Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 258: Bạch Chi Ngạn, ngươi có thể là heo hay không?



Trong chốc lát, hai nam nhân đều luống cuống tay chân, vội vàng dỗ dành Khanh Lam Phi đang khóc vì quá vui mừng.

Mãi lâu sau, nàng mới bình tĩnh lại, khẽ lắc đầu cười: "Ta không sao, chỉ là thật sự rất vui."

Khanh Bắc cũng mỉm cười theo, rồi nói: "Nếu Khanh Vũ cũng ở đây thì tốt biết mấy."

Nghe vậy, Mặc Cảnh Dục lập tức hỏi dồn: "Nha đầu kia hiện tại ở đâu? Vì sao không đi cùng con? Còn nữa... sao con lại xuất hiện ở Thần Y tộc?"

Quá nhiều nghi vấn xoay quanh khiến hắn khó hiểu. Rõ ràng không lâu trước đây, tin tức hắn tra được vẫn cho thấy bọn họ còn ở hạ giới. Thế mà chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã xuất hiện ở Vân Trung Thiên, thậm chí còn đứng ngay trước mặt hắn.

Đây cũng chính là điều Khanh Lam Phi muốn hỏi. Nàng lập tức đưa ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn thiếu niên tuấn tú.

"Nói ra thì rất dài." Khanh Bắc bất đắc dĩ thở dài, "Trước đó, chúng ta vẫn ở đại lục Tuyền Ky, nhưng đột nhiên Khanh Vũ mất tích. Sau đó, ta bị Bạch Chi Ngạn đưa đến Vân Trung Thiên. Hắn nói với ta rằng Khanh Vũ bị một thế lực ở đây bắt đi..."

Nghe thấy cái tên có chút quen thuộc, Khanh Lam Phi thoáng kinh ngạc: "Con nói người đó... chính là thiếu chủ Thần Y tộc?"

Nàng không nhớ sai chứ? Bạch Khâu đã nhắc đến cái tên này không biết bao nhiêu lần bên tai nàng.

"Chính là hắn." Khanh Bắc gật đầu xác nhận.

Khanh Lam Phi càng thêm khó hiểu, chân mày nhíu chặt: "Con làm sao quen biết với thiếu chủ Thần Y tộc?"

Không trách nàng phải suy nghĩ nhiều, hai người vốn ở hai thế giới khác nhau, nay lại có liên hệ, chuyện này quả thật quá khó tin.

Khanh Bắc dường như hiểu được mẫu thân đang thắc mắc điều gì, bèn bật cười, trông có chút nghịch ngợm hiếm thấy: "Mẫu thân, chuyện này không liên quan đến ta. Hắn là bằng hữu của Khanh Vũ, ta chỉ là nhờ vậy mà quen biết. Không chỉ có thế đâu, ta còn quen cả đại ma đầu khét tiếng của Ma Vực—Lâu Quân Nghiêu."

Quả nhiên, lời này vừa thốt ra, không chỉ kinh ngạc, đôi mắt đẹp của Khanh Lam Phi cũng hơi mở lớn: "Các con... thật sự đã gặp được Quân Nhi?"

Từ sau khi rời khỏi Vân Trung Thiên, tính ra đã hơn trăm năm nàng không gặp lại đứa trẻ ấy. Năm đó hắn chỉ là một thiếu niên non nớt, không biết hiện giờ đã trưởng thành ra sao.

Dù chưa tận mắt thấy, nhưng sau khi tỉnh lại, nàng cũng từng nghe không ít chuyện về hắn. Chỉ biết rằng tính tình hắn bây giờ so với năm xưa đã trầm ổn hơn nhiều, hành xử cũng thêm phần chín chắn.

Dưới trướng hắn có vô số cường giả trung thành và tận tâm. Dù bị thế lực chính đạo của Vân Trung Thiên xem như tà phái, nhưng nàng vẫn luôn tin tưởng, thiếu niên năm đó—người từng ngập trong máu tươi mà vẫn giữ nụ cười thuần khiết—trong lòng nhất định vẫn còn giữ lại một phần ấm áp không ai hay biết.

Khanh Bắc kể tiếp: "Lúc còn ở đại lục Tuyền Ky, chúng ta đã nhiều lần nhận được sự giúp đỡ của hắn. Hắn chỉ nói mình là bạn cũ của mẫu thân, nhưng lại rất quan tâm đến chúng ta."

