Khác với sự kinh ngạc tột độ của Gia Cát Hùng, khi Lâu Quân Nghiêu nhìn thấy hắn, chỉ thản nhiên liếc qua một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt, chậm rãi bước đến bên ghế ngồi xuống.
Thái độ cao ngạo như thể người trước mặt hoàn toàn không lọt vào mắt hắn, thậm chí không đáng để nhìn thêm lần thứ hai. Sự khinh miệt đó khiến bàn tay Gia Cát Hùng siết chặt lại, lửa giận trong lòng bùng lên không ngừng.
Phía trên, Khanh Lạc Nhạn thu hết thái độ của hai người vào mắt. Nàng ta chậm rãi cuốn lấy một lọn tóc trước ngực bằng ngón tay được sơn đỏ tươi, trong đôi mắt đào hoa quyến rũ thoáng hiện ý cười đầy hứng thú.
Nàng ta bất chợt hướng ánh mắt về phía Lâu Quân Nghiêu, giọng nói mềm mại vang lên:
"Đã trăm năm không gặp, Ma Chủ vẫn khiến lòng người rung động như vậy. Ta... thực sự vô cùng thích phong thái ngạo nghễ, chẳng xem ai ra gì của ngươi."
Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, đối diện với lời nói đầy ẩn ý của nàng ta, hắn chỉ coi như không nghe thấy, nhàn nhạt đáp:
"Điện chủ thật biết nói đùa. Với thân phận cao quý và dung nhan tuyệt thế của ngài, muốn tìm một người trong lòng thì e rằng khắp Vân Trung Thiên cũng chẳng thiếu gì kẻ si tình. Ta... không dám xem náo nhiệt."
"Haha, Ma Chủ đúng là trước sau như một, lạnh lùng vô tình, luôn từ chối tình ý của ta."
Khanh Lạc Nhạn thu lại ý cười trong mắt, một tay chống cằm, nhìn hắn sâu xa:
"Không biết, người như Ma Chủ, nữ nhân thế nào mới có thể lọt vào mắt ngươi?"
Lâu Quân Nghiêu chỉ cười nhạt, không muốn tiếp tục chủ đề này.
Dù sao, mỗi lần gặp hắn, nữ nhân này đều thích trêu chọc vài câu. Hắn đã sớm quen rồi.
Rốt cuộc, với độ tuổi của nàng ta, vẫn cô độc một mình, người trong lòng lại chẳng bao giờ đáp lại tình cảm. Tất cả những lời nói khiêu khích kia, chẳng qua là nàng ta tự mua vui cho bản thân mà thôi. Lâu Quân Nghiêu đương nhiên sẽ không chấp nhặt với một nữ nhân đáng thương như vậy.
Dù sao... nàng ta cũng chẳng thể cười được bao lâu.
"Muốn gặp hai vị đúng là không dễ. Hôm nay xem như duyên phận, lại có thể trùng hợp tụ họp ở đây."
Khanh Lạc Nhạn khẽ che miệng cười, sau đó nhìn về phía hai người đang mang sắc mặt khác nhau:
"Năm xưa, hai người từng là quan hệ trên dưới, nay đều đã trở thành chủ nhân một thế lực lớn tại Vân Trung Thiên. Lâu ngày không gặp, sao lại trở nên xa lạ thế này?"
Gia Cát Hùng nén cơn giận trong lòng, liếc nhìn nam nhân bên kia với dáng vẻ lười biếng, lạnh nhạt nói:
"Xa lạ là điều đương nhiên. Dù sao, năm đó có người khinh thường ta, nay nhìn thấy ta thành công như vậy, e rằng trong lòng cảm thấy mình đã nhìn nhầm, khó chịu không ít, đúng chứ?"
Tiểu Quái Vật ngồi bên cạnh Lâu Quân Nghiêu, từ đầu đến giờ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng khi nghe Gia Cát Hùng nói vậy, hắn khẽ nhíu mày.
Người này... đang châm chọc chủ thượng của hắn có mắt không tròng, để lỡ mất nhân tài như hắn ta sao?
Hắn ta có phải suy nghĩ quá nhiều rồi không?
Với hiểu biết của hắn về chủ thượng, e rằng... Lâu Quân Nghiêu căn bản không nhớ nổi Gia Cát Hùng là ai, chứ đừng nói là hối hận.
Quả nhiên, hắn đã đoán đúng.
Lâu Quân Nghiêu nhẹ nhàng xoay chén rượu trong tay, ánh mắt lơ đễnh quét qua Gia Cát Hùng, thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Sau đó, hắn khẽ nhíu mày, thản nhiên buông một câu:
"Bộ y phục này của ngươi... Thật khó coi."
