Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 265: Trời sinh vương giả!



Khanh Lạc Nhạn hiện tại đã dần hạ bớt đề phòng với Khanh Vũ, thậm chí còn điều nàng đến bên cạnh để hầu hạ mình. Tuy nhiên, nàng ta biết rõ tiểu nha đầu này không hề đơn giản, vì thế không thể đối đãi như những thị nữ bình thường. Dù Khanh Vũ chỉ mang danh nghĩa là một thị nữ nhỏ bé, nhưng vị trí bên cạnh Khanh Lạc Nhạn lại khiến nàng trở nên quý giá hơn hẳn. Chỉ cần theo hầu bên người, không cần động tay vào những việc vặt vãnh, cũng đủ khiến các thị nữ khác vừa ghen tị vừa oán hận.

Huống chi, Khanh Vũ lại sở hữu dung mạo xinh đẹp, dù khoác trên mình bộ trang phục thị nữ giản dị, vẫn thu hút vô số ánh nhìn. Được Khanh Lạc Nhạn đặc biệt coi trọng, lại thêm dung nhan mỹ miều, dường như ông trời cũng quá ưu ái nàng.

"Vũ Khanh, ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Giọng nói mềm mại, đầy mê hoặc của Khanh Lạc Nhạn vang lên, kéo Khanh Vũ ra khỏi dòng suy nghĩ. Nàng giật mình, vội vàng đáp: "Ta không nghĩ gì cả."

Khanh Lạc Nhạn khẽ cong môi, nở nụ cười nhàn nhạt, "Thật sao? Vừa rồi ta gọi ngươi mấy lần mà ngươi đều không nghe thấy."

Khanh Vũ ngẩn người, trong lòng khẽ suy tư một lát rồi đáp: "Ta chỉ đang nghĩ, hôm nay Ma Chủ đại nhân đến đây, rốt cuộc là có mục đích gì."

Nói vậy chẳng qua là lấy cớ để đối phó với Lâu Quân Nghiêu.

Nghe vậy, Khanh Lạc Nhạn hơi nhướng mày, dường như có chút ngạc nhiên, "Ngươi hứng thú với Ma Chủ?"

Nàng cười nhẹ, như thể đã hiểu ra điều gì, "Cũng đúng thôi. Cho dù là toàn bộ Vân Trung Thiên, người nam nhân đó cũng đủ khiến vô số người tò mò và ngưỡng mộ, bất kể là nam nhân hay nữ nhân."

Khanh Vũ lặng lẽ lắng nghe, trong lòng lại thầm suy nghĩ. Xem ra, tin đồn Khanh Lạc Nhạn thầm mến Lâu Quân Nghiêu là sự thật. Có thể khiến một nữ nhân kiêu ngạo như nàng ta động lòng, không biết đối với Lâu Quân Nghiêu là phúc hay họa.

Nói đến đây, Khanh Lạc Nhạn đột nhiên nhìn nàng, cười đầy ẩn ý, "Mặc dù ngươi rất thông minh, trên người có lẽ còn che giấu không ít bí mật, hoàn toàn không yếu ớt như vẻ bề ngoài, nhưng... nam nhân này không phải là người mà ngươi nên có hứng thú. Tính tình của hắn tệ lắm, ngay cả ta cũng nhiều lần bị hắn sập cửa vào mặt!"

Khanh Vũ chớp mắt ngây thơ, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Có điều, nàng ta không hề biết rằng, người nam nhân bị cho là khó gần kia, mỗi đêm đều lẻn lên giường nàng, dính lấy nàng không rời. Một mặt khác biệt như vậy, chỉ có mình nàng mới được chứng kiến.

Chỉ là, hôm nay tiếp đón người của Ma Vực, dường như có chút cố ý.

Đặc biệt, vừa rồi nàng còn thoáng nhìn thấy người của thế lực khác. Phục sức màu vàng kim, trước ngực đính huy chương hình một con chim điêu hung dữ đang tung cánh – đó chính là biểu tượng của Hiệp Hội Thợ Săn.

Ma Vực và Hiệp Hội Thợ Săn vốn bất hòa từ lâu, vậy mà Khanh Lạc Nhạn lại mời bọn họ đến đây, rốt cuộc là có ý đồ gì?

Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Khanh Lạc Nhạn đã lên tiếng giải thích.

"Hiệp Hội Thợ Săn và Ma Vực đã dây dưa ân oán trăm năm, nguyên nhân truy ngược lại là do thủ lĩnh hai bên khi đó còn trẻ, khó tránh khỏi va chạm. Giờ đây, cả hai đều đã trưởng thành và chín chắn, ta làm tiền bối, đương nhiên nên ra mặt giúp bọn họ giảng hòa."

"Điện chủ có ý tốt như vậy, tin rằng bọn họ nhất định sẽ vô cùng cảm kích." Khanh Vũ mỉm cười, trong mắt lại thoáng hiện một tia sắc lạnh.

