Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 268: Làm sao có thể là ngươi?



Không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng như chết.

Nụ cười ưu nhã trên gương mặt Khanh Lạc Nhạn cứng đờ trong thoáng chốc. Gia Cát Hùng từ trước tới giờ luôn mang vẻ mặt khiêu khích, cũng sững sờ tại chỗ, hồi lâu không thể lấy lại tinh thần.

Tiểu Quái Vật từ lúc ban đầu đã cảm thấy có gì đó không ổn. Mãi đến khi chứng kiến hành động vừa rồi của Lâu Quân Nghiêu, hắn mới hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.

Nữ tử này... chẳng lẽ chính là người từ đại lục hạ giới kia, kẻ từng khiến hắn không thể nào quên, cũng là người duy nhất phá vỡ nguyên tắc của hắn?

Nếu là như vậy, thì mọi chuyện đều hợp lý.

Khoảnh khắc thiếu nữ kia bước tới và nói ra những lời mập mờ kia, với sự hiểu biết của hắn về ai đó, làm sao có thể không nhận ra? Năm đó, hắn ra tay tay tàn nhẫn giết chết một nữ tử xinh đẹp, đã khiến đám nữ tử của Vân Trung Thiên sợ hãi, không dám mơ tưởng đến hắn nữa.

Vậy mà hôm nay, nữ tử này vẫn có thể đứng đây an nhiên như vậy, trong chuyện này nhất định có điều kỳ quái.

Chỉ là...

Ánh mắt Tiểu Quái Vật thoáng liếc qua nam nhân bên cạnh. Hắn đang siết chặt tay thiếu nữ, dáng vẻ như tuyên bố chủ quyền.

Thiếu nữ ấy dường như muốn rút tay về, nhưng đáng tiếc, người nào đó đã quyết làm chuyện này thì tuyệt đối không dễ dàng thay đổi ý định. Nàng giãy giụa hồi lâu mà không thể thoát, thần sắc hiện lên vẻ bối rối, lại xen lẫn vài phần tức giận.

Tiểu Quái Vật khẽ cong khóe môi, ánh mắt đầy ý vị thâm sâu.

Thú vị thật.

Một lúc lâu sau, Khanh Lạc Nhạn phá vỡ bầu không khí kỳ quái, ánh mắt phức tạp lướt qua bàn tay Lâu Quân Nghiêu đang nắm chặt Khanh Vũ, khẽ cười mỉm:

"Hai nam nhân các ngươi đấu đá, sao lại lôi thị nữ của ta vào? Đừng dọa tiểu nha đầu của ta sợ khóc đấy! Ma chủ đại nhân, ngài không mau buông nàng ra, ngài xem, nàng sắp khóc rồi kìa!"

Nghe vậy, Lâu Quân Nghiêu mới nới lỏng tay. Nhưng vừa buông ra, hắn liền cảm nhận được một cú véo mạnh vào eo, khiến nụ cười lạnh nhạt trên môi suýt nữa không giữ được.

Con tiểu yêu tinh này, xuống tay thật là độc ác! Xem tối nay ta xử lý nàng thế nào!

Khanh Vũ cúi đầu, lặng lẽ trở lại bên cạnh Khanh Lạc Nhạn, không nói một lời.

Thấy vậy, Khanh Lạc Nhạn khẽ liếc mắt, giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ:

"Thế nào? Bị thiệt thòi rồi à? Ta đã nói từ trước, Ma chủ không phải là người dễ đối phó. Ngay cả bản điện mà hắn còn chẳng nể mặt, ngươi nghĩ ngươi có hy vọng sao?"

Nàng vốn cho rằng hành động khác thường của Lâu Quân Nghiêu chỉ là để chọc tức Gia Cát Hùng. Làm sao có thể là thật được? Dù sao thì, nếu hắn đột nhiên hứng thú với một nữ tử, đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Điều mà Khanh Lạc Nhạn không biết chính là, hai người này sớm đã quen biết từ thời hạ giới, hơn nữa, mối quan hệ còn thân mật hơn nàng ta tưởng rất nhiều.

