"Điện chủ nói đùa rồi, lần này ta đặc biệt đến thăm ngài, nhân tiện bàn chút chuyện chính sự." Lâu Quân Nghiêu khẽ cười, giọng nói trầm thấp đầy mị hoặc. Đôi mắt tím mơ hồ như phủ một lớp sương mỏng, khiến người khác khó lòng đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì.
Sắc mặt Khanh Lạc Nhạn vẫn có không chút biến đổi nào, khẽ nâng tay cắt ngang lời hắn bằng nụ cười quyến rũ: "Chuyện gì cũng chờ dùng bữa xong rồi hãy nói. Hai vị từ xa đến đây, nếu để các ngươi bụng đói bàn chuyện, e rằng Thần Điện ta không làm tròn đạo đãi khách."
"Nào, Vũ Khanh, truyền thiện!"
"Vâng." Khanh Vũ cúi đầu đáp lời, sau đó chậm rãi rời khỏi điện, truyền lệnh cho đám thị nữ đã chờ sẵn bên ngoài lần lượt tiến vào.
Ánh mắt Gia Cát Hùng lướt qua thân ảnh yểu điệu của Khanh Vũ trong chốc lát, rồi chuyển sang những thị nữ dung nhan tú lệ đang bước vào. Hắn không kìm được lời tán thưởng:
"Thần Điện quả nhiên là nơi phong thủy dưỡng người. Không chỉ Điện chủ tuyệt sắc khuynh thành, mà ngay cả đám thị nữ bên người cũng đẹp tựa tiên nga, khiến người ta không nỡ rời mắt."
Khanh Lạc Nhạn khẽ cười, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: "Gia Cát hội trưởng quả là biết nói lời hoa mỹ. Nếu ngươi yêu thích những nha đầu này, ta có thể tặng ngươi vài người."
Gia Cát Hùng là kẻ âm hiểm độc ác, bề ngoài tuy không tệ, nhưng bản tính lại háo sắc. Hắn ta đặc biệt thích dùng những thiếu nữ trẻ tuổi, kiều mị để thí nghiệm các loại cổ độc tà ác mà hắn ta luyện chế. Điểm này lại vô tình trùng hợp với một số thủ đoạn đen tối của Thần Điện.
Nghe lời của Khanh Lạc Nhạn, trong mắt Gia Cát Hùng thoáng hiện tia sáng quỷ dị, hắn ta cười tà: "Vậy thì đa tạ Điện chủ."
Lâu Quân Nghiêu chứng kiến màn trao đổi đầy dơ bẩn này, chỉ khẽ cong khóe môi, không hề tỏ ra hứng thú.
Khi các món ăn được dọn lên đầy đủ, Khanh Lạc Nhạn liền phất tay ra hiệu cho đám thị nữ lui xuống, chỉ giữ lại một mình Khanh Vũ ở bên cạnh hầu hạ.
Nàng vốn dĩ dung nhan xuất chúng, dù ăn mặc giản dị, không phấn son điểm trang, nhưng khí chất thanh tao lại khác biệt hoàn toàn so với đám thị nữ. Những kẻ có mặt ở đây, ai nấy đều không phải người tầm thường, tự nhiên có thể nhận ra sự đặc biệt của nàng.
Đuổi hết tất cả thị nữ, cố tình chỉ lưu lại một người. Hơn nữa, nàng lại luôn đứng bên cạnh Khanh Lạc Nhạn, xem ra nàng là người mà nàng ta tín nhiệm.
Gia Cát Hùng nhìn qua, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú. Trước đó, khi Lâu Quân Nghiêu trêu đùa mình, thiếu nữ này còn bật cười, chỉ là khi ấy hắn quá phẫn nộ nên không chú ý.
Giờ nhìn kỹ lại, thiếu nữ này dung mạo tuyệt sắc, nếu trang điểm thêm một chút, e rằng so với "đệ nhất mỹ nhân Vân Trung Thiên" Khanh Lạc Nhạn cũng không kém bao nhiêu.
Đặc biệt là gương mặt quyến rũ trời sinh, nhưng giữa đôi mày lại mang theo vài phần thanh lãnh và kiêu ngạo, khiến người ta khó lòng tiếp cận. Chính loại khí chất muốn cự tuyệt nhưng lại như đang mời gọi này, lại khiến Gia Cát Hùng vô cùng thích thú.
Lúc Khanh Vũ tiến đến rót rượu cho Gia Cát Hùng, ánh mắt hắn ta thoáng hiện lên vẻ sâu xa.
Bàn tay thô ráp bất ngờ vươn ra, chạm nhẹ lên mu bàn tay mềm mại đang cầm bình rượu của nàng. Cảm giác mịn màng và tinh tế khiến hắn ta không kìm được mà vuốt ve một chút.
Khanh Vũ lập tức nhíu mày, gần như ngay tức khắc rút tay lại. Bình rượu theo đó cũng rơi xuống đất, phát ra một tiếng "cạch", rượu bắn tung tóe lên y phục của Gia Cát Hùng.
Bầu không khí trong đại điện trở nên quỷ dị.
Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu từ đầu đến cuối vẫn dõi theo tiểu hồ ly nhà mình, nên toàn bộ cảnh tượng vừa rồi đều không lọt khỏi mắt hắn.
Vốn là một nam nhân luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, lúc này hơi thở lại trầm xuống. Tiểu Quái Vật ngồi bên cạnh hắn là người đầu tiên cảm nhận được sự bất thường, không khỏi quay đầu nhìn hắn đầy kinh ngạc.
Đây là... chuyện gì vậy?
Còn Gia Cát Hùng, nếu là người khác làm đổ rượu lên người hắn ta, cho dù vô tình hay cố ý, hắn ta cũng tuyệt đối không bỏ qua. Nhưng lần này, hiếm khi gặp được một "cực phẩm" như vậy, chút chuyện nhỏ này hắn ta chẳng thèm để ý.
Nhìn thần sắc lạnh nhạt của thiếu nữ, nụ cười trên mặt Gia Cát Hùng càng sâu, giọng nói lại phá lệ ôn nhu:
"Cô nương, sao lại không cẩn thận như vậy? May mà là rượu, nếu là nước nóng, làn da non mịn này của cô mà bị bỏng thì ta đau lòng lắm đó."
Nghe vậy, Khanh Vũ chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta một cái, lạnh lùng nói:
"Đa tạ Gia Cát hội trưởng quan tâm. Nhưng lần sau, ngài tốt nhất đừng tùy tiện chạm lung tung, lỡ như lây phải thứ gì kỳ quái thì không hay đâu."
Nam nhân này, dám động chạm vào nàng ư? Ha... e là chán sống rồi.
"Ta xuất thân là vu y, tự nhận không gì độc hơn bản thân ta. Chẳng lẽ còn thứ gì ta không chạm vào được sao?"
Lúc này, Khanh Lạc Nhạn lên tiếng:
"Gia Cát hội trưởng, ngài để mắt đến nha đầu của ta rồi sao?"
Gia Cát Hùng nhướng mày, cười đầy ẩn ý:
"Sao vậy? Điện chủ luyến tiếc ư?"
Khanh Lạc Nhạn khẽ che miệng cười, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc:
"Ta còn thắc mắc tại sao Gia Cát hội trưởng lại hứng thú với một thị nữ của Thần Điện, hóa ra là 'ý của Túy Ông không nằm ở rượu'. Chỉ tiếc, Vũ Khanh lại không phải là một thị nữ bình thường. Cho dù ta đồng ý, nàng cũng chưa chắc đồng ý ngươi đâu!"
"Ồ?" Gia Cát Hùng nở nụ cười đầy tự tin, ánh mắt sắc bén mang theo chút xâm lược nhìn chằm chằm vào Khanh Vũ:
"Ngươi có nguyện ý đi theo ta không? Với nhan sắc của ngươi, dù Thần Điện là tiên cảnh linh lực dồi dào, nhưng nếu không có thiên phú tu luyện cực cao, ngươi cũng chỉ có thể làm một thị nữ nhỏ bé. Nếu ngươi trở thành nữ chủ nhân của Hiệp Hội Thợ Săn ta, chẳng phải tốt hơn sao?"
Lâu Quân Nghiêu ngồi bên cạnh, ánh mắt tối sầm lại. Trong lòng hắn lúc này không đơn giản chỉ là muốn giết người nữa.
Người này, vốn dĩ hắn không hề để mắt tới, nhưng từ khoảnh khắc này, Gia Cát Hùng đã bị hắn ghi nhớ sâu sắc. Bởi vì từ nay về sau, tên của kẻ này đã nằm trong danh sách tử vong của hắn.
Vân Trung Thiên là một trong năm thế lực lớn, nữ chủ nhân của Hiệp Hội Thợ Săn, thân phận này ra ngoài đủ để khiến vô số nữ tử điên cuồng ghen tị.
Đáng tiếc, Gia Cát Hùng lại đắc ý quá sớm.
Chỉ thấy thiếu nữ dung nhan tuyệt mỹ kia nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ cụp xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn ta, không mang theo chút cảm tình nào.
Ánh mắt cao ngạo đó khiến Gia Cát Hùng bỗng dưng cảm thấy quen thuộc, tựa như hắn ta vừa trở thành một trò cười trong mắt nàng.
"Đúng là lời ngon tiếng ngọt mê hoặc lòng người. Không biết Hội trưởng Gia Cát đã lừa gạt bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ rồi đây?"
Khanh Vũ cong môi, nụ cười mang theo ba phần trêu chọc, bảy phần lạnh nhạt. Nàng chậm rãi bước về phía một bên, bàn tay khẽ đặt lên vai nam nhân đang ngồi trên ghế từ nãy đến giờ, người mà cả thân thể đều tỏa ra áp suất thấp đáng sợ.
Hành động này khiến tất cả mọi người đều sững sờ, không hiểu rốt cuộc nàng đang muốn làm gì.
Nha đầu này... lại chủ động tiếp cận Lâu Quân Nghiêu sao?
