Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 259: Chỉ cần biến nàng thành đồng loại, liền có thể ở bên nhau.



Lục địa Bạch Trạch.

Liên minh Tru Tà.

"Gần đây, Dạ Nhi thường xuyên lui tới Phượng gia, chẳng lẽ có kẻ nào trong Phượng gia đắc tội với con à?"

Trên ghế cao, một nam nhân áo đen ung dung ngồi đó, dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, dung mạo tuấn mỹ mê người, toát lên khí chất trưởng thành đầy mê hoặc. Đôi mắt xanh lục như viên phỉ thúy, ẩn chứa vẻ thần bí và nguy hiểm khiến người ta không khỏi khiếp sợ.

Hắn chính là Khung Phi, Minh chủ của Liên minh Tru Tà — thế lực cường đại và bí ẩn nhất đại lục Bạch Trạch, nắm trong tay quyền lực tuyệt đối.

Dù bề ngoài trông như một nam nhân trẻ tuổi, nhưng thực tế, Khung Phi là một thành viên của Lang tộc, đã sống suốt mấy trăm năm. Lang tộc có tuổi thọ dài hơn nhân loại, và vì đặc thù huyết mạch, nữ tử nhân loại không thể sinh ra hậu duệ cho hắn. Dù may mắn mang thai, cuối cùng cũng không thể chịu nổi huyết mạch tàn bạo và khát máu của Lang tộc, dẫn đến kết cục bi thảm.

Thế nhưng, trong hàng trăm nữ nhân từng bên hắn, chỉ có một người là ngoại lệ. Nàng không chỉ sinh hạ được một đứa con khỏe mạnh, mà còn khiến Khung Phi khắc cốt ghi tâm, dù bao năm trôi qua vẫn không thể quên.

Nhưng thiên ý trêu người, khi nàng mang thai được bảy tháng, vì bảo vệ hắn khỏi kẻ địch truy sát, nàng đã liều mình dẫn dụ kẻ thù, vô tình rơi vào lỗ hổng không gian và mất tích từ đó.

Sự kiện đó khiến Khung Phi suy sụp suốt một thời gian dài, không chỉ vì mất đi người mình yêu, mà còn là đứa con chưa kịp chào đời.

May mắn thay, vòng xoáy vận mệnh đưa đứa con ấy trở về bên hắn. Có lẽ, đây là sợi dây duyên phận không thể cắt đứt giữa bọn họ.

Đối với Khung Phi, đứa con này là niềm kiêu hãnh duy nhất. Vốn dĩ Lang tộc máu lạnh vô tình, nhưng hắn lại dành trọn sự ôn nhu và kiên nhẫn cho kẻ thừa kế duy nhất của mình — Khanh Dạ Ly.

Khanh Dạ Ly đang chìm trong suy nghĩ, bỗng bị giọng nói trầm thấp của nam nhân kéo về thực tại. Hắn thu lại ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên đáp: "Chỉ là giải quyết một vài chuyện cá nhân."

"Nếu cần, phụ thân sẽ giúp con." Khung Phi nói với giọng điệu ôn hòa hiếm thấy.

Khanh Dạ Ly không nói thêm gì, thần sắc vẫn lạnh nhạt như trước.

Nhìn nhi tử mình như vậy, Khung Phi không hề tức giận, chỉ cười nhẹ: "Dạ Nhi, con vẫn còn oán trách ta sao? Con thông minh như vậy, cos lẽ là đã biết mình không phải nhân loại. Nhưng tại sao vẫn cố chấp, đau khổ níu kéo thân phận con người?"

Hắn ngừng lại một chút, tiếp tục:

"Chỉ cần con chấp nhận trở thành Lang tộc chân chính, không những có thể đứng trên đỉnh cao quyền lực, sở hữu sức mạnh mà người đời mơ ước, khiến mọi người phải kính sợ, mà còn không phải chịu đựng nỗi đau phản phệ huyết mạch mỗi ngày. Chẳng phải đây là điều bao kẻ thèm khát đó sao? Nhưng con lại cố tình từ chối, chấp nhận chịu đựng thống khổ chỉ để níu kéo chút nhân tính yếu ớt."

Khung Phi khẽ thở dài, vẻ bất lực hiện rõ trong mắt:

"Con có biết, bao nhiêu kẻ ao ước sức mạnh của Lang tộc, trong khi con lại bài xích nó như vậy hay không?"

Lời nói vừa dứt, hơi thở của Khanh Dạ Ly lập tức trở nên lạnh lẽo hơn vài phần.

Hắn đứng lên, đôi mắt lục sắc u ám, không mang chút cảm xúc: "Từ khi sinh ra, ta đã sống như một con người. Từ nay về sau, ta cũng sẽ mãi là con người. Ta sẽ không bao giờ trở thành một con thú máu lạnh, vô tình, diệt sạch nhân tính như các ngươi."