Quả nhiên, Khanh Vũ cũng như nàng ta dự đoán, ánh mắt thoáng qua chút ảm đạm và mất mát:

"Là do ta suy nghĩ quá viển vông, xin điện chủ thứ lỗi cho tội vượt quá bổn phận."

Trong mắt Khanh Lạc Nhạn, Khanh Vũ chỉ là một tiểu nha đầu thông minh, mang theo vài phần thần bí.

Dù nàng thực sự có chút năng lực đặc biệt khiến bản thân rất hài lòng, nhưng xét cho cùng, nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi, đang trong độ tuổi ngây thơ, mơ mộng hão huyền.

Với những kẻ có thực lực, Khanh Lạc Nhạn luôn khoan dung, nên tất nhiên sẽ không so đo với nàng.

Khanh Lạc Nhạn khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Không sao, bổn điện thật ra rất thích sự chân thành này của ngươi."

Nói đến đây, đôi mắt đào hoa quyến rũ của nàng ta ánh lên tia phẫn nộ, trừng mắt lườm Lâu Quân Nghiêu một cái: "Nhìn ngươi xem, chính là ngươi đã làm tổn thương trái tim nhỏ bé của thị nữ ta."

Gia Cát Hùng nghe vậy, lập tức chen vào: "Ma chủ không hiểu phong tình, còn ta thì sao? Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng quá chú trọng vẻ ngoài như vậy. Tuy ta không đẹp bằng hắn, nhưng ta chắc chắn biết cách yêu thương người khác hơn hắn. Sao ngươi không thử thích ta một lần?"

Gia Cát Hùng chưa từ bỏ hy vọng. Trong mắt hắn ta, một tuyệt sắc giai nhân như vậy là cơ hội ngàn năm có một. Nếu bỏ lỡ, e rằng cả đời cũng không gặp lại. Vì vậy, trước mắt hắn ta chỉ có một mục tiêu: làm cách nào để dỗ dành nàng trước đã.

Chỉ là, vừa dứt lời, Tiểu Quái Vật liền cảm nhận được luồng khí lạnh bức người tỏa ra từ nam nhân bên cạnh. Không khí vốn đã âm trầm, giờ đây lại hạ xuống tận đáy băng giá. Trong lòng hắn không khỏi thầm cảm thương cho Gia Cát Hùng một chút.

Chủ thượng từ trước tới nay chưa từng truy cứu chuyện hắn ta phản bội Ma Vực, thậm chí còn nhúng tay vào việc chèn ép Ma Vực, chẳng qua là vì không thèm để hắn ta vào mắt. Với chủ thượng, Gia Cát Hùng chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi.

Nhưng giờ đây, Gia Cát Hùng nên cảm thấy may mắn, vì cuối cùng hắn ta đã thực sự lọt vào tầm mắt của nam nhân này.

Theo lời Bạch Chi Ngạn, chủ thượng đối xử với thiếu nữ này hoàn toàn khác biệt. Dù không biết tình cảm ấy sâu sắc đến mức nào, nhưng chỉ cần khiến chủ thượng nổi lòng ghen tuông đã là điều không thể xem nhẹ.

Nếu một ngày nào đó Gia Cát Hùng đột nhiên mất mạng, e rằng hắn ta cũng chẳng hiểu mình chết vì lý do gì.

Khanh Vũ nghe xong những lời thâm tình giả dối của Gia Cát Hùng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác buồn nôn. Thái dương giật giật, nàng khẽ liếc mắt về phía Lâu Quân Nghiêu.

Vừa nhìn thấy ánh mắt hắn, nàng bỗng cảm giác... đêm nay mình sẽ chết chắc.