Người kia là kẻ nổi danh lạnh lùng, không gần nữ sắc trong Vân Trung Thiên. Quan trọng hơn, hắn cực kỳ ghét người khác chạm vào mình. Đây là điều mà ai trong Vân Trung Thiên cũng đều biết.
Nếu khiến hắn không vui, dù đây là nơi nào, hắn cũng chẳng thèm nể mặt ai.
Vũ Khanh... nàng ấy rốt cuộc đang tính toán gì đây?
Giữa lúc mọi người còn đang hoài nghi, Khanh Vũ đột nhiên mở miệng.
Chỉ là câu nói của nàng lại khiến tất cả đều kinh ngạc đến mức muốn rơi cả cằm.
"Chỉ tiếc, ta sợ là không thể nhận được sự ưu ái của Hội trưởng Gia Cát. Bởi vì trong lòng ta đã sớm có người rồi."
Nói đến đây, nàng cố ý dừng lại một chút, nghiêng đầu cười nhẹ, góc độ vừa vặn để mọi người nhìn thấy vẻ e lệ ngượng ngùng hiếm có trên khuôn mặt nàng.
Nàng không nói rõ người kia là ai, nhưng dáng vẻ ngượng ngùng lúc này cùng cánh tay thân mật đặt trên lưng ghế của Lâu Quân Nghiêu cũng đã đủ để bày tỏ ý tứ trong lòng nàng.
Người trong lòng nàng, không ai khác chính là vị Ma Vực chi chủ thần bí khó lường, tuấn mỹ vô song.
Điều này cũng chẳng có gì lạ, bởi chỉ riêng khuôn mặt tuyệt sắc của Ma Chủ đã đủ khiến lòng người rung động. Gia Cát Hùng dù có thể coi là anh tuấn, nhưng so với Ma Chủ thì vẫn còn thua kém rất nhiều.
Sắc mặt Gia Cát Hùng trầm xuống trong chớp mắt, ánh mắt mang theo một chút trào phúng:
"Tiểu nha đầu, khẩu vị của ngươi quả thật không nhỏ. Chẳng lẽ ngươi không biết, Ma Chủ đại nhân xưa nay không hề thương hương tiếc ngọc sao? Tâm ý này của ngươi, e là đặt sai chỗ rồi."
"Vậy cũng không sao." Khanh Vũ chẳng hề nản chí, ngược lại còn tỏ vẻ kiên định, "Ai bảo Ma Chủ đại nhân lớn lên quá đẹp. Cho dù hắn làm như không thấy ta, ta cũng cam tâm tình nguyện."
Ngụ ý, Gia Cát Hùng lớn lên quá khó coi, thật sự không thể lọt mắt nàng.
Khuôn mặt Gia Cát Hùng thoáng chốc cứng đờ.
Là hắn ta nghe lầm sao?
Vì sao hắn cảm thấy con nha đầu này cũng độc miệng không kém gì Lâu Quân Nghiêu? Mỗi lần mở miệng đều có thể khiến người ta tức chết!
Khanh Lạc Nhạn vẫn luôn âm thầm quan sát, chợt phát hiện ra điều gì đó, đôi mắt khẽ nheo lại.
Phản ứng của Lâu Quân Nghiêu lúc này thực sự không bình thường. Hắn vốn chán ghét người khác tiếp cận, dù là thuộc hạ thân cận đã theo hắn nhiều năm cũng phải giữ một khoảng cách nhất định. Vậy mà lúc này, hắn lại không hề bài xích việc bị người khác đến gần?
Hay là thói quen này của hắn đã thay đổi từ khi nào?
Vị trí mà Khanh Vũ đang ngồi thực sự rất xảo diệu, thân thể nàng nghiêng nhẹ, khéo léo che giấu mọi động tác nhỏ.
Cánh tay nàng đặt trên lưng ghế, nhưng thực chất là đang âm thầm trấn an cơn giận sắp bùng nổ của nam nhân bên cạnh.
Nàng quá hiểu con người này. Lâu Quân Nghiêu chưa bao giờ để tâm đến bất kỳ kế hoạch hay quy tắc nào. Lần này là nàng sơ suất, không ngờ lại để Gia Cát Hùng chiếm được chút lợi thế. Nhưng muốn chiếm tiện nghi của nàng, không phải chuyện dễ dàng.
Dù sao cũng phải cho hắn biết, không phải bông hoa nào trông có vẻ thuần khiết vô hại cũng dễ dàng hái. Đôi khi, nó có thể là loài hoa ăn thịt người.
Lâu Quân Nghiêu lười biếng tựa vào lưng ghế, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lùng quét qua gương mặt đen kịt của Gia Cát Hùng:
"Xem ra, ngươi không được hoan nghênh cho lắm."
Gia Cát Hùng cười lạnh:
"Vậy thì sao? Ma Chủ đại nhân từ trước đến nay không có hứng thú với mỹ nhân, chi bằng nhường nàng cho ta. Ta vừa hay rất có hứng thú với mỹ nhân này..."
"Thật trùng hợp."
Lâu Quân Nghiêu khẽ nhếch môi cười, bàn tay thon dài, trắng nõn chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ đang đặt trên lưng ghế.