Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 240: Mùi vị quen thuộc.



Khi Mặc Cảnh Dục đi tìm nương tử của mình, ngoài ý muốn phát hiện trong phòng nàng có thêm một tiểu nha đầu.

Hắn thoáng ngẩn người, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, vì thế hắn chỉ đứng ngoài cửa mà chưa vội bước vào.

"Phi tỷ tỷ, tỷ có thể đừng rời đi được không? Nguyệt Nhi luyến tiếc tỷ lắm..." Giọng nói mềm mại, mang theo sự lưu luyến không nỡ, truyền ra từ bên trong.

Mặc Cảnh Dục khẽ nhướng mày. Phi Nhi từ bao giờ lại quen biết một tiểu nha đầu như vậy ở Man tộc?

Trong phòng, Khanh Lam Phi cúi đầu nhìn thiếu nữ đang ôm chặt lấy tay mình không chịu buông, khuôn mặt mỹ lệ hiện lên một chút bất đắc dĩ. "A Nguyệt, ta cũng rất luyến tiếc muội. Nhưng ta có chuyện rất quan trọng phải làm, không thể không đi. Ta hứa sẽ quay lại thăm muội, được không?"

"Không thể mang A Nguyệt theo cùng sao?" Thiếu nữ ngước đôi mắt long lanh lên, khát khao nói.

Vừa thốt ra lời này, Khanh Lam Phi dường như chợt nhận ra điều gì, lông mày hơi nhướng lên, giọng điệu đầy ý vị: "A Nguyệt, muội nói thật cho ta nghe... Có phải lại muốn cõng gia gia chuồn ra ngoài chơi không?"

Gương mặt thiếu nữ thoáng chốc cứng lại, sau đó bĩu môi lẩm bẩm: "Không phải đâu..."

Khanh Lam Phi nhìn thoáng qua đã nhìn thấu tâm tư của tiểu nha đầu này. Mặc dù nàng cũng rất yêu thích A Nguyệt, nhưng không vì thế mà bị làm mềm lòng. Nàng ôn tồn nói: "Muội còn quá nhỏ, thế giới bên ngoài nguy hiểm hơn muội tưởng rất nhiều. Chỉ khi nào muội thực sự trở nên mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ bản thân, lúc đó mới có tư cách rời khỏi nơi này."

A Nguyệt tuy không hoàn toàn hiểu hết, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. "Ta nghe lời Phi tỷ tỷ. Vậy... Sau này tỷ thật sự sẽ quay lại chứ?"

"Đương nhiên." Khanh Lam Phi mỉm cười gật đầu.

A Nguyệt lập tức sáng bừng đôi mắt, vui vẻ ôm lấy nàng, dụi đầu vào lòng như một chú mèo nhỏ làm nũng.

Đúng lúc này, một tiếng ho khẽ vang lên ngoài cửa, sau đó Mặc Cảnh Dục bước vào.

Vừa trông thấy nam nhân xa lạ này, A Nguyệt có chút kinh ngạc, nhưng khi nhìn kỹ, nàng bỗng cau mày, ánh mắt lộ vẻ hoài nghi.

Hình như... nàng đã gặp hắn ở đâu rồi?

Sau vài cái chớp mắt, rốt cuộc nàng cũng nhớ ra. Nàng trợn tròn mắt, giọng nói đầy kinh ngạc: "Ngươi, ngươi không phải là... vị mỹ nam bị tộc trưởng giấu trong cấm phòng sao?!"

Mỹ nam?

Bị tộc trưởng giấu trong cấm phòng?!

Nghe thấy vậy, sắc mặt Mặc Cảnh Dục lập tức trầm xuống, còn Khanh Lam Phi thì không nhịn được bật cười.

Tiểu nha đầu này... thật sự cái gì cũng dám nói. "Kim ốc tàng kiều*" mà cũng có thể dùng để chỉ nam nhân sao? (*金屋藏娇: ý nói giấu mỹ nhân trong lầu vàng)

Nhưng nghĩ lại, Diêm Thù trông như một vị thúc thúc trung niên tang thương, còn Mặc Cảnh Dục lại trẻ trung tuấn mỹ đến mức câu hồn đoạt phách... Nếu theo cách nhìn của A Nguyệt, dường như cũng có chút hợp lý...