Khung Phi bật cười khinh miệt, đôi mắt yêu mị ánh lên vẻ giễu cợt: "Dạ Nhi, con cố chấp làm con người như vậy, chẳng lẽ là vì tiểu nữ tử mà con quen ở dị thế, kẻ đã khiến con rung động?"

Ánh mắt Khanh Dạ Ly khẽ co rút.

"Yên tâm, ta không có ý định ra tay với một nữ tử yếu ớt." Khung Phi mỉm cười, tiến lại gần, vỗ nhẹ lên vai hắn: "Chỉ là, con phải hiểu rằng... các con vốn không thuộc về cùng một thế giới. Dù con cam tâm chịu đựng nỗi đau phản phệ huyết mạch vì nàng, nhưng vĩnh viễn, con không thể ở bên một nhân loại."

Khanh Dạ Ly khẽ rũ mắt xuống, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ đây càng thêm lạnh lẽo, vô hồn.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói trầm thấp của Khung Phi vang lên bên tai hắn, chậm rãi mà đầy mê hoặc: "Bất quá, cũng không phải là không có cách. Chỉ cần con biến nàng thành đồng loại, nàng sẽ có thể vĩnh viễn ở bên con. Chỉ là... xem ý niệm muốn ở bên nàng của con có đủ mạnh mẽ hay không mà thôi."

Nói xong, Khung Phi xoay người rời đi.

Khanh Dạ Ly đứng lặng tại chỗ, hồi lâu không thể lấy lại tinh thần.

Hắn... thực sự có thể ở bên Tiểu Vũ sao?

Chỉ cần... biến nàng thành đồng loại, vậy thì có thể ở bên nàng mãi mãi?

———

Vân Trung Thiên.

Diệu Nguyệt Thần Điện.

Khanh Lạc Nhạn đã mấy ngày liền không thể ngủ yên. Mỗi khi nhắm mắt, nàng lại mơ thấy những việc tàn nhẫn mà mình đã làm với những người thân cận. Trong mộng, bọn họ đầy mình máu tươi, thống khổ gào khóc, hỏi nàng vì sao lại hại họ.

Tâm trạng nàng ngày càng trở nên nóng nảy, liên tiếp ra tay tàn nhẫn với thuộc hạ, khiến nhiều kẻ bị cổ độc giày vò, sống không bằng chết.

Thương Tiệm, người luôn âm thầm theo dõi tình trạng của nàng, giờ đây đã bất lực. Thiên Nhãn của hắn đã mất đi tác dụng, không thể nhìn thấu dị thường trong cơ thể nàng, càng không tìm ra cách cứu chữa.

Trong cơn tuyệt vọng, hắn vô thức bước vào Hồ Sơ Các.

Nơi đó, một thiếu nữ vẫn như mọi ngày, tay cầm cây chổi cũ, ung dung quét dọn, khuôn mặt mang theo nụ cười thuần khiết, không vướng chút bụi trần.

Thương Tiệm bỗng nhiên cảm thấy ghen tị với sự thảnh thơi của nàng.

"Đại Tư Tế, lần trước những cuốn sách ta tìm cho ngài có hữu dụng không?" Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ vang lên, mang theo chút vui vẻ.

Thương Tiệm thoát khỏi dòng suy nghĩ, cố gắng kéo ra một nụ cười gượng gạo: "Ừm, lần trước cảm ơn ngươi."

"Không có gì, nếu ngài còn gì cần hỏi, cứ tìm ta. Ta rất lợi hại đấy!" Khanh Vũ cười tươi, đôi mắt cong cong, trông đơn thuần vô hại, khiến người ta dễ dàng buông lỏng cảnh giác.

Có lẽ do quá căng thẳng vì bị Khanh Lạc Nhạn hành hạ suốt thời gian qua, Thương Tiệm bỗng nhiên buột miệng, nói ra toàn bộ nỗi lòng của mình.

"Nha đầu, ngươi có biết cách nào giúp Điện chủ thoát khỏi ác mộng, không còn bị cơn mộng yểm hành hạ nữa không?"

Ánh mắt Khanh Vũ lóe lên một tia sắc lạnh, nhưng rất nhanh liền che giấu bằng vẻ ngây thơ thường ngày.

Nàng đương nhiên có cách.

Nhưng mới bấy nhiêu đã không chịu nổi rồi sao? Đối với một kẻ máu lạnh như Khanh Lạc Nhạn, chút trừng phạt nhỏ nhoi này, làm sao đủ?

"Đại Tư Tế, ta thực ra có một cách... nhưng mà..."

Khanh Vũ cúi đầu, khẽ cắn môi, vẻ mặt đầy khó xử: "Ngài cũng biết, Điện chủ vốn không ưa ta. Nếu ta muốn giúp nàng, e rằng nàng sẽ không đồng ý cho ta lại gần."

