Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 195: Đừng Sợ, Không sao.



Chủ thượng... đối với thiếu nữ kia, dường như quá mức để tâm.

Là chủ nhân Ma Vực, là quân vương thống lĩnh một phương Vân Trung Thiên, đây chưa chắc đã là chuyện tốt đối với hắn.

Trời vốn quang đãng, xanh thẳm vạn dặm không gợn mây, vậy mà trong chớp mắt, cuồng phong nổi lên dữ dội. Mây đen dày đặc như mực tràn ngập bầu trời, bao phủ cả không gian trong một sự âm u ngột ngạt.

"Phụt—!"

Khanh Vũ tái nhợt, đột ngột phun ra một ngụm máu tươi.

"Mẫu thân!"

Nhục Nhục từ trong ống tay áo của nàng vọt ra, không buồn che giấu bí mật có thể nói tiếng người trước mặt người ngoài, vô cùng lo lắng nhìn nàng: "Mẫu thân, người làm sao vậy? Bị thương ở đâu?"

Hề Trạm Thần nhanh chóng đỡ lấy thân thể Khanh Vũ đang suýt ngã xuống đất, nhíu mày: "Vì sao lại như vậy?"

Rõ ràng hắn không hề gặp chuyện gì, nhưng thiếu nữ này lại giống như vừa phải chịu một đòn nghiêm trọng, sắc mặt trắng bệch đến nỗi không còn chút huyết sắc.

Khanh Vũ rên khẽ, cố gắng chống đỡ thân thể đứng vững. Đôi mắt nàng hiện lên sự kinh ngạc xen lẫn khó tin khi nhìn về phía góc tối nơi thứ kia đang không ngừng ngưng tụ, nơi này làm sao có thể xuất hiện thứ đó...

Đó chính là khắc tinh của huyết mạch chí thuần.

Tà vật được ngưng tụ từ vô số âm khí và ma thi, là điềm hung đại ác.

Phiêu Miểu Tông, một nơi được coi là tiên cảnh, vậy mà lại tồn tại thứ tà ác đến thế.

Xem ra hôm nay chỉ sợ nàng sẽ bỏ mạng tại đây.

Mà ma thi lại đặc biệt yêu thích ăn những kẻ mang huyết mạch chí thuần còn sống.

Gương mặt Khanh Vũ trắng bệch không còn chút máu, nàng gắng sức siết chặt cánh tay nam nhân bên cạnh, gằn từng chữ: "Hề Trạm Thần, mau đi đi."

Mặc dù ma thi không thể gây thương tổn quá lớn cho hắn, nhưng xét cho cùng, đây vẫn là tà vật, tiếp xúc lâu cũng sẽ để lại hậu họa.

Nhưng Hề Trạm Thần làm sao có thể rời đi?

Bọn họ mới quen biết chưa đến một ngày, vậy mà thiếu nữ này đã khiến lòng hắn rung động.

Cảm giác này... có lẽ là duyên phận kỳ diệu đúng không?

Khiến hắn không thể buông tay, không thể mặc kệ.

Dù thứ kia có khó đối phó thế nào chăng nữa, thì ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy nàng hộc máu, một sát ý lạnh lẽo đã đột nhiên trào dâng từ trong lồng ngực của hắn.

Thứ đó... dám làm tổn thương nàng.

Nam nhân chậm rãi nâng kiếm trong tay.

Kinh Tà kiếm vừa ra, mây đen trên bầu trời cuồn cuộn dữ dội hơn, áp lực ngột ngạt bao trùm cả không gian. Kiếm khí cường đại ngưng tụ thành vô số hư ảnh sắc bén, muôn vàn bóng kiếm lao vun vút về phía làn sương mù đang không ngừng biến hóa, khí thế hung mãnh tựa cuồng phong bạo vũ.

Nếu đó chỉ là một tà vật tầm thường, nhất định đã tan thành tro bụi, hồn phi phách tán.

Nhưng đây lại là ma thi đứng đầu trong số tà vật, những phương pháp thông thường căn bản không thể làm gì nó.

Chỉ thấy sau khi hứng trọn loạt kiếm ảnh, sương đen không những không suy yếu mà còn lớn mạnh thêm vài phần. Hề Trạm Thần nhíu mày, hơi thở có chút rối loạn, buộc phải lùi về sau hai bước.

Thứ này... lại có thể cắn nuốt lực lượng của hắn!

"Kinh Tà là ma kiếm. Lực lượng của nó đối với thứ này mà nói chẳng khác nào vật đại bổ. Ngươi đừng lãng phí sức lực vô ích." Khanh Vũ nói giọng yếu ớt.

Sắc mặt Hề Trạm Thần trầm xuống: "Chẳng lẽ không có cách nào khắc chế nó?"

