Chỉ còn một ngày nữa Ái Hữu Hội của tam đại tông môn sẽ bắt đầu. Lúc này, mặt trời đã dần lặn về tây, màn đêm đang lặng lẽ buông xuống.
Trong khu cấm địa, sau một ngày dài tìm kiếm, mọi người tạm thời tụ họp nghỉ ngơi, chỉnh đốn lại tinh thần.
"Nha đầu kia rốt cuộc đang ở đâu? Chúng ta tìm cả ngày vẫn không thấy chút tung tích nào." Túc Lê Mặc tựa người vào một thân cây, gương mặt tuấn tú phủ đầy vẻ âm trầm.
Lạc Lan Chi thu lại ánh mắt, chậm rãi lên tiếng: "Ngươi có nhận ra không? Bên trong cấm địa này xuất hiện rất nhiều khí tức xa lạ."
Túc Lê Mặc khẽ giật mình, lập tức phản ứng lại: "Ngươi muốn nói có người xông vào? Không thể nào! Ba người canh giữ cấm địa kia, ngươi cũng biết đấy, mỗi người đều là quái vật, một mình bọn chúng đã đủ khiến người ta đau đầu, huống hồ lại còn liên thủ. Ngay cả lão đại cũng không dễ gì đối phó bọn chúng, làm sao có kẻ nào có thể lách qua bọn chúng mà xông vào đây?"
"Không gì là không thể." Lạc Lan Chi sắc mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Hơn nữa, tà khí trong cấm địa bỗng nhiên trở nên dữ dội hơn. Sợ rằng bí mật nơi này... sắp không che giấu nổi nữa rồi."
——
Ở một nơi khác trong cấm địa, Khanh Bắc cùng đồng đội liên tục chạm trán nguy hiểm, may mắn nhờ hắn mà mọi người đều bình an vượt qua. Sau vài lần được hắn cứu nguy, nhóm người kia đã bắt đầu tin tưởng hắn hơn hẳn.
Bởi vì mỗi lần trước khi nguy hiểm ập đến, Khanh Bắc dường như đều có thể tiên đoán trước. Nhận ra năng lực thần kỳ này, nam nhân có vết sẹo trên mặt liền thử thăm dò hắn:
"Tiểu huynh đệ, ngươi có thể đoán được ai đã lấy đi Phật Thủ Thánh Liên không?"
Đồng hành cùng nhóm người này một thời gian, Khanh Bắc đã biết mục đích của bọn họ, chính là đoạt một bảo vật ở trong cấm địa.
Phật Thủ Thánh Liên có công hiệu khởi tử hồi sinh, ngưng tụ hồn phách. Trùng hợp thay, nó vừa đến kỳ thành thục. Không biết ai đã tiết lộ tin tức về bảo vật này đang ở Phiêu Miểu Tông, khiến vô số kẻ tham lam đổ xô tới đây giống như sói đói.
Nghe nói một nhân vật tầm cỡ đã treo thưởng số tiền khổng lồ. Nếu ai có thể mang Phật Thủ Thánh Liên đến tay hắn nguyên vẹn, phần thưởng trên đường là hai trăm vạn, còn khi hoàn thành sẽ là một ngàn vạn.
Số tiền lớn như vậy đủ để khiến lòng người điên đảo, đặc biệt là đám giang hồ sinh sống bằng lưỡi đao và máu tươi. Tiền chính là thứ bọn họ khát vọng nhất, vì thế càng dốc toàn lực tranh đoạt. Nhóm người này cũng chỉ là một trong số đó.
Nghe xong lời nam nhân, hình ảnh bất ngờ lóe lên trong tâm trí Khanh Bắc, khiến đồng tử của hắn siết chặt.
Là Khanh Vũ...
Sao tỷ ấy cũng ... tới đây?
Nhất định là nàng đến tìm hắn.
Có lẽ nàng đã phát hiện ra hắn mất tích nên mới đuổi đến tận đây. Nhưng nơi này thực sự quá nguy hiểm.
Hắn không thể giải thích rõ ràng cảm giác này, chỉ là suốt cả quãng đường đi, trong lòng hắn luôn dâng lên một nỗi bất an mơ hồ. Cấm địa này... dường như ẩn giấu một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Không được, hắn nhất định phải nhanh chóng tìm ra Khanh Vũ! Nàng tuy mạnh mẽ, có không ít át chủ bài, nhưng cuối cùng vẫn không thể đoán trước những nguy hiểm nơi này. Chỉ khi ở bên cạnh nàng, hắn mới có thể yên tâm.