Mặc dù trong lòng có chút không vui mừng khi thấy hắn cướp đi sự chú ý của Khanh Vũ dành cho mình, nhưng những gì nên nói, hắn vẫn phải nói thật.

Nghe vậy, ý cười trên môi Khanh Lam Phi càng sâu hơn: "Đứa nhỏ này tâm tính rất tốt. Năm đó chẳng qua là bèo nước gặp nhau, vậy mà hắn vẫn luôn ghi nhớ ân tình ta dành cho hắn. Bây giờ lại còn đặc biệt quan tâm các con, ngày khác ta phải tới cảm tạ hắn mới được."

Thấy mẫu thân không ngớt lời khen ngợi một nam nhân khác, vẻ mặt đầy tán thưởng yêu thích, Khanh Bắc đột nhiên có chút không vui.

Thôi vậy. Hiện tại hắn không nói ra những điều không hay về tên kia, miễn cho mẫu thân cho rằng hắn trẻ con. Chờ đến khi bà ấy biết kẻ đó đã cướp mất muội muội bảo bối của hắn, bà ấy nhất định sẽ hiểu được hắn ta phúc hắc đến mức nào!

"Vậy tiểu nha đầu giờ này rốt cuộc đang ở đâu?"

Thấy hai mẹ con trò chuyện vui vẻ, Mặc Cảnh Dục do dự một lát rồi vẫn lên tiếng cắt ngang. Dù rất vui khi gặp lại nhi tử, nhưng trong lòng hắn vẫn càng mong mỏi được thấy nữ nhi hơn. Có lẽ mỗi người làm phụ thân đều sẽ thiên vị tiểu công chúa mềm mại, tri kỷ của mình hơn.

Chỉ là, Khanh Bắc lại lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ lắm. Nhưng Lâu Quân Nghiêu nói với ta rằng Khanh Vũ tạm thời vẫn an toàn, chỉ là nàng hiện giờ chưa thể rời đi. Ta cũng không biết nàng đang làm gì, nhưng từ trước đến nay, Khanh Vũ luôn rất thông minh, có chủ kiến, chắc chắn sẽ không sao."

Trong lời nói của thiếu niên tràn đầy sự tín nhiệm và sùng bái.

Mặc Cảnh Dục còn chưa kịp nói thêm gì, đã thấy phụ tử Bạch Khâu và Bạch Chi Ngạn dẫn theo vài đệ tử Thần Y tộc vội vã chạy tới. Có lẽ bọn họ cũng đã nghe thấy động tĩnh lúc nãy.

Bạch Chi Ngạn ngay lập tức có phản ứng trước, đoán rằng tiểu tử Khánh Bắc đã xảy ra chuyện gì đó, vì thế chưa kịp giải thích đã hấp tấp tông cửa xông ra ngoài.

Nếu tiểu tử này xảy ra chuyện ở chỗ hắn, đợi Lâu Quân Nghiêu quay về, hắn chắc chắn sẽ bị lột da!

"Tiểu tử, không phải ta đã bảo người theo sát ngươi rồi sao? Ngươi làm sao lại chạm vào cơ quan?" Nhìn thấy thiếu niên vẫn nguyên vẹn đứng đó, Bạch Chi Ngạn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lo lắng vừa qua đi, hắn lại không nhịn được trách mắng.

Thật đúng là chẳng khác gì nha đầu Khanh Vũ kia, đều không thể khiến người khác bớt lo!

Đệ tử phụ trách dẫn đường cho Khanh Bắc khi nãy cũng đứng ngay đó, nghe thấy lời của Bạch Chi Ngạn, sắc mặt liền tái mét, chột dạ cúi đầu, len lén nhìn về phía Khanh Bắc.

Tiểu tử này có tố giác hắn không đây? Rõ ràng là chính hắn tự ý đi lung tung mà...

Cũng may, Khanh Bắc không hề nhắc tới, chỉ cười nói: "Ta không thích có người theo sau, nên muốn tự mình đi dạo một chút. Chẳng phải vẫn bình an vô sự đây sao?"

"Nếu thật sự xảy ra chuyện thì ngươi có hối hận cũng không kịp." Bạch Chi Ngạn tức giận quát.