Gia Cát Hùng, kẻ vốn đang đắc ý khoe khoang, lập tức cứng đờ: "..."
Tiểu Quái Vật đứng bên cạnh bất giác co giật khóe môi, nhưng cũng không lấy làm ngạc nhiên, thần sắc rất nhanh liền khôi phục như thường.
Phải biết rằng, bộ trang phục kim sắc này là niềm tự hào lớn nhất của Gia Cát Hùng, tượng trưng cho khí chất đế vương mà hắn luôn tự hào. Hơn nữa, toàn bộ thành viên trong Hiệp Hội Thợ Săn dưới trướng hắn ta đều mặc y phục màu vàng, chỉ dựa vào huy chương trên vai để phân biệt cấp bậc.
Thế nhưng, giờ đây, hắn ta lại bị chế giễu?
Từ khi ngồi lên vị trí này, chưa từng có ai dám dùng thái độ như vậy đối với hắn ta. Nhưng người vừa sỉ nhục hắn ta lại chính là kẻ mà hắn ta từng vừa kính sợ, vừa căm hận - Lâu Quân Nghiêu. Một lần nữa, kẻ đó lại giẫm đạp lên lòng kiêu ngạo và tôn nghiêm của hắn ta.
Tuy nhiên, Gia Cát Hùng đã sớm không còn là kẻ nóng nảy, bồng bột như trước.
Chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt hắn ta trở nên âm trầm, sau đó cười nhạo:
"Ma Chủ, bao năm qua ngươi vẫn chẳng thay đổi, vẫn thích đấu khẩu. Nghe nói ngươi ở lại hạ giới suốt thời gian qua, chẳng phải năm xưa ngươi rất khinh thường nơi đó sao? Giờ đây lại trở nên hiền hòa thế này, thật khiến người ta bất ngờ."
Lời nói của Gia Cát Hùng đầy ẩn ý, cố tình chọc tức Lâu Quân Nghiêu, bởi hắn ta hiểu rõ con người này luôn thẳng thắn và nổi tiếng với chiếc lưỡi sắc bén.
Thế nhưng, lần này hắn ta đã tính sai.
Bởi vì Lâu Quân Nghiêu vốn là kẻ chẳng bao giờ hành động theo lẽ thường.
Hắn không hề tức giận, ngược lại còn khẽ cười:
"Đó là vì khi xưa, tầm mắt ta chưa đủ cao, chưa từng thấy qua cảnh đẹp thực sự, nên mới tự cho mình đúng. Chỉ khi thực sự được chiêm ngưỡng phong cảnh khác biệt, ta mới nhận ra bản thân nông cạn đến nhường nào."
Nói đến đây, ánh mắt Lâu Quân Nghiêu vô tình hay cố ý liếc qua một hướng nào đó, nụ cười trên môi bỗng trở nên dịu dàng:
"Phong cảnh khác biệt ấy... đẹp đến mức khó quên."
Đứng bên cạnh Khanh Lạc Nhạn, Khanh Vũ thoáng sững người khi nghe những lời ẩn ý sâu xa trong câu nói của nam nhân kia.
Nàng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Lâu Quân Nghiêu đang nhìn mình.
Khanh Vũ lập tức hiểu ra, trong lòng dâng lên chút bực bội, trừng mắt lườm hắn một cái.
Tên này nói "phong cảnh khó quên" gì chứ... Hóa ra là đang ám chỉ nàng!
Thật sự khiến nàng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, Lâu Quân Nghiêu dạo này càng lúc càng thích nói những lời trêu chọc, lại ẩn giấu một chút tình ý.
Dĩ nhiên, những lời nói mập mờ này, người ngoài nghe không hiểu, Gia Cát Hùng cũng chỉ cho rằng hắn đang giả thần giả quỷ, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Nhưng chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đó.
Sau khi nói xong một câu đầy ẩn ý, Lâu Quân Nghiêu bỗng nhiên nghiêng đầu, thấp giọng hỏi bạch y nam tử bên cạnh:
"Người này hình như quen biết ta? Hắn ta là ai vậy?"
Không khí trong nháy mắt rơi vào tĩnh lặng.
Tiểu Quái Vật thoáng ngẩn ra, sau đó lộ vẻ "đúng như ta dự đoán", liếc nhìn Gia Cát Hùng rồi chậm rãi đáp:
"Chủ thượng không nhớ sao? Đây chính là Hữu Hộ Pháp năm xưa của Ma Vực. Chỉ là vì quá tham công danh, thủ đoạn lại âm hiểm độc ác, đến người nhà cũng chẳng có chút tình cảm, vì thế danh tiếng trong Ma Vực vô cùng tệ hại."