Khanh Lam Phi khẽ nheo mắt, trong lòng bỗng dâng lên một chút ý cười ác ý.

Lúc này, A Nguyệt vẫn vô tư nhìn Mặc Cảnh Dục với vẻ tò mò, không hề bị sắc mặt đen thui của hắn dọa sợ.

"Ơ? Ta nhận nhầm sao? Nhưng ngươi rõ ràng chính là người bị nhốt trong cấm phòng mà. Ta từng lén theo dõi tộc trưởng, thấy hắn thường xuyên trộm đến nhìn ngươi, còn nói rất nhiều lời ngọt ngào nữa... Ông ấy còn bảo là rất nhớ ngươi..."

"..."

Sắc mặt Mặc Cảnh Dục lúc này đã không còn đơn giản là âm trầm nữa, mà đen đến mức có thể nhỏ ra mực.

Bên cạnh, Khanh Lam Phi cúi đầu, cố gắng nhịn cười đến mức bả vai run rẩy không ngừng, hoàn toàn bán đứng tâm trạng vui sướng khi thấy người khác gặp họa của nàng lúc này.

Không thể trách nàng được. Dù sao, cảnh tượng Diêm Thù và Mặc Cảnh Dục ở chung một cách hòa thuận như vậy, thật sự hiếm thấy. Nghĩ tới thôi đã thấy thú vị rồi.

Mặc Cảnh Dục tức giận trừng mắt nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn kia, sau đó một tay kéo lấy Khanh Lam Phi, giọng điệu đầy u oán: "Ngay cả nàng cũng cười nhạo ta."

Khanh Lam Phi lập tức thu lại ý cười, lắc đầu phủ nhận: "Ta đâu có cười nhạo chàng, ta chỉ cảm thấy Diêm Thù thật sự rất tốt với chàng mà thôi."

"Hắn là huynh đệ của ta, đương nhiên đối xử tốt với ta."

Mặc Cảnh Dục sao có thể không nhìn ra nàng có ý trêu chọc, chỉ là không thèm vạch trần mà thôi. Hắn liếc nhìn tiểu nha đầu bên cạnh, rồi chậm rãi nói: "Đi thôi, đã từ biệt Diêm Thù rồi."

"Được."

......

Sau trận giao phong ngày hôm đó, Khanh Lạc Nhạn không còn nhắc đến cái tên Khanh Vũ nữa.

Không chỉ vì khuôn mặt kia quá giống một người nào đó, mà còn bởi vì Khanh Vũ tuyệt đối không phải một tiểu nha đầu tầm thường. Nhìn thì có vẻ vô hại, dễ bắt nạt, nhưng thực chất lại là một kẻ giỏi giả heo ăn thịt hổ.

Một khi đã có chút nghi ngờ, Khanh Lạc Nhạn quyết định giữ nàng lại, sớm muộn gì cũng có thể làm rõ mọi bí ẩn trong lòng.

"Vũ Khanh, ngươi thân là thị nữ, vậy mà không lo làm việc, lại trốn ở đây lười biếng, còn ra thể thống gì?"

Tiếng quát lạnh quen thuộc khiến Khanh Vũ đang mơ màng sắp ngủ bỗng giật mình tỉnh dậy.

Nàng lười biếng ngáp một cái, ánh mắt vẫn mang theo chút mơ màng. Giọng nói chưa tỉnh ngủ hoàn toàn có chút khàn khàn mềm mại: "Xảy ra chuyện gì?"

Tối hôm qua, Lâu Quân Nghiêu lại chạy đến quấy rầy nàng hơn nửa đêm. Mỗi lần hắn đến, không đánh nhau một trận thì không chịu về. Lần nào cũng viện cớ "kiểm tra xem nàng có bị khi dễ hay không" hoặc "xem có bị thương ở đâu không."