Nói xong, hắn mới nhận ra bên cạnh Khanh Bắc còn có hai người khác. Nam nhân kia thì chưa từng gặp, nhưng nữ tử kia lại trông rất quen mắt.

Năm đó, sau khi Lâu Quân Nghiêu đưa thân thể Khanh Lam Phi về Ma Vực an táng, không cho bất cứ ai tùy tiện ra vào, nhưng hắn lại là một trong số ít người có thể tới đó để kiểm tra tình trạng cơ thể nàng nhờ vào y thuật cao minh của mình.

Hắn đã từng nhìn thấy nàng vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy người sống đứng ngay trước mặt mình, nhất thời không khỏi sửng sốt.

"Ngài là... Lam cô cô?"

Khanh Lam Phi khẽ giật mình: "Ngươi nhận ra ta?"

Chắc hẳn đây chính là vị "hỗn nhi tử bất hiếu" mà Bạch Khâu từng nhắc đến—Thiếu chủ Thần Y tộc, Bạch Chi Ngạn.

Bạch Khâu cũng vừa đến nơi, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Hỗn tiểu tử này... lại nhận ra Khanh Lam Phi?

Bạch Chi Ngạn khẽ nhướng đôi mắt đào hoa, tươi cười rạng rỡ:

"Ta là bằng hữu của Quân Nghiêu. Năm đó, để bảo vệ thân thể của Lam cô cô không bị hư tổn, ta cũng góp không ít sức lực. Tự nhiên là nhận ra ngài rồi. Chỉ là, so với khi ấy, bộ dáng của Lam cô cô lúc này càng đẹp hơn."

Bạch Chi Ngạn vốn có tài ăn nói, lại thêm dung mạo tuấn mỹ, nụ cười phong lưu, mấy lời này vừa thốt ra đã khiến ấn tượng của Khanh Lam Phi với hắn tốt hơn vài phần.

"Thì ra là vậy." Nàng khẽ gật đầu, ánh mắt mang theo vài phần cảm khái. "Quân Nhi tâm tính rất tốt, bằng hữu hắn kết giao cũng là người thiện lương. Chuyện lúc trước, ta rất cảm ơn ngươi."

"Lam cô cô không cần khách khí." Bạch Chi Ngạn cười cười, "Quân Nghiêu thường nhắc tới ngài—một vị trưởng bối đã đối xử rất tốt với hắn. Ta vẫn luôn kính nể ngài. Với tính tình của hắn, e rằng cũng chỉ có ngài mới có thể khuyên bảo được."

Hai người vốn chưa từng gặp mặt, vậy mà nói chuyện lại hợp ý đến mức giống như cố tri lâu năm, khiến những người xung quanh hoàn toàn không chen vào được.

Mặc Cảnh Dục hôm nay đã nghe cái tên này quá nhiều lần. Vừa hay Bạch Khâu đang ở ngay bên cạnh, hắn liền không nhịn được mà lên tiếng hỏi:

"Lâu Quân Nghiêu... người này rốt cuộc có địa vị gì?"

Bạch Khâu nghe vậy, liền chậm rãi giải thích:

"Hắn chính là thủ lĩnh Ma Vực hiện tại. Năm đó, khi ta ra ngoài rèn luyện, tình cờ cứu được đứa nhỏ này. Hắn cũng là kẻ có số phận long đong, từ khi chưa ra đời, cha mẹ đã bị kẻ thù sát hại. Mẫu thân hắn dù hấp hối vẫn cố gắng giữ lấy mạng sống, chỉ để bảo vệ đứa con này."

"Sau đó, ta đưa hắn về nuôi dưỡng trong Thần Y tộc, chăm sóc đến năm mười lăm tuổi. Rồi bỗng một ngày, hắn đột nhiên đến từ biệt ta mà không nói lý do. Mãi sau ta mới biết, hắn rời đi là để báo thù."

"Kẻ đã giết hại cha mẹ hắn năm đó—cả gia tộc, từ trên xuống dưới, thậm chí cả gia súc trong nhà—đều không ai thoát khỏi. Chỉ dựa vào sức một mình hắn, huyết tẩy cả một gia tộc."