Nàng vẫn luôn bảo vệ hắn. Nhưng lần này... đến lượt hắn dùng chút sức lực nhỏ bé này để bảo vệ nàng.
Ngay lúc này, ở một góc nào đó trong cấm địa, dường như có thứ gì đó đang lặng lẽ lan tràn, ngấm ngầm chuyển động. Nó giống như một con quái vật bị xiềng xích trong vực sâu, chỉ chờ thời cơ giãy giụa thoát ra.
———
Đại lục Bạch Trạch – Phượng gia
"Công tử, có khách quý tới chơi, gia chủ mời ngài qua gặp."
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, giọng nói cung kính của một hạ nhân vang lên. "Công tử? Ngài có trong phòng không?"
Bên trong phòng không có lời đáp lại. Hạ nhân đứng bên ngoài do dự một lát, sau đó vươn tay định đẩy cửa bước vào. Nhưng ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào cánh cửa, một bóng đen như mũi tên xé gió lao ra, đánh thẳng vào cánh tay hắn!
"A——!"
Một cơn đau nhói tê buốt ập đến, giống hệt như bị dã thú cắn xé. Nguyên cả cánh tay hắn co giật dữ dội, sắc mặt lập tức trắng bệch. Đau đến mức tận cùng, hắn thậm chí không thể thốt ra nổi một tiếng kêu thảm thiết.
"Còn chưa cút?" Giọng nói trầm thấp, êm tai nhưng lạnh lẽo đến tột cùng vang lên.
"Ta đã nói, ta không thích kẻ khác tự tiện bước vào phòng ta. Nếu các ngươi điếc, lần sau ta có thể giúp các ngươi tẩy sạch lỗ tai."
A... Dùng máu tươi để tẩy?
Hạ nhân run rẩy quỳ rạp xuống đất, toàn thân cứng đờ, giọng nói lắp bắp: "Tiểu nhân biết sai rồi... cầu công tử... tha mạng..."
Lời đồn nói rằng, nhị công tử Phượng gia yếu đuối, nhát gan, không có năng lực. Nhưng ai biết được, từ sau lần té ngựa ngoài ý muốn mấy năm trước, người này dường như đã thay đổi hoàn toàn.
Vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc che giấu một tâm tính tàn bạo và khát máu. Toàn bộ Phượng gia không ai dám cãi lời hắn, ngay cả đại công tử cũng phải tuân theo, còn gia chủ thì càng ngày càng coi trọng hắn.
Những kẻ đắc tội hắn, chưa từng có kết cục tốt. Chết không toàn thây đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng hôm nay, tâm trạng của hắn dường như không tệ.
Hạ nhân nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, chờ đợi hồi lâu, chỉ nghe giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Cút đi, lát nữa ta sẽ qua."
Đây là... tha cho mình ư? Hạ nhân như được đại xá, vội vàng dập đầu mấy cái trên nền đất. "Đa tạ nhị công tử! Tiểu nhân cáo lui!"
Nói xong, hạ nhân không dám chậm trễ dù chỉ một giây, vội vàng rời khỏi sân viện vốn chẳng ai dám bén mảng tới.
Trong Phượng gia, chuyện đáng sợ nhất chính là phải đến truyền lời cho nhị công tử. Chỉ cần sơ sẩy một chút... rất có thể sẽ mất mạng.
Bên trong phòng, sau tấm màn che buông lơi, bóng dáng một nam nhân cao lớn dựa nghiêng trên giường.
Hắn ta chỉ mặc một lớp áo lót trắng mỏng manh, vạt áo lỏng lẻo buông rũ, để lộ phần ngực rắn chắc cường tráng, mang theo vẻ quyến rũ xen lẫn chút lười biếng.
Khuôn mặt tuấn mỹ như tạc, phong thái tao nhã lại sâu không lường được. Khóe môi hắn ta khẽ nhếch lên, vẽ thành một độ cong mê hoặc, trong mắt tựa như chứa muôn vàn tinh tú, sáng rực đến chói mắt.
"Khanh Khanh, nàng luôn có thể mang đến cho ta bất ngờ. Ngay cả nơi đó, nàng cũng dám đi."
Nam nhân khẽ cười, giọng nói trầm thấp vang lên, trong tiếng cười chứa đầy sự sủng nịch và ôn nhu.
