Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 283: Giấc mộng trong ma âm.



Trong lòng nàng vẫn chưa thể buông bỏ một số chuyện, chấp niệm ấy là thứ duy nhất giúp nàng bám víu vào chút ý thức mỏng manh giữa cơn đau đớn tột cùng.

Bọn họ... đã bắt đầu hành động rồi sao? Những đứa trẻ... liệu có ổn không?

Đột nhiên, một đôi giày trắng xuất hiện trong tầm mắt. Khanh Lam Phi sững sờ trong giây lát, chậm rãi ngước mắt nhìn lên. Đó là một nữ tử trẻ tuổi, dung mạo thanh lệ thoát tục, đang cúi người nhìn nàng với ánh mắt u buồn.

Khanh Lam Phi kiệt sức đến mức không thể nhấc nổi người, toàn thân như bị rút sạch sinh lực.

Nàng nhận ra người trước mặt. Đôi mắt mờ mịt của nàng khẽ rung động, cố gắng giãy giụa để ngồi dậy.

Tuy nhiên, xiềng xích trói buộc chân tay quá nặng nề, khiến nàng không cách nào thoát khỏi mặt đất. Ngược lại, những nỗ lực yếu ớt ấy chỉ khiến cổ tay và mắt cá chân nàng bị ma sát đến mức rướm máu.

"Sư tỷ, đừng cử động!"

Nữ tử kia vội vàng đè nàng xuống, giọng nói trầm thấp đầy lo lắng, "Ta lén vào đây, không ai biết, tỷ đừng lo lắng."

Người từng kiêu hãnh và mạnh mẽ như Khanh Lam Phi, nay lại bị tra tấn trong hàn ngục phệ diễm lạnh lẽo đến mức này. Với tình trạng không còn linh cốt và tu vi yếu ớt hiện tại, e rằng nàng khó mà cầm cự được lâu. Dù ý chí có kiên cường, nhưng thân thể nàng đã sớm không chịu nổi.

Khanh Lam Phi khẽ cong khóe môi, gắng gượng nở một nụ cười yếu ớt:

"Oanh Ca, đã lâu không gặp. Muội vẫn chẳng thay đổi chút nào."

Trong chốn Vô Niệm Chi Điên, chỉ có nàng ấy là người duy nhất còn giữ lại chút nhân tính.

"Sư tỷ, tỷ không nên quay về."

Trên gương mặt Oanh Ca không hề có nét cười. Nàng ấy nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai Khanh Lam Phi, âm thầm truyền linh lực vào cơ thể nàng để xua tan sự hư nhược.

Khanh Lam Phi nhíu mày, giọng khàn khàn:

"Muội mau dừng tay. Nếu sư phụ phát hiện, muội sẽ bị trừng phạt."

Oanh Ca không đáp, chỉ cúi đầu, động tác trong tay vẫn không ngừng. Bỗng nhiên, nàng ấy khẽ hỏi:

"Cuộc sống bên ngoài... có tốt không?"

Khanh Lam Phi khẽ sững người, ánh mắt ngỡ ngàng, như đang lạc vào những ký ức xa xăm...

Oanh Ca và Khanh Lam Phi đều lớn lên trong Vô Niệm Chi Điên từ khi còn quấn tã. Chỉ là, nàng may mắn hơn, năm mười tuổi được rời khỏi nơi này. Từ đó, nàng thường xuyên qua lại giữa Diệu Nguyệt Thần Điện và Vô Niệm Chi Điên, nhưng lại sống một cuộc đời tự do tự tại.

Oanh Ca vốn là con gái của một nữ tỳ thấp kém trong Vô Niệm Chi Điên. Mẫu thân nàng ấy qua đời không lâu sau khi sinh nàng ấy ra, sư phụ thấy đáng thương nên giữ lại bên mình. Nhờ tư chất thông minh, nàng ấy được phá lệ thu làm đệ tử, bất chấp thân phận hèn mọn.

Nàng ấy chỉ chào đời muộn hơn Khanh Lam Phi vài ngày.

Hai người cùng lớn lên, cùng tu luyện, Oanh Ca luôn vô cùng nỗ lực, bởi nàng ấy hiểu rõ thân phận của mình, định mệnh cả đời không thể ngẩng đầu trong Vô Niệm Chi Điên. Chỉ có gấp mười, gấp trăm lần cố gắng mới có thể khiến bản thân nổi bật.

Tính tình Oanh Ca lạnh lùng, ít nói, cũng chẳng bao giờ bộc lộ cảm xúc. Nhưng Khanh Lam Phi chưa bao giờ bận tâm đến điều đó, luôn đối đãi với nàng ấy như muội muội ruột thịt.

Oanh Ca không nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn ghi nhớ. Ngày Khanh Lam Phi bị sư phụ phế bỏ linh cốt và trục xuất khỏi sư môn, nàng ấy quỳ trong bão tuyết suốt bảy ngày, cầu xin không ngừng. Thế nhưng, cuối cùng, vẫn không thể thay đổi được quyết định của sư phụ.