"Nhiều năm sau, hắn lang bạt khắp Vân Trung Thiên. Đến thời điểm cục diện rối ren nhất, hắn dùng thủ đoạn lôi đình sáng lập nên Ma Vực, sừng sững giữa Vân Trung Thiên, trở thành một trong những thế lực cường thịnh nhất trăm năm qua. Là một kẻ có thủ đoạn vô cùng lợi hại."

Đánh giá về người này, có thể nói là cực cao.

Dù không hiểu rõ hắn, nhưng chỉ cần nhìn vào việc một người tuổi trẻ như vậy có thể ngồi vững trên vị trí đỉnh cao kia, cũng đủ biết tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.

Huống hồ, danh tiếng Ma Vực lẫy lừng thiên hạ, ai mà không biết?

Một kẻ tà ác như vậy, mà Phi Nhi lại nói hắn tâm tính tốt... Rốt cuộc là nàng nhìn ra điều đó từ đâu?

Mặc Cảnh Dục nhất thời cảm thấy khó hiểu.

Bên kia, hai người vẫn đang trò chuyện rôm rả. Khi biết Khanh Bắc đã nhận lại cha mẹ, tự nhiên liền nhắc đến Khanh Vũ.

Chỉ là, đôi khi Bạch Chi Ngạn lại không biết giữ mồm giữ miệng. Hắn cứ tưởng Khanh Bắc đã kể hết mọi chuyện, liền tùy tiện buông lời:

"Lam cô cô không cần lo lắng, nha đầu Khanh Vũ kia tinh ranh lắm, sao có thể chịu thiệt được chứ?"

"Nói nữa, Quân Nghiêu sủng nàng chẳng khác nào nâng niu tiểu tổ tông. Trước kia ở hạ giới, lúc nào cũng cẩn thận che chở, đến khi lên Vân Trung Thiên lại càng quá mức. Đêm nào cũng lén lút đi gặp tiểu nha đầu, tận đến khi trời gần sáng mới chịu quay về. Ha ha, ta thấy hắn tám phần là nhịn không được, chỉ muốn đến ủ ấm chăn cho nàng mà thôi..."

Vừa nói, Bạch Chi Ngạn vừa cười đầy vẻ gian tà, hệt như đang hóng chuyện lớn.

Khanh Lam Phi nghe vậy, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời chưa kịp phản ứng.

Ngược lại, sắc mặt Mặc Cảnh Dục lập tức sa sầm.

"Ngươi vừa nói cái gì? Ủ ấm chăn?!"

Bạch Chi Ngạn mồm nhanh hơn não, còn chưa kịp nhận ra nguy cơ, Khanh Bắc đã muốn ngăn cản nhưng không kịp, đành phải lặng lẽ lùi xa một chút.

Hắn cảm thấy, cha hắn khả năng cao sắp nổi trận lôi đình.

Nhưng Bạch Chi Ngạn vẫn chưa hay biết gì, tiếp tục vô tư để lộ bí mật:

"Đúng vậy! Hắn tưởng ta không biết à? Nhưng chút tâm tư ấy ai mà chẳng nhìn ra? Tiểu nha đầu vừa xinh đẹp, lại thông minh lanh lợi như vậy, hắn làm sao có thể nhịn xuống? Không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mới là lạ."

Lời vừa dứt, sắc mặt Mặc Cảnh Dục đã đen như mực, cơn giận bùng lên trong lồng ngực.

Nữ nhi bảo bối của hắn, đáng yêu xinh đẹp như thế, vậy mà lại bị một con sói đuôi to nhớ thương? Hơn nữa, còn có khả năng tùy thời sẽ bị nuốt chửng?!

Thật sự quá mức hoang đường!

Mặc dù hắn mang ơn Lâu Quân Nghiêu vì đã cứu Phi Nhi, nhưng nếu liên quan đến nữ nhi của mình, hắn tuyệt đối không nhượng bộ nửa phần!

Khanh Bắc liếc nhìn Bạch Chi Ngạn vẫn còn chưa biết sống chết, thầm cảm thán.

Lâu Quân Nghiêu có một tên thủ hạ như vậy, e rằng nếu muốn đường hoàng ở bên Khanh Vũ, con đường phía trước chắc chắn sẽ khó khăn trùng trùng.

~~~Hết chương 258~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com