Thật sự vừa mệt xác vừa mệt lòng.

Khó khăn lắm hắn mới chịu rời đi, nàng chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu, trời còn chưa sáng hẳn đã lại bị làm phiền. Đúng là đủ khiến người ta bực bội.

Thiếu nữ có dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ, mái tóc dài hơi rối, xõa tung trên chiếc giường mềm mại như áng mây. Đôi mắt phượng mơ màng khẽ nheo lại, hơi nước trong mắt chưa tan hết, trông vô cùng kiều mị.

Cộng thêm giọng nói khàn khàn lười biếng vừa rồi, quả thật sự phong tình bức người.

Hơn nữa, những người trong Diệu Nguyệt Thần Điện đều đã thanh tâm quả dục mấy trăm năm, phần lớn còn là thanh niên huyết khí phương cương...

Nguyệt Phẫn đứng trước cửa nghe được giọng nói ấy thì hơi sững người. Đến khi nhìn thấy dáng vẻ lười biếng câu hồn của nàng, cả người hắn bỗng dưng cứng đờ, cảm giác có gì đó không đúng.

Ánh mắt hắn vô thức dán chặt lên người nàng, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.

Mãi cho đến khi Khanh Vũ hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng nhìn kẻ ngốc đứng ở trước mặt hắn, nhướng mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi ngươi nói cái gì?"

Giọng nói này khiến Nguyệt Phẫn bừng tỉnh như bị chấn động. Hắn bỗng xoay người bỏ đi, không nói một lời.

Khanh Vũ: "..."

Chuyện gì vậy?

Nàng nhếch môi, không khỏi cảm thấy mấy người ở nơi này trông ai cũng kỳ quái.

Nguyên bản còn mơ màng buồn ngủ, nhưng vừa bừng tỉnh, nàng không còn có ý định ngủ tiếp. Nàng chậm rãi đứng dậy, rời khỏi phòng, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Bầu trời đêm vẫn còn u tối, lác đác vài vì sao khi mờ khi tỏ.

Khanh Vũ ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt dừng lại trên những chấm sáng nhỏ bé ấy. Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ, nàng bỗng có cảm giác kỳ lạ... như thể mình có thể hiểu được điều gì đó từ những vì sao xa xăm kia.

Trong vô thức, nàng bước đi, từng bước từng bước chậm rãi tiến về một hướng. Đến khi giật mình nhận ra, nàng đã không biết mình đang đứng ở nơi nào.

Diệu Nguyệt Thần Điện được xây dựng như một mê cung khổng lồ với những tòa cung điện lớn nhỏ chồng chéo, hình thái muôn vẻ. Nếu không thật sự quen thuộc địa hình, rất dễ bị lạc phương hướng. Và lúc này, Khanh Vũ chính là rơi vào tình huống ấy.

Nàng bất đắc dĩ thở dài, có vẻ như mình đã lạc đường rồi. Nhưng mà... bây giờ phải làm sao để trở về? Nếu bị người khác phát hiện, chẳng phải sẽ bị nghi là đang chạy trốn sao?

Ngay khi nàng còn đang bối rối, một âm thanh khe khẽ bỗng vang lên từ nơi không xa.

Khanh Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại. Trước mắt nàng là một tòa cung điện cũ nát, hoàn toàn không ăn nhập với sự nguy nga của Diệu Nguyệt Thần Điện.

Tòa cung điện ấy dường như đã bị lửa thiêu rụi, tường đổ mái sập, cột trụ và xà ngang vỡ nát chồng chất lên nhau, hoang phế qua nhiều năm đến mức không còn nhận ra dáng vẻ ban đầu.

Nơi này... là gì vậy?

Giữa lúc còn đang nghi hoặc, âm thanh khi nãy lại vang lên. Khanh Vũ do dự một lát, nhưng lòng hiếu kỳ đã thôi thúc nàng bước về phía tòa cung điện đổ nát kia.

