Bộ môn đặc thù của Phiêu Miểu Tông có thể nói là danh tiếng vang xa, ai ai cũng biết. Nghe nói mặc dù trong bộ môn này chỉ có mười mấy người, nhưng mỗi người đều thuộc vào những chức nghiệp hiếm có trên đại lục. Vì sự đặc biệt này, bọn họ thường mang theo vài phần kiêu ngạo, tính tình khó gần, cũng chẳng mấy ai dám trêu chọc.
Ngày thường, đệ tử bộ môn đặc thù rất ít khi xuất hiện công khai. Thế nhưng hôm nay, sao lại có người của bộ môn này đến tận bộ môn hồn sư? Hơn nữa, nhìn thái độ kia, dường như không phải tới với ý tốt!
Một nam đệ tử trẻ tuổi có vẻ ngoài tuấn tú cười tủm tỉm tiến lên đón tiếp:
"Không biết vị sư muội này đến bộ môn hồn sư là có chuyện gì? Là muốn tìm đại sư huynh của chúng ta sao?"
Minh Cảnh là thiên tài số một của bộ môn hồn sư, đồng thời cũng là cao thủ xếp hạng thứ sáu trong nội môn. Mặc dù tính tình lạnh lùng, nhưng dung mạo xuất chúng khiến không ít nữ đệ tử ngày ngày tìm đủ mọi cách tiếp cận, chỉ mong có thể được nhìn hắn một lần.
Vì vậy, khi thấy một thiếu nữ xinh đẹp đột ngột xuất hiện, mọi người liền mặc định rằng nàng cũng là một trong số những người ái mộ Minh Cảnh.
Thế nhưng, Khanh Vũ chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn nam đệ tử kia, giọng điệu lạnh nhạt:
"Ai là sư muội của ngươi?"
Câu nói thẳng thừng không chút khách khí khiến nụ cười của nam nhân khựng lại, nhưng hắn cũng không tỏ vẻ tức giận. Ai bảo nàng là người của bộ môn đặc thù chứ? Không thể đắc tội được. Vì thế, hắn cố giữ thái độ hòa nhã, tiếp tục hỏi:
"Vậy không biết cô nương đến bộ môn hồn sư là có chuyện gì?"
Khanh Vũ khẽ cười nhạt. Không thèm đáp lời, nàng vung nhẹ ống tay áo, động tác trông có vẻ rất tùy ý.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc ấy, nam nhân kia đột nhiên mất kiểm soát, cả thân thể bị hất mạnh sang một bên, đập mạnh vào góc bàn sắc bén.
"A!!"
Một tiếng hét đau đớn vang lên. Sau cú va chạm, eo của hắn chắc chắn sẽ bầm tím một mảng lớn.
Lúc này, nam nhân chẳng còn hơi sức giả vờ lịch sự nữa, lập tức chửi ầm lên:
"Tiện nhân! Ngươi tìm chết có phải không?!"
Khanh Vũ nhẹ nhàng thốt ra một câu, giọng điệu bình thản đến đáng sợ:
"Ta có tìm chết hay không, ngươi không cần bận tâm. Nhưng có một điều ngươi nên biết, ngươi sẽ chết rất nhanh thôi."
Lời còn chưa dứt, thân ảnh mảnh mai của nàng đã lướt đến trước mặt hắn.
Một tay túm lấy cổ áo của gã nam nhân vừa chửi bới, nhẹ nhàng nhấc bổng hắn lên.
Một nữ tử thoạt nhìn yếu đuối, lại có thể dễ dàng nhấc một nam nhân trưởng thành lên khỏi mặt đất chỉ bằng một tay!
Tên nam nhân kia hoảng loạn giãy giụa, nhưng cổ áo bị siết chặt, khiến hắn khó thở, sắc mặt nhanh chóng tím tái như gan lợn.
Những người còn lại, vốn dĩ định ngồi xem kịch vui, giờ phút này đều đứng bật dậy, không dám xem nhẹ thiếu nữ trước mặt.
Rất rõ ràng, nàng không đến đây để gây sự một cách vô cớ, mà là đến để tính sổ!
Hơn nữa, đừng nhìn vẻ ngoài xinh đẹp của nàng mà coi thường. Một nữ nhân có thể dễ dàng chế ngự người khác như thế, tuyệt đối không phải chỉ là một "bình hoa di động"!
Bầu không khí căng thẳng tột độ.
Lúc này, một giọng nữ quyến rũ, ngọt ngào vang lên, mang theo ý hòa giải:
"Cô nương, có lẽ có chút hiểu lầm. Hay là ngươi thả hắn xuống trước, chúng ta từ từ nói chuyện?"
Khanh Vũ nheo mắt.
Giọng nói này, nàng nhớ rất rõ.
Chính là giọng nói của nữ tử duy nhất trong nhóm vừa bàn tán về Tiểu Bắc!
Không ngờ bộ môn hồn sư lại là một đám người đê tiện và xấu xa đến vậy. Ai biết bọn họ đã bao lần giở trò ám hại Tiểu Bắc, ngáng đường hắn trong tối ngoài sáng? Vốn dĩ, nàng nghĩ rằng Minh Cảnh và Minh Y Y quan tâm hắn nhiều hơn sẽ là điều tốt, nhưng không ngờ điều đó lại trở thành lý do khiến những kẻ này ghen ghét đố kỵ.