"Nhưng ta tin, nàng nhất định có thể sống sót trở về. Dù sao... nàng chính là nữ nhân mà vận mệnh đã định sẵn dành cho ta. Chỉ có một người đủ mạnh mẽ... mới có thể đứng bên ta, chân chính trở thành, nữ nhân của ta."
———
Hề Trạm Thần đột nhiên dừng bước, nhìn thiếu nữ phía trước bỗng nhiên khựng lại, không khỏi nghi hoặc hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
Khoảnh khắc vừa rồi, Khanh Vũ bỗng nhiên cảm thấy một luồng sợ hãi lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, khiến từng sợi lông tơ dựng đứng.
Trái tim nàng thắt lại, một áp lực vô hình siết chặt lồng ngực, khiến nàng cảm thấy khó thở.
Nhưng... cảm giác này đến từ đâu?
Nàng hoàn toàn không xác định được phương hướng. Nếu Tiểu Bắc ở đây, có lẽ còn có thể lần ra chút manh mối.
"Khanh Vũ?" Thấy nàng thất thần đứng đó, Hề Trạm Thần nhịn không được gọi thêm một tiếng.
Khanh Vũ giật mình hoàn hồn, quay đầu nhìn hắn, giọng trầm thấp: "Ngươi có cảm thấy gì không?"
"Cảm thấy gì?" Hề Trạm Thần cau mày hỏi lại.
Khanh Vũ không trả lời. Nếu hắn không cảm nhận được, vậy có nghĩa là... thứ này chỉ nhắm vào một mình nàng.
Nàng trầm ngâm một lát, rồi hỏi: "Hề Trạm Thần, ngươi biết cách rời khỏi đây không?"
"Biết, nhưng chẳng phải ngươi còn muốn tìm người hay sao?" Hắn tưởng nàng định rời đi, không khỏi có chút kinh ngạc.
Khanh Vũ gật đầu, ánh mắt kiên định: "Ta vẫn muốn tìm người, nhưng không muốn phiền ngươi quá nhiều. Ngươi cứ ra ngoài trước đi, ta có thể tự lo được."
Hề Trạm Thần lập tức nhíu mày, giọng điệu không giấu được sự kiên quyết: "Ta không thấy phiền, hơn nữa, một mình ngươi ở đây không an toàn." Khanh Vũ khẽ nhíu mày, đang định nói gì đó, hắn đã nhanh hơn một bước.
"Chẳng phải ngươi muốn mang Phật Thủ Thánh Liên ra ngoài sao? Nếu đã chờ mấy ngày để nó trưởng thành, chuyện đó chắc hẳn là rất quan trọng..."
"Ta không vội." Hề Trạm Thần thản nhiên cắt ngang lời nàng, ánh mắt híp lại đầy sắc bén. "Ngươi có chuyện gì đó giấu ta. Ngươi không bình thường."
Vừa rồi, khi nàng đột ngột dừng lại, rõ ràng đã cảm nhận được điều gì đó, nhưng lại không nói ra. Vì cớ gì mà nàng... muốn đuổi hắn đi?
Khanh Vũ hơi nhíu mày. Người này đúng là cố chấp, xem ra hắn quyết tâm không chịu rời đi. Giờ vấn đề là... nàng phải lấy lý do gì để thuyết phục hắn đây?
Nàng thực sự muốn có được Phật Thủ Thánh Liên, nhưng lại không muốn hắn bị liên lụy vào chuyện này. Dù sao, hắn cũng là sát thủ, nhưng lại là một kẻ hiếm hoi giữ được thiện lương trong thế giới tàn khốc này. Một người như vậy... không nên chôn xác ở đây.
Lần này, ngay cả nàng cũng có chút bất an. Liệu bản thân có thực sự thoát ra được hay không?
Giọng nàng trầm xuống, sắc mặt cũng lạnh hơn vài phần: "Hề Trạm Thần, chúng ta chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau. Ngươi là đệ nhất sát thủ, chắc hẳn phải có nguyên tắc của mình. Đừng xen vào chuyện không liên quan đến ngươi."
Giọng điệu của nàng mang theo ý tứ xa cách rõ ràng, thậm chí có phần lãnh đạm và hùng hổ dọa người.
Nhưng Hề Trạm Thần đâu dễ bị lừa?
Hắn hiểu rất rõ, đây chỉ là một chiêu khích tướng của nàng, muốn ép hắn tự động rời đi mà thôi.