"Ngươi thực sự có cách?" Thương Tiệm kinh ngạc, không ngờ mình chỉ vô tình tâm sự, vậy mà nàng lại có thể giúp.

"Thực ra, ta biết một loại thuật thôi miên, có thể thay đổi những gì xảy ra trong mộng cảnh. Chỉ cần biến mọi thứ trong giấc mơ của Điện chủ thành tốt đẹp, nàng sẽ không còn bị ác mộng dày vò nữa."

"Thật sự có loại phương pháp thần kỳ như vậy?" Thương Tiệm không khỏi cảm thán.

Sau đó, như thể trút được gánh nặng, hắn thở phào nhẹ nhõm: "Ta sẽ nghĩ cách thuyết phục Điện chủ. Chỉ là... thuật thôi miên của ngươi thực sự hữu dụng chứ?"

"Đại Tư Tế, nếu không tin ta, ngài đã chẳng tìm đến ta rồi." Khanh Vũ khẽ cười, ánh mắt lấp lánh vẻ hồn nhiên: "Nếu ta không có chút bản lĩnh, làm sao có thể được đưa từ hạ giới lên nơi này chứ?"

Câu nói ấy như một đòn đánh thức Thương Tiệm.

Hắn không quên lời Khanh Lạc Nhạn từng nói, rằng tàn thức cuối cùng của Xích Kim Liệt Diễm Hoả biến mất chính là do thiếu nữ này. Mà Xích Kim Liệt Diễm Hoả lại là khế ước thần thú của người kia.

Vì vậy, giữa hai người bọn họ, chắc chắn có một mối quan hệ bí ẩn.

Khanh Lạc Nhạn từ trước tới nay chưa từng lãng phí thời gian trên kẻ vô dụng, vậy nên thiếu nữ này đương nhiên không phải người bình thường.

Nghĩ đến đây, Thương Tiệm hoàn toàn xóa bỏ mọi nghi ngờ. Hắn gật đầu nói: "Ta tin ngươi. Giờ ta sẽ đi bẩm báo Điện chủ, nếu không có gì ngoài ý muốn, lát nữa sẽ sai người đến dẫn ngươi qua."

Nói xong, Thương Tiệm vội vã rời đi.

Khanh Vũ khẽ cong khóe môi, nụ cười như có như không, lặng lẽ dõi theo bóng lưng Thương Tiệm dần dần khuất xa.

Tính đa nghi của Khanh Lạc Nhạn quả thực rất nặng, muốn thuyết phục nàng ta không phải chuyện dễ dàng. Nhưng Thương Tiệm lại chẳng hay biết gì.

Cuối cùng, vào thời điểm gần nửa đêm, một nam nhân áo đen xuất hiện tại Hồ Sơ Các, dẫn nàng đến tẩm cung của Điện chủ.

Mọi chuyện diễn ra đúng như trong dự liệu.

Tẩm cung rộng lớn và lạnh lẽo, chỉ có hai ngọn đèn dầu mờ nhạt lập lòe trong gió lùa qua cánh cửa khép hờ. Ngọn lửa yếu ớt, như thể có thể tắt bất cứ lúc nào.

"Ngươi tới rồi."

Giọng nữ khàn khàn, nghẹn ngào vang lên trong không gian tăm tối, mang theo cảm giác rợn người khó tả.

"Nghe nói ngươi biết thôi miên, có thể giúp ta thoát khỏi ác mộng triền miên, có thật không?"

Khanh Lạc Nhạn chậm rãi bước xuống từ giường.

Nàng ta khoác trên mình chiếc váy đen mỏng manh, càng làm tôn lên dung nhan quyến rũ đầy ma mị. Đôi môi đỏ tươi như máu, làn da tái nhợt vì nhiều ngày mất ngủ, trông chẳng khác nào lệ quỷ đến từ địa ngục, khiến người nhìn không khỏi lạnh sống lưng.

Ngay cả Thương Tiệm, kẻ luôn theo sát bên nàng ta, cũng không kìm được mà rùng mình.

Thế nhưng, thần sắc của Khanh Vũ lại vô cùng bình tĩnh, không chút sợ hãi, cung kính đáp lời:

"Hồi bẩm Điện chủ, chỉ cần ngài phối hợp, phương pháp của ta chắc chắn sẽ có hiệu quả."

Khanh Lạc Nhạn ánh mắt âm u, lạnh lẽo nhìn nàng: "Vậy thì tốt. Nhưng nếu ta vẫn không thoát khỏi ác mộng, ngươi... cũng đừng mong giữ được mạng."

"Điện chủ yên tâm, nếu ta không nắm chắc, đã không dám mở lời." Khanh Vũ khẽ cười, thản nhiên nói: "Hiện tại, mời Điện chủ nằm xuống, thả lỏng cơ thể... nhắm mắt lại..."

~~~Hết chương 259~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com