Khanh Vũ cười khổ, lắc đầu: "Ma thi không có ý thức, cũng không thuộc về bất kỳ sinh linh nào. Nó là vật ngoại giới, không thể khắc chế, cũng không thể ngăn cản."

Kiếp trước nàng sống hai mươi năm chưa từng gặp phải thứ này, vậy mà kiếp này lại tình cờ đối mặt.

Nhưng nếu nghĩ rằng nàng sẽ dễ dàng chấp nhận số phận, thì đó chưa bao giờ là tác phong của nàng.

Dù phải chết, nàng cũng muốn tiêu diệt nó!

Khanh Vũ đưa tay lau vết máu trên khóe môi, sau đó giơ tay kết một đạo ấn chú phức tạp trước ngực. Móng tay sắc bén rạch qua lòng bàn tay, máu tươi chảy ra, từ từ lấp đầy những đường nét trong ấn chú.

Máu đỏ thẫm hòa vào ánh sáng, huyễn lệ mà kinh diễm.

"Khanh Vũ, ngươi đang làm gì?" Hề Trạm Thần cảm nhận được hơi thở nàng càng lúc càng yếu, không nhịn được cất giọng hỏi.

Khanh Vũ khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại có chút gượng ép.

"Ma thi xuất hiện vì ta mang huyết mạch chí thuần. Chỉ cần ăn ta, nó mới dừng lại. Nếu không, nó sẽ nuốt chửng tất cả sinh mệnh trong cấm địa này.

Hai kết cục ấy... ta đều không muốn. Vì vậy, chỉ có thể liều mạng với nó."

Trước mắt, nàng chỉ có thể hy vọng Lâu Quân Nghiêu có cách giải quyết.

Hề Trạm Thần tiến tới gần hơn, trầm giọng nói: "Ta có thể giúp gì hay không?"

Khanh Vũ lắc đầu, giọng điệu mang theo chút trêu chọc:

"Chuyện này ngươi thật sự không giúp được. Khi nãy bảo ngươi đi, ngươi không chịu. Giờ hối hận rồi sao?"

Hề Trạm Thần biết nàng chỉ cố ý nói vậy để an ủi mình, nhưng ánh mắt hắn vẫn trầm xuống, cả người căng chặt, không hề có ý định thả lỏng dù chỉ một khắc.

Giữa bóng đêm, làn sương mù dày đặc dần tản ra, để lộ hình thái chân thật của thứ tà vật kia.

Đó là một sinh vật khổng lồ cao hơn một trượng, thân hình như nhân loại nhưng đầu lại mang dáng vẻ dữ tợn của dã thú.

Đây chính là chân thân của ma thi.

Ban đầu, nó chỉ là một luồng tà khí hỗn độn, trải qua ngàn vạn năm hấp thu oán niệm mà hóa thành hình thể, trở nên vô cùng cường đại.

Nó không có suy nghĩ, không có trí khôn, chỉ hành động theo bản năng. Đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa địa ngục nhìn chằm chằm vào Khanh Vũ, khát vọng mãnh liệt đối với huyết mạch thuần khiết trên người nàng khiến nó không thể kìm nén ham muốn cắn nuốt.

Khóe môi Khanh Vũ khẽ nhếch lên, hiện ra một nụ cười lạnh lùng châm chọc.

Nàng giơ cao bàn tay, ấn chú lấp lánh ánh huyết sắc trong nháy mắt ngưng tụ.

Ngay khi ma thi vẫn còn ngây ngốc chưa kịp phản ứng, nàng lập tức ấn mạnh ấn chú lên lồng ngực của đồ vật kia.

"ẦM——!"

Một tiếng nổ vang trời.

Trước ngực ma thi lập tức bị xé ra một lỗ thủng không nhỏ, từ vết thương, một thứ chất lỏng đen đặc sền sệt ào ạt trào ra.

Ngay khi máu tươi trên ấn chú tiếp xúc với thân thể của nó, tốc độ ăn mòn lập tức nhanh chóng diễn ra.

Ma thi gầm lên một tiếng đau đớn, âm thanh vang vọng giữa màn đêm lạnh lẽo.

Nó không ngờ được, sinh vật nhỏ bé trước mắt này lại dám ra tay với mình.

Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên nó gặp phải một "đồ ăn" to gan đến thế!

Không thể tha cho nàng!

Thân thể khổng lồ từ từ cúi xuống, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy phẫn nộ, sát ý như muốn xé nát thiếu nữ mong manh trước mặt thành từng mảnh.

Chiếc miệng đầy mùi hôi thối há to, phun ra một luồng hắc khí quỷ dị.