Khanh Lạc Nhạn tự dưng tỏ ra có lòng tốt, nhất định là đang che giấu âm mưu nào đó. Sợ rằng Lâu Quân Nghiêu còn chưa biết, dù hắn có mang theo mục đích gì đến đây, Khanh Lạc Nhạn cũng đã sớm bày xong cạm bẫy, chỉ chờ hắn bước vào.

Người của Hiệp Hội Thợ Săn đến Thần Điện sớm hơn một bước. Gia Cát Hùng, kẻ năm đó chịu đủ uất ức, từ khi lập nên Hiệp Hội Thợ Săn, đi đến đâu cũng dẫn theo một đoàn người để phô trương thanh thế, khẳng định địa vị của mình.

Hắn thân hình cao lớn, ngũ quan cương nghị, mang nét đẹp rắn rỏi đầy nam tính. Tuy nhiên, vì xuất thân từ Vu Y Môn, tu luyện toàn những chiêu thức tà môn, nên giữa chân mày luôn ẩn hiện một vẻ u ám khó tan.

Trang phục của hắn toàn thân ánh lên màu vàng kim, ngay cả ngọc quan vấn tóc cũng không ngoại lệ. Dường như hắn đặc biệt cố chấp với màu sắc tượng trưng cho vương giả, chỉ khi khoác lên mình thứ màu sắc chói lọi này, hắn mới cảm thấy mình đang đứng trên đỉnh cao cường giả.

Gia Cát Hùng khoanh tay bước đi phía trước, theo sau là một đoàn người hộ tống.

Chỉ là, hôm nay lại có chút khác biệt. Bên cạnh hắn bỗng xuất hiện một người lạ mặt.

Mặc dù người này cũng mặc trang phục của Hiệp Hội Thợ Săn, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.

Gia Cát Hùng xưa nay vô cùng coi trọng tôn ti trật tự. Dù là huynh đệ cùng hắn vào sinh ra tử, cũng không được phép đi ngang hàng, chỉ có thể theo sau hắn. Vậy mà kẻ này lại có thể sánh bước bên cạnh, đủ thấy thân phận không hề tầm thường.

Điều kỳ lạ là, ngay cả những người trong Hiệp Hội Thợ Săn cũng không biết, rốt cuộc kẻ đó là ai.

"Đã lâu không gặp, Điện chủ ngày càng mỹ lệ động lòng người." Gia Cát Hùng mỉm cười, chậm rãi cất tiếng, ánh mắt dừng lại trên nữ nhân ngồi giữa đại điện.

Khanh Lạc Nhạn khẽ vén sợi tóc bên thái dương, nở nụ cười yêu kiều: "Gia Cát Hội trưởng cũng vậy, phong thái không hề suy giảm. Nhiều năm không gặp, lại càng thêm mị lực của một nam nhân thành thục."

Gia Cát Hùng cười sâu hơn, "Điện chủ quá khen."

"Mời Hội trưởng an tọa." Khanh Lạc Nhạn phất tay mời.

Gia Cát Hùng theo lời ngồi xuống. Những kẻ tùy tùng đều chờ bên ngoài điện, chỉ có nam nhân vẫn luôn đứng cạnh hắn cũng theo vào, hơn nữa còn ngang nhiên an tọa. Rõ ràng, đây là người hắn đặc biệt coi trọng.

Chỉ là, người này tuy có khí chất đặc biệt, nhưng dung mạo lại vô cùng bình phàm, đặt giữa đám đông cũng chẳng chút nổi bật.

Có gì đó không đúng.

Ít nhất, ánh mắt đầu tiên của Khanh Vũ không dừng trên Gia Cát Hùng, mà lại rơi vào nam nhân tầm thường kia.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn của nàng, đối phương khẽ ngước mắt liếc qua, rồi nhanh chóng thu hồi.

Khanh Vũ khẽ nhíu mày, đáy lòng dâng lên chút nghi hoặc. Nàng cảm thấy người này có gì đó rất quen thuộc, mà ánh mắt vừa rồi của hắn... lại mang theo một loại cảm xúc khác thường.

"Điện chủ vẫn đang đợi ai sao?" Sau khi an tọa, Gia Cát Hùng chậm rãi hỏi.

Ngay từ khi bước vào, hắn đã nhận ra vị trí bày biện trong điện cho thấy hôm nay không chỉ có mình hắn được mời, hơn nữa, người còn lại tuyệt đối không tầm thường.

Khanh Lạc Nhạn cười khẽ, cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm, làn môi đỏ thẫm lướt qua miệng chén, chậm rãi mở lời: "Chắc cũng sắp tới rồi."

Nàng không nói rõ là ai, nhưng chẳng hiểu sao, Gia Cát Hùng lại có cảm giác, đó hẳn là người hắn quen biết, thậm chí là vô cùng quen thuộc.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền nhanh chóng được chứng thực.

Bên ngoài, bầu trời xanh thẳm bỗng bị một cái bóng khổng lồ che phủ, kèm theo đó là tiếng chim hót lanh lảnh vang vọng. Trong khoảnh khắc, ánh sáng dần dần trở lại, một đoàn người mấy chục kẻ đã dừng chân ngay trước cổng Thần Điện.