Hắn khẽ cười, giọng nói bình thản nhưng đầy kiên quyết: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi. Nếu muốn đi, thì cùng nhau đi."
Khanh Vũ cứng họng. "Ngươi..."
Khanh Vũ suýt nữa tức muốn học máu, nhưng đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp, mang theo ý cười tà tứ, đột nhiên vang lên: "Tiểu hồ ly?"
Nàng ngẩn người, đến khi giọng nói kia lặp lại lần nữa nàng mới giật mình phản ứng, vội vàng lấy ra một viên thủy tinh cầu màu tím nhỏ xinh từ bên hông mình.
Hình ảnh phản chiếu trong đó là một nam nhân có dung mạo sắc sảo, tuấn mỹ đến mức khiến người ta khó lòng dời mắt.
Lâu Quân Nghiêu đã rời Vân Trung Thiên hơn hai mươi ngày. Hắn chưa gặp nàng đã lâu, trong lòng không khỏi có chút nhớ nhung. Vừa hay có chút thời gian rảnh, hắn liền chủ động dùng thủy tinh cầu liên lạc, cũng tiện thể xem thử tiểu hồ ly của hắn có phải lại gầy đi hay không.
Chỉ là, vừa nhìn thoáng qua, hắn lập tức nhận ra nơi nàng đang đứng không phải Phiêu Miểu Tông. Khung cảnh xa lạ ấy khiến đôi mắt hắn khẽ nheo lại.
"Ngươi ở đâu?" – Hắn nghi hoặc hỏi.
"Cấm địa Phiêu Miểu Tông." – Khanh Vũ đáp.
Lâu Quân Nghiêu hơi khựng lại, giọng điệu trở nên nghiêm túc:
"Ngươi làm sao lại chạy đến đó? Có gặp nguy hiểm không? Mau rời khỏi ngay, nơi đó có gì đó rất tà môn, nghe nói còn nuôi thứ ma vật gì đó, một mình ngươi đối phó không nổi."
Khanh Vũ khẽ thở dài, giọng nói mang theo một chút buồn bực:
"Nói ra thì dài dòng... Hình như ta đã làm kinh động thứ gì đó, bây giờ cảm giác rất khó chịu, cứ như bị thứ gì khóa chặt. Quan trọng nhất là... ta không đi được."
Đúng vậy, nàng không thể rời đi.
Đây cũng chính là lý do nàng muốn Hề Trạm Thần nhanh chóng ra ngoài. Rõ ràng có thứ gì đó đã trói buộc nàng, khiến nàng không thể tiến lên dù chỉ một bước.
Lâu Quân Nghiêu lập tức nhíu chặt mày: "Lôi Viêm Độc Giác Thú cũng đã vào trong đó, nó sẽ sớm tìm được ngươi. Ngươi đợi ta, ta lập tức tới, giữ thủy tinh cầu truyền tin, đừng ngắt kết nối."
Khanh Vũ gật đầu, định nói thêm gì đó, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một làn sương mù dày đặc bỗng tràn đến, phủ kín thủy tinh cầu.
Hình ảnh lập tức trở nên mơ hồ, không còn thấy rõ bất cứ thứ gì.
Sắc mặt Lâu Quân Nghiêu tức khắc trầm xuống, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần:
"Tiểu hồ ly, ngươi xảy ra chuyện gì?"
Không lời đáp lại.
Không chỉ hình ảnh bị cắt đứt, mà ngay cả âm thanh cũng hoàn toàn biến mất.
Lâu Quân Nghiêu nắm chặt thủy tinh cầu, gân xanh trên mu bàn tay căng lên, xung quanh hắn, không khí chấn động dữ dội, hơi thở nguy hiểm khuếch tán ra bốn phía.
Nguyệt Cơ vẫn luôn đứng một bên chờ lệnh, nhìn thấy vậy liền cất giọng khuyên can:
"Chủ thượng, ngài vừa trở về chưa lâu, vết thương trước đó cũng chưa hoàn toàn hồi phục, lúc này không thể tùy tiện hành động..."
Nhưng khi vừa ngẩng đầu, nàng liền sững người.
Người đáng lẽ đang ngồi trên ghế cao, chẳng biết từ lúc nào đã biến mất.
Tốc độ này... rõ ràng là trực tiếp xé rách không gian để đến đại lục cấp thấp!