Lúc trước bị sờ tay đã đủ khiến kẻ có tính chiếm hữu siêu cường như Lâu Quân Nghiêu khó chịu, vậy mà Gia Cát Hùng còn không biết điều, cứ bám riết không buông, như thể nàng chết chưa đủ thảm vậy.

May mắn thay, Khanh Lạc Nhạn lần này lại ra mặt giải vây, mỉm cười nói:

"Hội trưởng Gia Cát, ngươi không cần chấp nhất như vậy. Vũ Khanh là thị nữ bên cạnh ta, nếu là chuyện khác còn dễ bàn, nhưng nàng... ta thực sự luyến tiếc giao cho ngươi."

Đừng nói gì khác, chỉ riêng chứng mất ngủ của nàng ta, nếu không có Khanh Vũ bên cạnh, e rằng sẽ lại tái phát bất cứ lúc nào. Vì vậy, lúc này, Khanh Vũ chính là bảo vật mà nàng ta không thể rời xa.

Khanh Lạc Nhạn đã trực tiếp từ chối, Gia Cát Hùng đành phải ngậm ngùi bỏ qua. Chỉ là ánh mắt hắn ta vẫn đầy vẻ chiếm đoạt, sâu thẳm nhìn Khanh Vũ một cái, rồi thở dài nói:

"Thật đáng tiếc..."

Một cực phẩm như vậy, bất luận là dung mạo hay tính tình đều hoàn toàn hợp khẩu vị của hắn ta. Nếu thực sự có được nàng, có khi hắn ta còn không nỡ động vào. Nhưng nể mặt Khanh Lạc Nhạn, hắn ta không thể làm càn, đành phải buông tay.

Khanh Lạc Nhạn khẽ nâng tay ra hiệu, Khanh Vũ lập tức gật đầu rồi lặng lẽ lui xuống.

Không lâu sau khi nàng rời đi, nam nhân diện mạo bình thường, luôn giữ im lặng bên cạnh Gia Cát Hùng cũng lặng lẽ rời khỏi phòng.

Lâu Quân Nghiêu thoáng nheo mắt, ánh tím sâu thẳm lóe lên một tia sắc lạnh rồi nhanh chóng tan biến. Hắn nhàn nhạt mở miệng:

"Giờ có thể bàn chính sự rồi."

Khanh Lạc Nhạn lười biếng tựa vào chiếc ghế rộng lớn, đôi mắt đào hoa khẽ híp lại, chậm rãi nói:

"Ta đã đoán được ý đồ của Ma Chủ. Chẳng phải là vì chuyện Vô Niệm Chi Điên sao?"

Bên trong không gian tùy thân, Sí Nguyệt đột nhiên cất giọng lạnh lùng:"Có người đang theo dõi ngươi. Là người của Hiệp Hội Thợ Săn."

Bước chân Khanh Vũ nhẹ nhàng, không nhanh không chậm tiến về phía trước, không hề quay đầu lại, tựa như chẳng hay biết gì. Nàng thản nhiên đáp:

"Ta biết. Đối phương không có ác ý, ta cũng không rõ hắn muốn làm gì."

"Hừ, người của Hiệp Hội Thợ Săn đâu có gì tốt đẹp. Ngươi cũng thấy tên Gia Cát Hùng đó rồi đấy. Vừa vô sỉ, vừa độc ác, lại háo sắc. Hắn ta thích nhất là dùng những thiếu nữ trẻ tuổi để thí nghiệm thành quả nghiên cứu, không biết đã giết hại bao nhiêu sinh mạng vô tội. Hôm nay, nếu là kẻ khác, e rằng đã sớm rơi vào móng vuốt của hắn ta rồi."

Giọng nói của Sí Nguyệt lạnh băng, tràn đầy căm hận và ghê tởm.