Dẫn đầu đoàn người là một nam nhân dáng người cao ráo, phong thái đĩnh đạc. Hắn bước đi chậm rãi, từng bước từng bước ung dung, lười biếng mà tao nhã, không nhanh không chậm nhưng lại thu hút mọi ánh nhìn.

Có những kẻ sinh ra đã mang khí chất khiến người khác không thể phớt lờ. Chỉ cần hắn xuất hiện, mọi ánh mắt đều bị hút chặt vào hắn, không thể rời đi.

Khí thế quanh thân hắn mạnh mẽ đến mức, khi càng tiến lại gần, áp lực vô hình ngày càng dâng cao, khiến đám tín đồ trong Thần Điện mặt mày tái nhợt, thân thể run rẩy, không thể khống chế mà quỳ rạp xuống đất.

Ánh mắt Khanh Lạc Nhạn lóe lên tia u ám, lặng lẽ hóa giải luồng áp lực đáng sợ kia, khẽ cười nói: "Ma Chủ vẫn luôn thích tạo áp lực cho người khác như vậy. Chẳng qua, khí tức trên người ngươi thật sự quá âm trầm, khiến người ta cảm thấy ngươi không hề thân thiện chút nào."

Nam nhân chậm rãi tiến vào đại điện, dung nhan tuyệt thế tựa như đã gom góp mọi mỹ từ trên thế gian, khiến người khác không khỏi kinh diễm. Bộ hoa phục tím đậm càng tôn lên làn da trắng nõn, tựa như một vương giả Ma Tộc cao quý, sinh ra đã đứng trên vạn người, mang theo vẻ đẹp yêu dị và sự cô tịch lạnh lẽo khiến kẻ khác sợ hãi.

Đôi mắt tím mị hoặc, đại diện cho thân phận tôn quý của hắn, lướt qua cả đại điện, lạnh lùng quét mắt qua Gia Cát Hùng, kẻ xưa nay luôn là đối thủ của hắn, nhưng lại chẳng buồn để tâm, thái độ cực kỳ hờ hững.

Thế nhưng, khi ánh mắt hắn dừng lại trên thân ảnh nhỏ nhắn đang mặc bộ y phục thị nữ màu hồng nhạt, đáy mắt lạnh lẽo thoáng qua một tia mềm mại mà không ai phát hiện.

Khanh Vũ trừng lớn đôi mắt phượng hẹp dài, không chớp mắt quan sát nam nhân vừa bước vào.

Chẳng lẽ do ngày thường nhìn mãi đã quen, nên giờ nàng không còn cảm giác gì nữa?

Sao hôm nay nàng lại thấy A Nghiêu nhà mình tuấn mỹ đến lạ, đẹp đến mức khiến lòng nàng ngứa ngáy, chỉ muốn nhào tới chà đạp hắn một phen.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn nghiêm túc như vậy, không còn dáng vẻ lười biếng thường ngày. Thân là chúa tể một phương, uy nghiêm và khí phách toát ra từ từng cử chỉ, quả thật khiến người ta không khỏi nhìn hắn bằng con mắt khác.

Bị ánh mắt thẳng thừng của thiếu nữ trước mặt nhìn chằm chằm, Lâu Quân Nghiêu suýt chút nữa không nhịn được bật cười. Cuối cùng, hắn đành thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nàng thêm nữa. Dù sao thì, ở trước mặt tiểu nha đầu này, hắn chưa bao giờ giữ được vẻ tự chủ.

Nếu tiếp tục nhìn, hắn thật sự không đảm bảo bản thân sẽ không lộ ra sự sủng ái vô hạn dành cho nàng.

Cùng lúc đó, sắc mặt Gia Cát Hùng từ khi Lâu Quân Nghiêu xuất hiện đã thay đổi hoàn toàn. Vẻ hăng hái, ngạo mạn lúc trước tan biến trong chớp mắt, tựa như một bông hoa bị sương sớm đánh rụng, lập tức ủ rũ, chẳng còn chút khí thế nào.

Dù hiện tại hắn đã là Hội trưởng Hiệp Hội Thợ Săn, có chỗ đứng vững chắc tại Vân Trung Thiên, không còn là con chó chạy theo mệnh lệnh người khác.

Thế nhưng, đứng trước Lâu Quân Nghiêu, hắn vẫn không thể nào ngẩng cao đầu đối mặt, tựa như mãi mãi bị áp chế, không cách nào thoát ra.

Lâu Quân Nghiêu sinh ra đã là kẻ đứng trên vạn người, mang theo khí chất vương giả bẩm sinh. Dù chỉ đứng một mình, hắn vẫn cao ngạo, tôn quý, như thể đây vốn là vị trí mà hắn nên thuộc về.

Gia Cát Hùng hận hắn, nhưng lại không thể nào ngăn được nỗi sợ hãi trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com