu nữ an tĩnh nằm trên giường, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong chiếc gối mềm mại.
Ánh trăng len qua khung cửa, chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ không chút tỳ vết của nàng. Giấc ngủ yên bình ấy, tựa như một tiên nữ lạc vào trần thế, không vướng bụi trần, không nhuốm hồng trần.
Từ trong bóng tối, dường như có một luồng khí tức âm trầm lặng lẽ hiện ra, ánh mắt thâm sâu dán chặt vào người thiếu nữ đang say ngủ.