Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 239: Nàng đối với ta... Trước nay vẫn luôn nhiệt tình



Khanh Bắc theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy một nam nhân áo tím chậm rãi tiến lại. Hắn có dáng người thon dài, phong thái đĩnh đạc, gương mặt tà mị quen thuộc, ngũ quan tuấn mỹ sắc sảo. Trên môi hắn, nụ cười như có như không thoáng hiện.

Sau lưng nam nhân ấy là một nữ tử tuyệt sắc, dáng vẻ quyến rũ, ánh mắt mang theo vài phần hứng thú.

"Chủ thượng, đây là đệ đệ của tiểu nha đầu kia sao?" Mị Cơ khẽ cười, giọng điệu mang theo chút trêu chọc. "Lớn lên cũng thật đặc biệt, nhìn mà khiến người ta đau đầu."

Lâu Quân Nghiêu ném cho nàng một ánh mắt lạnh lùng: "Câu này đừng để Tiểu Quái Vật nghe thấy, cẩn thận hắn thu thập ngươi."

Nụ cười bên môi Mị Cơ khựng lại trong chớp mắt, nàng có chút gượng gạo nói: "Ta nào dám nói trước mặt hắn chứ, chẳng lẽ muốn chết à..."

Đùa sao, với tính tình hẹp hòi của Tiểu Quái Vật nhà nàng, đừng nói khen nam nhân khác, chỉ cần nhìn nhiều một chút thôi cũng đủ bị gây khó dễ. Hơn nữa, nàng vốn dĩ đã có gương mặt yêu mị trời sinh, ngày thường muốn an phận cũng chẳng dễ dàng gì.

Lâu Quân Nghiêu hừ nhẹ một tiếng: "Làm chuyện của ngươi đi, xem náo nhiệt gì chứ."

Mị Cơ lúng túng sờ sờ chóp mũi, thật sự không thể qua mặt được chủ thượng. Ngay cả một chút tâm tư nhỏ của nàng cũng bị hắn nhìn thấu.

"Còn đứng đó thất thần làm gì? Vào đi." Lâu Quân Nghiêu nhìn thiếu niên đang đứng yên nơi đó, có vẻ hơi bối rối, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, thấp giọng nói.

Lúc này Khanh Bắc mới thu lại ánh mắt đang lặng lẽ quan sát nam nhân trước mặt. Gương mặt tuấn tú có chút mất tự nhiên.

Không biết vì sao, rõ ràng trước đây hắn vẫn thường thấy người này, rất quen thuộc, nhưng bây giờ gặp lại ở một nơi khác, hắn lại cảm thấy có gì đó không giống. Nhưng khác ở đâu, hắn cũng không nói rõ được.

Hắn lặng lẽ đi theo sau Lâu Quân Nghiêu, dọc đường đi nhìn thấy không ít người ăn mặc tương đồng, trông như thuộc hạ. Những người đó khi nhìn thấy Lâu Quân Nghiêu đều lập tức khom lưng hành lễ, tôn kính cực điểm.

Khanh Bắc thu hết cảnh tượng vào mắt, trong lòng không khỏi cân nhắc thân phận thực sự của nam nhân này.

Bất tri bất giác, hắn đã được đưa tới một nơi hoàn toàn khác biệt so với không gian rộng lớn và âm u bên ngoài.

Nơi này giống như một thế giới riêng biệt, tách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Có núi, có nước, mà giữa dòng nước ấy còn có một tòa đình tao nhã.

Đi qua cây cầu đá thật dài, phía trước là một tiểu viện không quá lớn. Trong sân trồng rất nhiều hoa cỏ lạ mắt, góc sân còn đặt một bộ bàn ghế đá dành cho người nghỉ ngơi. Cảnh sắc nơi này mang theo cảm giác ấm áp và an nhiên.

Nhưng điều khiến Khanh Bắc kinh ngạc không phải vì trong Vân Trung Thiên lại có một nơi như vậy, mà là bởi... mọi thứ ở đây quá mức quen thuộc.

Tiểu viện này, từng gốc cây ngọn cỏ trong sân, đều giống hệt Du Nhiên Cư trong Vĩnh An Vương phủ năm đó. Ngay cả hoa cỏ quanh sân cũng không khác biệt so với những gì Khanh Vũ từng chăm sóc.