Khanh Vũ mỉm cười, nhẹ giọng an ủi:

"Đừng tức giận. Loại cặn bã như hắn ta không đáng để ngươi phẫn nộ. Hắn ta chỉ tạm thời giữ được cái mạng này thôi, sớm muộn gì cũng phải gánh chịu hậu quả do chính mình gây ra."

Nói xong, nàng tăng tốc bước chân, thậm chí còn vận dụng một chút lực lượng đặc thù, khiến kẻ âm thầm theo dõi phía sau nhất thời không thể theo kịp.

Người kia không hề che giấu mà thản nhiên hiện thân, từng bước chân vững vàng vang lên, dần dần tiến lại gần nàng.

Khanh Vũ khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng. Khi người nọ sắp lao tới, nàng đột ngột dừng bước, một tay vung mạnh ra phía sau. Đầu ngón tay nàng ánh lên tia sáng xanh biếc, mũi kim tẩm độc nhọn hoắt chỉ còn cách cổ người nọ một li, suýt nữa đã đâm thủng da thịt.

Loại độc này không phải tầm thường, mà là thứ nàng vô tình thu được từ một con sâu trong Diệu Nguyệt thần điện. Chỉ cần một giọt nhỏ cũng đủ khiến một đại hán cường tráng thất khiếu chảy máu mà mất mạng ngay tức khắc.

Người nọ bị khống chế điểm yếu, nhưng ngoài dự đoán của Khanh Vũ, hắn chẳng hề phản kháng hay giãy giụa. Khuôn mặt bình thản đến lạ lùng, trong mắt hắn thậm chí còn ánh lên một tia xúc động khó hiểu.

Khanh Vũ khẽ nhíu mày, lạnh giọng chất vấn:

"Ngươi đi theo ta làm gì? Điện chủ của ta chẳng phải vừa từ chối chủ nhân của ngươi hay sao? Hắn không hiểu lời nói thẳng, liền phái ngươi tới bắt ta sao?"

Người kia khẽ mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng lại bị giọng nói sắc lạnh của nàng cắt ngang:

"Ta cảnh cáo ngươi, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nếu chết rồi, đừng trách ta không nhắc trước. Ta không phải loại người dễ đối phó như Gia Cát Hùng đâu, hắn không chọc nổi ta!"

Người kia trầm mặc một lát, rồi nhẹ giọng đáp:

"Hắn, đúng là không xứng với ngươi... cũng không nên có ý đồ với ngươi."

Giọng nói trầm thấp, êm tai và đầy từ tính, lại mang theo một sự quen thuộc khó diễn tả.

Khanh Vũ khẽ giật mình. Giọng nói này... nàng đã từng nghe ở đâu đó.

Người nọ do dự một chút, rồi đưa tay lên mặt, "xoẹt" một tiếng, xé xuống lớp mặt nạ ngụy trang.

Trước mắt nàng, khuôn mặt xa lạ khi nãy bỗng chốc biến đổi thành một dung nhan tinh xảo vô cùng. Đôi mắt phượng hẹp dài trong suốt, môi mỏng nhàn nhạt sắc hồng khẽ mím lại, có phần lạnh lùng, cùng đóa hoa màu đen nơi khóe mắt trái đã nở hơn phân nửa.

Đây rõ ràng là người mà nàng từng cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng nay lại xuất hiện trước mặt nàng lần thứ ba.

Ánh mắt Khanh Vũ thoáng hiện một tia cảm xúc phức tạp khó tả. Nàng chậm rãi thu tay lại, khẽ gọi tên hắn, giọng nói mang theo một chút run rẩy:

"Hề Trạm Thần... Ngươi... sao lại ở đây?"

Vẫn là thân phận bí ẩn đó, vẫn là khuôn mặt xa lạ ấy, lại xuất hiện trước mặt nàng một lần nữa.

Từ lần biến cố tại Tiêu Dao Cốc ở Vân Tiêu Thành mấy tháng trước, nàng chưa từng gặp lại hắn, cũng không nghe bất kỳ tin tức nào về hắn.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com