Ánh mắt Khanh Vũ khẽ căng thẳng, vội vàng lướt người né tránh.

Luồng hắc khí lướt qua nàng, rơi xuống một lùm cây phía xa.

Chỉ trong nháy mắt, cả một vùng cây cối tươi tốt cháy đen thành tro bụi.

Ma thi nhìn thấy nàng tránh thoát, cơn thịnh nộ càng trở nên dữ dội hơn.

Nó vung hai cánh tay khổng lồ, muốn chộp lấy nàng, nhưng có lẽ vì kích thước quá to lớn, động tác lại cồng kềnh chậm chạp.

Trong khi đó, Khanh Vũ lại vô cùng linh hoạt, từng bước tránh né, khiến nó liên tục thất bại.

Nhận ra điều này, ma thi càng trở nên điên cuồng, liên tục há miệng phun ra hắc khí, cố gắng ép nàng vào đường cùng.

Hề Trạm Thần đứng một bên quan sát, trong lòng nóng như lửa đốt.

Hắn siết chặt chuôi kiếm, thấp giọng quát lên:

"Kinh Tà, ngươi còn định trốn đến bao giờ? Ngày thường không phải ngươi rất lợi hại sao? Hôm nay sao lại rụt cổ như rùa đen thế hả!"

Hắn đang gọi kiếm linh của Kinh Tà kiếm.

Lời khiêu khích của Hề Trạm Thần không khiến Kinh Tà xuất hiện, ngược lại, giọng nói lạnh lẽo của kiếm linh vang lên đầy thản nhiên:

"Chủ nhân, ta khuyên ngươi đừng xen vào việc người khác. Đây là ma thi đứng đầu vạn tà, thứ mà ngay cả ta cũng không đủ tư cách đối đầu. Đừng cố lấy trứng chọi đá mà chuốc lấy diệt vong. Thiếu nữ kia hôm nay nhất định phải chết, chưa từng có kẻ nào thoát khỏi số phận khi bị ma thi nhắm đến như con mồi. Chủ nhân, chúng ta vẫn nên rời đi thì hơn."

Ánh mắt Hề Trạm Thần chợt lạnh. "Ngươi muốn ta làm kẻ thất tín bội nghĩa?"

Kinh Tà vẫn thản nhiên đáp: "Chủ nhân, đây là hành động sáng suốt, sao có thể gọi là thất tín bội nghĩa? Hơn nữa, chính nàng cũng bảo ngài rời đi. Dù sao ngài cũng không giúp được gì, hà tất—"

"Câm miệng!" Hề Trạm Thần lạnh giọng quát, cắt ngang lời kiếm linh.

Sát khí trên người hắn bùng lên, áp lực đến mức Kinh Tà cũng đành im lặng.

Thôi được rồi, không khuyên nữa. Dù sao chủ nhân của nó cũng là kẻ cố chấp đến mức đáng sợ. Cùng lắm thì... nó liều mạng theo hắn chết chung một lần.

Bên kia, ma thi dường như đã mất kiên nhẫn khi liên tục không bắt được Khanh Vũ.

Thứ khổng lồ ấy há to miệng, hấp lực cường đại bùng phát, muốn trực tiếp hút nàng vào trong.

Không kịp đề phòng, thân thể Khanh Vũ lảo đảo, bị kéo mạnh về phía miệng ma thi.

Ngay lúc nàng sắp bị hút vào vực sâu tuyệt vọng, một bàn tay mạnh mẽ từ phía sau vươn tới, gắt gao nắm chặt cổ tay nàng.

Giọng nói trầm thấp của Hề Trạm Thần vang lên bên tai: "Nắm chặt ta. Đừng buông tay."

Đồng thời, Kinh Tà kiếm ra khỏi vỏ, đâm thật sâu xuống mặt đất, trở thành điểm tựa duy nhất ngăn cản cả hai bị hút vào miệng ma thi.

Hệt như một sợi xích thép kiên cố, Hề Trạm Thần nắm chặt cổ tay Khanh Vũ, cho dù bị lực hút mãnh liệt kéo giật, hắn vẫn không hề buông tay.

"Hề Trạm Thần, ngươi mau buông tay!" Khanh Vũ không ngờ hắn lại làm ra hành động liều lĩnh như vậy, đôi mắt đẹp mở lớn, gấp gáp quát lên: "Chúng ta không cầm cự được lâu đâu! Mau thả ta ra!"

"Ta sẽ không buông tay." Giọng nói của hắn kiên định như thép. "Ta đã phát tín hiệu. Chỉ cần cầm cự đến lúc viện binh tới, chúng ta sẽ có một con đường sống."

Lực tay hắn siết càng chặt, giống như một chiếc vòng sắt khóa chặt cổ tay nàng, tuyệt đối không có ý định nhượng bộ.