Khanh Lam Phi đau đớn đến mức ngất lịm khi bị bức ép phế bỏ linh cốt. Lúc tỉnh lại, nàng nhìn thấy Oanh ca – người luôn lạnh lùng, ít khi cười nói – lại đang ôm lấy mình mà khóc nức nở.

Đó là lần đầu tiên Khanh Lam Phi thấy Oanh Ca khóc.

Ngay cả khi Oanh Ca từng suýt chết vì đứt gân mạch, thất khiếu chảy máu, nàng ấy cũng chưa từng rên lên một tiếng, cứ như thể không có thất tình lục dục.

Thế nhưng, khi nhìn thấy Khanh Lam Phi thoi thóp bên bờ vực sống chết, Oanh Ca lại khóc như một đứa trẻ, không ngừng cầu xin:

"Sư tỷ, tỷ đừng chết..."

Khanh Lam Phi cũng khóc.

Điều khiến nàng đau lòng nhất không phải mất đi linh cốt hay bị trục xuất khỏi sư môn, mà là thiếu nữ không chung huyết thống, nhưng thân thiết như tỷ muội này.

Nàng biết, Oanh Ca không giỏi dùng lời nói để bày tỏ nội tâm, nhưng tình cảm của nàng ấy đều thể hiện qua từng cử chỉ thường ngày. Nàng cũng giống như Oanh Ca, luôn trân trọng bản thân mình.

Khi rời khỏi Vô Niệm Chi Điên, ánh mắt Oanh Ca nhìn nàng đầy phức tạp, dường như còn ẩn chứa một chút ngưỡng mộ khó hiểu.

Lời cuối cùng nàng ấy nói là:

"Sư tỷ, nhất định phải sống tốt. Còn nữa, đừng quay lại, vĩnh viễn đừng quay lại."

Giống như một lời chia ly, không bao giờ gặp lại.

Oanh Ca khao khát được ngắm nhìn thế giới bên ngoài, nhưng nàng ấy không thể. Giống như có một sợi xích vô hình trói buộc, giam cầm nàng ấy trong chốn này mãi mãi.

Vì thế, khi Khanh Lam Phi có thể rời đi, trong lòng Oanh Ca không khỏi ngưỡng mộ. Nhưng rồi, qua bao trăm năm, nàng vẫn quay trở lại.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, sắc mặt Khanh Lam Phi dần dần khôi phục một chút huyết sắc. Nàng dịu dàng nhìn Oanh Ca, mỉm cười nói:

"Ta cảm thấy những năm qua mình thật sự hạnh phúc. Có một phu quân yêu ta như sinh mệnh, lại có một đôi nhi nữ ngoan ngoãn, đáng yêu. Không còn điều gì hạnh phúc hơn thế."

Ánh mắt Oanh Ca trở nên ảm đạm:

"Tỷ có biết, bước vào Hàn Ma Băng Diễm có nghĩa là gì hay không?"

"Ta biết." Khanh Lam Phi cười nhạt. "Nhưng ta không hối hận. Bởi vì ta đã trải qua những điều tốt đẹp nhất của thế gian này, không còn gì để ta tiếc nuối."

"Nếu tỷ chết rồi, vậy phu quân và hài tử của tỷ phải làm sao?" Oanh Ca cau mày.

"Ta không có lựa chọn, đúng không?"

Khanh Lam Phi khẽ cong môi, trong nụ cười thoáng chút tự giễu:

"Từ đầu, bọn họ đã không có ý định buông tha ta. Bọn họ muốn lợi dụng Diễm nguyên tố để nghiên cứu và chế tạo một vũ khí hình người bất tử, không gì có thể tổn thương. Ta không phải là người thích hợp nhất, chẳng qua bọn họ không tìm được ai phù hợp hơn thôi. Năm đó, sư phụ giữ lại mạng của ta, có lẽ cũng vì ta còn giá trị lợi dụng."

Oanh Ca siết chặt tay nàng, im lặng hồi lâu rồi khẽ nói:

"Muội sẽ tìm cách cứu tỷ ra ngoài."

Khanh Lam Phi lắc đầu cười, giọng nói mang theo chút bi thương:

"Đừng làm chuyện ngốc nghếch, Oanh Ca. Có thể gặp lại muội, ta đã mãn nguyện rồi."

"Sư tỷ..."

Giọng nói của Oanh Ca bỗng cao lên vài phần, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, trong đáy mắt ánh lên tia sáng chưa từng thấy, giống như bị tầng tầng sương mù che phủ, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản tia hy vọng ấy tràn ra.

"Tỷ biết không, ta thực sự rất ngưỡng mộ tỷ. Có thể dũng cảm lựa chọn con đường mình muốn đi, dù quá trình ấy gian nan thế nào, tỷ vẫn chưa từng lùi bước. Ta hy vọng, sư tỷ có thể mang theo phần hy vọng này, mãi mãi sống hạnh phúc như thế."

Oanh Ca khẽ nở nụ cười, dịu dàng nhưng lại khiến lòng người rung động:

"Ta nhất định sẽ cứu tỷ ra ngoài."

Nói rồi, nàng ấy không chờ Khanh Lam Phi đáp lời, quay người rời đi. Chỉ là bóng lưng ấy, lại mang theo một nỗi quyết tuyệt khó tả, khiến người ta bất an.