Từ khi bọn họ rời Phiêu Miểu Tông đến nay đã gần một năm, chưa từng quay lại. Giờ phút này đứng ở nơi đây, hồi ức lại bỗng nhiên tràn về.

"Nơi này là..." Khanh Bắc kinh ngạc nhìn nam nhân bên cạnh.

Tại sao hắn lại xây dựng một nơi giống hệt Du Nhiên Cư?

Lâu Quân Nghiêu mỉm cười, chậm rãi nói:

"Từ nay về sau, ngươi sẽ ở đây."

"Vì sao?"

Khanh Bắc nhíu mày, trong lòng không hề có chút vui mừng nào, giọng điệu mang theo vẻ chất vấn: "Ngươi đưa ta đến Vân Trung Thiên, chẳng lẽ chỉ để nói mấy chuyện này? Ta chỉ muốn biết Khanh Vũ đang ở đâu."

Lâu Quân Nghiêu liếc hắn một cái, ánh mắt sâu thẳm: "Đưa ngươi đến đây, đương nhiên không phải chỉ để nói những điều này." Hắn hạ giọng, bình thản tiếp lời: "Ngươi không cần lo lắng cho Khanh Vũ. Người của ta, ta đương nhiên sẽ bảo vệ. Ngươi chỉ cần chăm sóc tốt bản thân là đủ rồi."

Lại là câu nói này.

Sắc mặt Khanh Bắc trầm xuống trong thoáng chốc, giọng nói cũng lạnh đi: "Khanh Vũ từ khi nào trở thành người của ngươi?" Hắn cắn chặt răng, ánh mắt sắc bén: "Ngươi không phải giúp chúng ta tìm mẫu thân sao? Ngươi không phải là bằng hữu của mẫu thân ta sao?"

Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch, vẻ mặt đầy hứng thú: "Vậy thì có gì liên quan?"

Khanh Bắc im lặng một chút, sau đó thản nhiên đáp: "Ngươi đã là bằng hữu của mẫu thân ta, vậy chứng tỏ tuổi tác không nhỏ. Nếu tính theo tuổi của Vân Trung Thiên, ít nhất ngươi cũng đã sống vài trăm năm."

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, dường như có chút không thể chịu đựng nổi mà cắn răng, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào người trước mặt: "Ngươi lại ra tay với nữ nhi của bằng hữu mình... Hơn nữa còn lớn hơn nàng nhiều tuổi như vậy... Ngươi không cảm thấy có chút tội lỗi hay sao?"

Lâu Quân Nghiêu nghe xong, không những không giận mà còn bật cười.

Sau một hồi hắn mới chậm rãi mở miệng: "Ai nói không thể thích nữ nhi của bằng hữu?" Hắn nhàn nhã tựa người vào ghế, thản nhiên tiếp lời: "Hơn nữa, ngươi cũng biết tuổi thọ của người Vân Trung Thiên rất dài, không hiếm người sống đến mấy ngàn năm. Còn ta, so với nam nhân hơn hai mươi tuổi, thực ra cũng không khác gì. Cho nên chuyện tuổi tác, hoàn toàn không phải vấn đề."

Khanh Bắc vẫn không thể tiếp thu.

Trong đầu hắn từng tưởng tượng vô số lần về người sẽ trở thành tỷ phu tương lai của mình, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới lại là người nam nhân này.

"Dù vậy, Khanh Vũ cũng không nhất định sẽ thích ngươi!" Hắn cắn răng nói, giọng đầy phẫn uất. "Tính cách nàng rất cường thế, nếu ngươi ép buộc nàng ở bên ngươi, nàng tuyệt đối sẽ không khuất phục."

Hắn tự nhủ với bản thân rằng tất cả chỉ là do người nam nhân này đơn phương mong muốn.

Nhưng ngay sau đó, một hành động bất ngờ của Lâu Quân Nghiêu đã khiến hắn hoàn toàn sững sờ.

Chỉ thấy nam nhân này khẽ nhếch môi cười, sau đó không nhanh không chậm kéo lỏng cổ áo.

Ban đầu, Khanh Bắc còn nghi hoặc không hiểu hắn định làm gì. Nhưng ngay khi cổ áo được vén xuống, để lộ làn da trắng nõn nơi gáy, hắn liền nhìn thấy một dấu vết đỏ nhạt.