Nhưng sức mạnh của ma thi... vốn không phải thứ mà hai người bọn họ có thể chống lại.

Khanh Vũ biết rất rõ.

Dưới sức hút khủng khiếp này, họ cùng lắm chỉ có thể cầm cự một khắc (15ph).

Chỉ một khắc thôi, tất cả sẽ kết thúc.

Mà điều khiến nàng lo lắng nhất chính là—

Hề Trạm Thần có khả năng sẽ phải chết cùng nàng.

Hắn được người đời ca tụng là sát thủ thần cấp duy nhất trên đại lục.

Trước đây, nàng chỉ biết đến hắn qua những lời đồn, chưa từng thực sự hiểu con người hắn. Nhưng bây giờ, nàng mới nhận ra, hắn là người trọng tình trọng nghĩa đến nhường nào.

Bọn họ... chẳng qua mới quen nhau vỏn vẹn một ngày.

Bầu trời đã dần ngả tối.

Nếu chờ tới lúc đêm đến, ma thi sẽ hoàn toàn bước vào thời kỳ cường đại nhất, khi đó, bọn họ sẽ không còn bất kỳ cơ hội chiến thắng nào nữa.

Thân thể nàng mất kiểm soát, không ngừng bị kéo về phía cái miệng khổng lồ của ma thi, bàn tay nàng vẫn bị Hề Trạm Thần nắm chặt, không thể nào giãy ra.

Đôi mắt Khanh Vũ khẽ nheo lại. Nàng chậm rãi đưa tay còn lại lên, định ra tay cắt đứt sợi dây liên kết này.

Nhưng nam nhân kia đã nhìn thấu ý đồ của nàng. "Ngươi dám động thủ, ta lập tức buông tay!"

Khanh Vũ suýt nữa nghẹn họng.

Người này... điên rồi sao?

Hắn thực sự muốn chết cùng nàng sao?

"Hề Trạm Thần, ngươi quên ngươi còn có Ám Sát Điện sao? Quên ngươi là người một tay dựng nên Tiêu Dao Cốc sao? Nếu ngươi chết, những người đó đều mặc kệ hết à?"

Nàng bất đắc dĩ mở miệng.

Bên ngoài, mọi người chỉ biết Hề Trạm Thần là đệ nhất sát thủ đại lục, nhưng thân phận thật sự của hắn, chỉ những người trong Tiêu Dao Cốc mới biết.

Nhưng nàng... vì sao lại biết? Một chút nghi hoặc lóe lên trong mắt hắn.

"Thật ra ta là gián điệp của Phiêu Miểu Tông, được phái tới ẩn nấp trong Tiêu Dao Cốc." Giọng nàng trầm thấp, vẻ mặt bình tĩnh đến mức hoàn mỹ, từng lời nói ra không chút kẽ hở, như thể sự thật chính là như vậy.

"Ngươi không cần liều mạng cứu ta. Ta không đáng." Lời nói thốt ra quá mức hoàn hảo, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy mình diễn quá đạt.

Nhưng Hề Trạm Thần vẫn không buông tay. Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, từng chữ nặng như đá tảng: "Mặc kệ ngươi nói gì, ta đều sẽ không buông tay."

Hoa văn nơi khóe mắt hắn dường như khẽ động, ngay khoảnh khắc ấy, ma thi bỗng gầm rú điên cuồng.

Khoảnh khắc tiếp theo, nó đột ngột há miệng, phun ra một luồng sương đen về phía hắn.

Thứ này, nếu chạm vào nhẹ thì hóa thành thi quỷ, nặng thì tan thành tro bụi.

Người này thật sự điên rồi sao?! Hắn... rốt cuộc muốn làm gì?!

Khanh Vũ cắn chặt răng. Nếu là người khác, trúng phải sương đen này chắc chắn không thể sống nổi. Nhưng nàng... có lẽ vẫn còn cơ hội.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã đưa ra quyết định. Không chút do dự, nàng xoay người, dùng tấm lưng của mình chắn lấy luồng sương độc kia.

"Ưm...!"

Đau.

Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm nhận được loại đau đớn như bị ăn mòn từ bên trong.

Cả tấm lưng như bị thiêu đốt, từng tấc da thịt đều giống như bị xé rách.

"Khanh Vũ!" Giọng nói tràn đầy kinh hoảng của Hề Trạm Thần vang lên bên tai.

Ý thức nàng dần dần mơ hồ.

Trong cơn mê man, nàng mơ hồ nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang ôm lấy mình.

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, dịu dàng một cách kỳ lạ. "Đừng sợ... không sao đâu."

Nàng chậm rãi khép mắt lại.

~~~Hết chương 195~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com