"Oanh Ca..."

Khanh Lam Phi nhìn theo bóng dáng dần khuất xa, ngón tay vô thức siết chặt, trong lòng dâng lên một cơn bất an khó hiểu.

......Edit: Emily Ton....

"Hài tử ngoan, đừng chống cự ta, hãy giao phó bản thân cho ta đi..."

Giữa làn sương mù mờ mịt, một giọng nói dịu dàng vang lên, mang theo lực lượng khiến lòng người an tâm, khiến kẻ khác chỉ muốn đắm chìm trong đó mãi mãi.

"Đến đây, lại gần ta, theo ta đi, được không?"

Giọng nói ấy tựa như có ma lực kỳ diệu, khiến người ta không thể kháng cự, vô thức bước về phía trước.

Tuy nhiên, trong cơn mê man, thiếu nữ lại nhíu chặt mày, bàn tay đặt bên người siết đến mức trắng bệch, dường như đang ra sức giãy giụa, nhưng dù cố gắng thế nào, nàng cũng không thể thoát khỏi lời triệu hoán ấy. Bước chân vô thức chậm rãi tiến về phía trước.

"Đúng rồi, ngoan lắm... Theo ta đi, đến một nơi không còn đau khổ, không còn phiền muộn..."

Hàng lông mày thiếu nữ nhíu chặt hơn, trên khuôn mặt non nớt rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Khi nàng sắp mất kiểm soát, một tiếng gầm giận dữ rung trời vang lên. Một bóng dáng khổng lồ màu vàng kim đột ngột trồi lên từ mặt đất, há miệng rộng như chậu máu, cắn thẳng về phía làn sương mù mênh mông trước mặt.

Giấc mộng hư ảo lập tức bị xé toạc.

Thiếu nữ trên giường đột nhiên mở bừng mắt, trong đáy mắt là một mảnh hàn quang lạnh lẽo.

"Chủ nhân, ngươi không sao chứ?"

Trong phòng, một tia kim quang chợt lóe, một thiếu niên dung nhan tinh xảo tuấn mỹ xuất hiện. Đôi mắt song đồng vàng bạc của hắn tràn đầy lo lắng nhìn nàng.

Khoảng thời gian trước, hắn vẫn luôn ngủ say trong không gian, mãi đến lúc này mới thức tỉnh. Nhưng không ngờ, vừa tỉnh lại đã chứng kiến cảnh tượng nguy hiểm như vậy.

Hắn không dám tưởng tượng, nếu mình chậm một chút, chủ nhân sẽ gặp phải tình cảnh đáng sợ thế nào.

Toàn thân Khanh Vũ tỏa ra hơi thở lạnh lẽo đáng sợ.

Không ngờ có kẻ, thần không biết quỷ không hay, xâm nhập vào giấc mộng của nàng. Hơn nữa, nàng phát hiện bản thân hoàn toàn không thể chống lại loại lực lượng quỷ dị này. Rõ ràng đại não vẫn thanh tỉnh, nhưng lại không thể khống chế, chỉ biết bất giác bước theo giọng nói kia.

Nàng nhớ rõ, không lâu trước đó, mình chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, thân thể và đầu óc vẫn trong trạng thái cảnh giác. Thế nhưng, trong lúc vô thức, ý thức của nàng tan rã, rồi mọi thứ chìm vào hư không.

"Chôn Chôn, ngươi có nhìn thấy kẻ đó không?" Khanh Vũ nhàn nhạt hỏi.

Thiếu niên hơi lắc đầu, giọng nói trầm thấp vang lên:

"Không, kẻ đó không hiện thân. Hắn ta dùng nguyên thần thao túng từ xa, ý đồ muốn kéo hồn thể của chủ nhân rời đi. Chỉ là ta đột nhiên xuất hiện, cắt đứt khí mạch của hắn ta."

Khanh Vũ cười nhạt:

"Ngươi thấy đạo hạnh của hắn ta thế nào?"

Táng Mai hừ lạnh:

"Chỉ dùng loại thủ đoạn hạ lưu này, chẳng có gì cao minh."

Hắn ngừng lại một chút rồi hỏi:

"Chủ nhân, gần đây ngươi có đắc tội với kẻ đê tiện vô sỉ nào không?"

Khanh Vũ khẽ kéo khóe môi, ánh mắt sâu thẳm:

"Ta nghĩ, ta đại khái biết là ai rồi."

Ra tay nhanh như vậy sao?

Dùng loại thủ đoạn này, thật sự quá hạ thấp thân phận. Nếu trong truyền thuyết, Thần Cảnh cũng chỉ toàn hạng người như vậy, thì thật sự khiến nàng thất vọng.

Đã dám động thủ, lại còn chạm vào điểm mấu chốt của nàng...

Vậy trong trận giao phong tiếp theo, nàng sẽ không nương tay nữa.

Có những việc nàng chẳng buồn ra tay, nhưng nếu nói về thủ đoạn âm hiểm...

Nàng chưa từng sợ bất kỳ ai.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com