Hắn dừng một chút, mặc kệ sắc mặt đen kịt của Gia Cát Hùng, tiếp tục nói:
"Năm đó, vì không được ngài trọng dụng, hắn ta cảm thấy ở Ma Vực không còn đất dụng võ, vì thế nên đã rời đi, còn cuỗm theo không ít bảo vật và dược liệu quý hiếm."
Nghe xong, Lâu Quân Nghiêu khẽ nhướng mày, tựa hồ mới chợt nhớ ra.
"À... Thì ra là kẻ phản bội năm xưa rời khỏi Ma Vực, chính là người này."
Hắn chậm rãi quay sang nhìn Gia Cát Hùng, khóe môi cong lên, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc:
"Hóa ra là Hội trưởng Hiệp Hội Thợ Săn. Xem ra chúng ta thật có duyên. Mà ngươi có được thành tựu hôm nay, cũng nên cảm ơn ta năm đó đã 'mai một' ngươi, mới kích phát được hùng tâm tráng chí của ngươi như bây giờ."
Gia Cát Hùng suýt nữa bị Lâu Quân Nghiêu làm cho tức đến mức hộc máu.
Nhưng ngẫm lại, những lời này đúng là không sai chút nào.
Cuối cùng, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng phun ra một câu:
"Xác thực phải cảm tạ Ma Chủ đại nhân."
Lâu Quân Nghiêu cười khẽ:
"Không cần khách khí."
Lâu Quân Nghiêu khẽ cong khóe môi, chợt như nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng hỏi:
"Đúng rồi, ta vẫn chưa biết nên xưng hô ngươi thế nào. Nghe bọn họ từng nói, ngươi tên là... Trư cái gì ấy nhỉ? Hay là Cẩu Hùng? Ta xưa nay trí nhớ không tốt lắm, mà tên của ngươi cũng thực sự quá khó nhớ. Là Trư, hay là Cẩu Hùng, gọi thế nào cũng cảm thấy có chút thất lễ..."
"Phụt—"
Khanh Vũ không nhịn được bật cười.
Kết quả là trong không khí tĩnh lặng, tiếng cười của nàng như một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Ánh mắt của Khanh Lạc Nhạn thâm sâu khó lường, Gia Cát Hùng thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt, chỉ hận không thể dùng ánh mắt giết chết nàng. Còn Lâu Quân Nghiêu, hắn chỉ mỉm cười, trong mắt là sự cưng chiều đầy ôn nhu. Bên cạnh hắn, nam tử bạch y mang theo vài phần tò mò và đánh giá.
Khanh Vũ nhận ra bản thân thất thố, vội cúi đầu, vẻ mặt sợ hãi, nhút nhát như một con thỏ nhỏ.
Gia Cát Hùng lúc này sắc mặt đã xanh mét, cơn giận dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Nhưng hắn ta lại chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, bởi vì hắn ta hiểu rõ, dù bản thân đã là người có địa vị cao trong Hiệp Hội Thợ Săn, nhưng trước mặt nam nhân này, hắn ta vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên.
Lâu Quân Nghiêu quá mạnh.
Mặc dù chưa từng có ai trong Vân Trung Thiên xếp hạng thực lực của hắn, nhưng tất cả những lão quái vật sống ngàn năm đều không dám tùy tiện chọc vào hắn.
Không ai biết thân phận và lai lịch của Lâu Quân Nghiêu, chỉ biết rằng cặp mắt tím đặc biệt kia cùng tu vi khủng bố không giống người thường của hắn đã đủ để chứng minh, hắn tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.
Một kẻ toàn thân tràn ngập hơi thở nguy hiểm như vậy, ai lại dám không sợ chết mà đắc tội hắn?
Mấy năm nay, Hiệp Hội Thợ Săn không ít lần nhằm vào Ma Vực, nhưng hắn ta biết rõ, Lâu Quân Nghiêu căn bản không để tâm. Nếu không... e rằng Hiệp Hội Thợ Săn sớm đã bị xóa sổ khỏi thế gian này.
Nhưng dù hiểu rõ là vậy, trong lòng Gia Cát Hùng vẫn không cam lòng. Hắn ta biết, bản thân vĩnh viễn không thể ngẩng đầu trước nam nhân này.
Đùa giỡn chán chê, Lâu Quân Nghiêu thu lại nụ cười hờ hững, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Ôn chuyện đã đủ rồi, nên bàn chính sự thôi."
Khanh Lạc Nhạn khẽ nhếch môi, ngữ điệu mang theo vài phần mất mát:
"Ồ? Thì ra Ma Chủ đại nhân đến Thần Điện không phải để thăm ta sao?"