Thế nhưng, khi còn chưa kịp đến gần, trước mắt nàng bỗng xuất hiện một bóng người.

Người nọ đứng quay lưng về phía nàng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: "Nơi này cấm vào."

Khanh Vũ khựng lại, sau đó mỉm cười, giọng nói ôn hòa: "Xin lỗi, ta không cố ý. Ta vô tình đi lạc đến đây, hiện tại không tìm được đường về. Không biết ngươi có thể chỉ giúp ta phương hướng một chút hay không?"

Người kia không lập tức đáp lời, nhưng thấy nàng dường như không có ác ý, cũng không còn quá đề phòng.

Khanh Vũ có chút tò mò, nhưng dù sao nơi này nàng cũng không quen thuộc, nên không nghĩ nhiều nữa. Nàng xoay người định rời đi, nhưng không biết thế nào, tay nàng bất cẩn chạm vào một vật sắc nhọn bên cạnh.

Trong chớp mắt, một giọt máu đỏ thẫm nhỏ xuống.

Cùng lúc đó, giữa bầu trời tối đen bỗng lóe lên một vì sao rực rỡ mang màu vàng đỏ. Chỉ trong nháy mắt, nó lao vút qua, nhanh đến mức khiến người ta tưởng mình vừa nhìn thấy ảo giác.

Thế nhưng, dù cảnh tượng diễn ra trong chớp mắt, vẫn có kẻ bắt giữ được khoảnh khắc ấy.

Một người là Đại Tư Tế của Diệu Nguyệt Thần Điện, Thương Tiệm.

Người còn lại...

Khanh Vũ vẫn đang cau mày nhìn chằm chằm vào vết thương trên mu bàn tay mình, chưa kịp suy nghĩ gì thêm, cánh cửa cung điện trước mặt bỗng nhiên bị một cơn gió mạnh thổi bật ra.

Từ trong bóng tối, một nữ tử khoác y phục màu cam chậm rãi bước ra.

Mái tóc dài đen nhánh của nàng rối tung, dáng người mảnh khảnh đến mức tựa như một hồn ma đang lặng lẽ trôi đến trước mặt Khanh Vũ.

Khanh Vũ chớp mắt, có chút ngạc nhiên nhìn đối phương.

Nữ tử ấy có gương mặt nhỏ nhắn với đôi mắt đen láy to tròn, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm yếu ớt đáng thương. Dường như tuổi tác cũng nhỏ hơn Khanh Vũ một chút.

Thế nhưng, khi nàng mở miệng, giọng nói lại mang theo vẻ thành thục của một nữ nhân, còn ẩn chứa vài phần rụt rè: "Ta có thể... xem vết thương của ngươi không?"

Khanh Vũ khựng lại, chưa kịp hiểu ý nàng, thì trong giây tiếp theo, bàn tay đã bị đối phương nắm lấy.

Làn da kia không hề có hơi ấm, lạnh lẽo đến mức như thấm vào tận xương. Nhưng điều khiến Khanh Vũ kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau.

Nữ tử nhẹ nhàng kéo tay nàng lại gần, rồi cúi xuống, đôi môi khẽ chạm vào vết thương.

"Đây là... mùi vị của công chúa."

Giọng nói khẽ lẩm bẩm vang lên, trong khoảnh khắc, nơi nàng chạm vào bỗng tỏa ra một ánh sáng dịu nhẹ.

Chỉ trong nháy mắt, vết thương hoàn toàn biến mất, làn da trở lại nhẵn mịn như ban đầu, thậm chí không để lại một dấu vết nhỏ nào.

Khanh Vũ trừng lớn mắt, theo bản năng rụt tay về, chăm chú nhìn xuống. Vết thương thực sự đã lành lặn như chưa từng tồn tại.

Nàng vừa định mở miệng cảm ơn thì chợt sững lại.

Nữ tử trước mặt chậm rãi nở một nụ cười.

Đôi mắt đen láy lấp ngấn lệ.

"Cuối cùng người cũng... trở về."

~~~Hết chương 240~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com