Đó là một dấu răng nhỏ, dù không quá sâu nhưng vẫn rõ ràng chói mắt.

Trong khoảnh khắc, tâm trí Khanh Bắc trống rỗng.

Mà ngay lúc đó, giọng nói trầm thấp ám ách của Lâu Quân Nghiêu chậm rãi vang lên: "Chuyện này, ngươi không cần lo lắng." Hắn cong môi cười, ánh mắt lấp lánh ánh sáng nguy hiểm: "Nàng đối với ta... từ trước tới nay vẫn luôn rất nhiệt tình."

Câu nói này như một tiếng sét giữa trời quang.

Dấu răng kia chẳng phải chính là kết quả của đêm qua, khi hắn nửa đêm lén trộm hương, tiểu nữ nhân kia đã tức giận mà trừng phạt hắn bằng một vết cắn. Dù lực đạo không quá mạnh, nhưng lại lưu lại một dấu vết ái muội trên làn da kia.

Khanh Bắc nhìn chằm chằm vào dấu răng ấy, sắc mặt trắng bệch.

Hắn không ngờ rằng, giữa Khanh Vũ và người nam nhân này đã thân mật đến mức ấy. Thế nhưng, hắn không có quá nhiều phẫn nộ. Bởi vì lúc này, điều hắn lo lắng nhất chính là sự an nguy của Khanh Vũ.

Hắn nhớ rõ lời Bạch Chi Ngạn đã nói với mình, Khanh Vũ không hề ở cùng bọn họ.

Hắn cố gắng trấn tĩnh lại, trầm giọng hỏi: "Khanh Vũ rốt cuộc đang ở đâu? Ta muốn gặp nàng."

"Bây giờ vẫn chưa được." Lâu Quân Nghiêu vừa thong thả chỉnh lại cổ áo vừa đáp lời.

"Vì sao?"

"Nàng đang ở Diệu Nguyệt Thần Điện." Hắn dừng lại một chút, rồi bổ sung: "Nơi đó, người thường không thể tùy tiện bước vào."

Diệu Nguyệt Thần Điện...

Khanh Bắc trầm mặc, không nói thêm gì nữa.

Hắn biết nơi này. Lâu Quân Nghiêu không lừa hắn, sự thật là bây giờ hắn hoàn toàn không có cách nào tiến vào.

Trừ phi có người của Diệu Nguyệt Thần Điện dẫn đường.

Có lẽ nhận ra sự mất mát trong lòng thiếu niên, Lâu Quân Nghiêu nhẹ nhàng vỗ vai hắn, trấn an:

"Không cần nản lòng như vậy. Ta sẽ báo cho nàng biết ngươi đã đến Vân Trung Thiên, để nàng yên tâm. Hiện tại, ngươi không cần nghĩ chuyện khác, quan trọng nhất là tu luyện, nâng cao tu vi của mình."

"Ừ, ta biết."

Khanh Bắc cũng cảm nhận được linh khí ở đây dồi dào hơn hẳn đại lục Tuyền Ky. Tu luyện tại nơi này chắc chắn sẽ có hiệu quả gấp bội, tốc độ tiến bộ cũng nhanh hơn.

Lâu Quân Nghiêu gật đầu: "Hãy yên tâm nghỉ ngơi ở đây một thời gian. Khi đến lúc thích hợp, ta sẽ đưa ngươi đến chỗ phụ thân ngươi."

Những ngày này thế sự rối ren, nơi này cũng không thật sự an toàn. Chỉ có vùng đất ẩn dật của Man tộc, nơi đã lánh đời bao năm, mới là nơi không phải lo lắng về sau.

Nhưng câu nói này vừa thốt ra lại khiến Khanh Bắc kinh sợ.

Hắn trừng lớn đôi mắt phượng đẹp đẽ, hồi lâu sau mới hoàn hồn:

"Ngươi vừa nói cái gì?"

Hắn không nghe lầm chứ? Người này vừa nói... sẽ đưa hắn đến chỗ phụ thân ư?

Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, nhìn thấy hắn lộ ra biểu cảm kinh ngạc như vậy, lúc này mới chợt nhận ra, hình như chuyện này hắn chỉ nói với tiểu hồ ly, còn chưa từng đề cập với tiểu tử này. Bảo sao lại có phản ứng lớn như vậy.

Hắn trầm ngâm một lát rồi gật đầu xác nhận: "Ừ, chính là phụ thân ngươi. Ông ta là vương của Man tộc. Sau này ngươi sẽ gặp ông ta, không cần quá căng thẳng."

Không căng thẳng ư?

Sao hắn có thể không căng thẳng được chứ!

Hắn hoàn toàn chưa kịp hiểu rõ tình huống, đột nhiên lại bị ném cho một tin tức chấn động như vậy.

Ngay cả việc mẫu thân còn sống hắn còn chưa kịp tiêu hóa, bây giờ lại bị cho biết phụ thân mình cũng còn sống, đúng là khiến người ta khó lòng bình tĩnh.

Dường cảm nhận được sự oán giận dày đặc trên người thiếu niên, Lâu Quân Nghiêu nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Ta cứ tưởng nha đầu kia đã nói cho ngươi biết rồi. Xem ra nàng cũng không muốn ngươi quá lo lắng, sợ ngươi chịu áp lực mà thôi."

Khanh Bắc mím chặt môi, im lặng không nói gì.

Sao hắn lại không hiểu chứ.

Khanh Vũ chưa bao giờ để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác. Dù khi biết cha mẹ mình vẫn còn sống, nàng cũng không hề hoang mang hay bối rối, mà chỉ nhẹ nhàng trấn an hắn: "Tiểu Bắc, ta nhất định sẽ đưa đệ đi tìm người nhà của đệ."

Phải, người nhà của hắn...

Nàng luôn phân định rất rõ ràng, nàng không phải Khanh Vũ thực sự, không thuộc về thế giới này. Rồi sẽ có một ngày, nàng rời đi.

Nhưng có lẽ ngay cả chính nàng cũng không nhận ra rằng, từng chút một, nàng đã hoà vào vai diễn này, chân chính trở thành Khanh Vũ của thế giới này, tỷ tỷ của hắn.

Hắn cũng vô cùng cảm tạ trận hoả hoạn năm đó, giúp Khanh Vũ có được một cuộc đời mới, trở thành một linh hồn mạnh mẽ, toả ra hào quang rực rỡ.

..........

Man tộc.

"Ngươi thật sự không định ở lại sao?"

Diêm Thù nhìn hắn, khuôn mặt dày dạn tang thương vẫn giữ nguyên sự nghiêm nghị, uy nghi không cần giận dữ.

Mặc Cảnh Dục dường như không quen với vẻ nghiêm trang này, cười cợt, vung nắm tay gõ nhẹ lên vai hắn:

"Đừng như vậy, đâu phải sinh ly tử biệt gì cho cam."

"Ngươi định đi làm gì?" Diêm Thù nheo mắt, không để nam nhân trước mặt lảng tránh vấn đề.

Mặc Cảnh Dục thở dài bất đắc dĩ: "Quả nhiên không giấu được ngươi. Lần này, ta có chuyện nhất định phải làm."

"Là chuyện năm đó?" Diêm Thù nhíu mày.

Mặc Cảnh Dục cười lạnh, ánh mắt thâm sâu như phủ một tầng sương mù. "Chưa từng có ai có thể tính kế ta như vậy mà vẫn bình yên vô sự. Dù có là nữ nhân, ta cũng sẽ không nương tay."

"Ngươi muốn làm thì cứ làm đi." Diêm Thù xoay người, từng bước chậm rãi rời đi. "Chỉ mong lần này ngươi đừng lại tự mình mang thương tích trở về."

"Ta từ khi nào lại vô dụng như vậy trong lòng ngươi?" Mặc Cảnh Dục nhìn theo bóng dáng hắn, ánh mắt dừng trên mái tóc đã điểm bạc gần một nửa, dù tuổi tác chẳng hơn kém bao nhiêu. Trong đáy mắt hắn thoáng qua một tia sáng khó tả, chợt lóe lên rồi biến mất.

"Diêm Thù, mạng của ta giờ đây không còn là của riêng ta nữa. Ta sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh như năm đó."

"Hừ, tốt nhất nên như vậy."

~~~Hết chương 239~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com