Khanh Vũ đảo mắt nhìn quanh phòng nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc. Nghĩ đến nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi của đám người này, nàng không khỏi nhíu chặt lông mày.
"Khanh Bắc đâu?"
Mọi người sững sờ, lúc này mới nhận ra nàng đến đây không phải vì Minh Cảnh, mà là vì tên tiểu tử mà bọn họ vẫn luôn khinh thường.
Đột nhiên bọn họ nhớ đến những việc mình đã làm, cả đám lập tức im bặt, không ai dám lên tiếng.
Thấy không ai trả lời, ánh mắt Khanh Vũ tối sầm lại, lực siết trong tay cũng mạnh hơn vài phần. Nam nhân bị nàng bóp chặt cổ áo, sắc mặt dần trở nên xanh mét, hơi thở đứt quãng.
"Nếu bọn họ không nói, vậy thì ta đành phải lấy ngươi khai đao trước."
Cảm nhận được hơi thở tử vong đang bao trùm, nam nhân hoảng sợ đến mức cả người run lên bần bật, vội hét toáng lên:
"Đừng giết ta! Đừng giết ta! Ta nói, ta nói—! Đêm qua, chúng ta đã ném tiểu tử đó vào Vạn Độc Lâm. Chỉ là muốn dọa hắn một chút, bắt hắn tự nguyện giao ra danh ngạch tham gia Ái Hữu Hội mà thôi! Nhưng... nhưng sau đó, khi chúng ta quay lại tìm thì không thấy hắn đâu nữa! Hắn... hắn có lẽ đã bị độc trùng hoặc mãnh thú trong rừng—"
Lời còn chưa dứt, cả thân thể hắn đã bị một cước đá văng ra ngoài, đập mạnh vào hàng bàn ghế phía sau, làm đổ cả một loạt xuống đất. Những người đứng gần đó cũng suýt bị vạ lây.
Nam nhân rơi xuống đất, miệng phun đầy máu tươi, trông vô cùng chật vật.
Lúc này, khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ trở nên âm trầm đáng sợ.
"Các ngươi tốt nhất nên cầu nguyện hắn bình an vô sự."
"Nếu không, từ nay về sau, bộ môn hồn sư sẽ bị xóa tên khỏi Phiêu Miểu Tông."
Nói xong, nàng lập tức xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Khanh Vũ phải nhanh chóng tìm được Tiểu Bắc!
Tiểu tử đó từ nhỏ đến lớn sợ nhất là rắn rết, côn trùng, chuột bọ. Mà tất cả cũng chỉ vì năm đó Mạc Hàn Yên đã từng nhốt hắn cùng những loài sinh vật kinh tởm ấy suốt ba ngày ba đêm.
Chúng bò đầy lên người hắn, cắn xé da thịt hắn. Từ đó trở đi, hắn vô cùng căm ghét và sợ hãi những thứ này. Đến cả Tiểu Tuyết, băng thiềm có dung mạo xinh đẹp hiếm thấy, hắn cũng phải mất rất lâu mới có thể miễn cưỡng tiếp nhận chúng nó.
———
Ngay khi nàng rời đi, đám người trong phòng lập tức nháo nhào lên vì sợ hãi.
"Làm sao bây giờ?! Nếu Khanh Bắc thực sự đã chết, nàng nhất định sẽ trở lại báo thù!"
Một kẻ khác cắn răng nói:
"Sợ cái gì? Bộ môn đặc thù dù có lợi hại đến đâu cũng không có quyền trừng phạt bộ môn hồn sư chúng ta! Đừng quên đại sư huynh Minh Cảnh! Hắn từ trước đến nay luôn bênh vực người của mình. Nếu có kẻ nào dám đến gây sự, đại sư huynh nhất định sẽ không tha cho nàng!"
"Nhưng... dù sao chúng ta cũng có lỗi trước. Sư huynh từng nói rõ, không được nội chiến, không được đối phó với đồng môn. Thế nhưng chúng ta—"
"Ngươi không nói, ta không nói, ai mà biết được?"
"Có khi nào tên tiểu tử đó ham chơi, tự chạy ra ngoài rồi không tìm được đường về hay không?"
Phiêu Miểu Tông có một số cấm địa nguy hiểm đến mức phải cắt cử người canh gác suốt mười hai canh giờ mỗi ngày, nhằm ngăn chặn những đệ tử hiếu kỳ tự tiện xông vào rồi mất mạng vô ích.
Những kẻ đã ném Khanh Bắc vào cấm địa này ắt hẳn đã tốn không ít công sức để thực hiện kế hoạch. Bởi lẽ, mỗi ngày chỉ có một lần đổi gác kéo dài trong thời gian ngắn ngủi bằng một nén nhang. Nếu không căn đúng thời điểm một cách chính xác, rất có thể bọn chúng đã bị phát hiện ngay từ đầu.
Khanh Vũ nhờ trực giác nhạy bén đáng sợ mới lần theo dấu vết đến được khu vực này. Thế nhưng, vận may của nàng lại không quá tốt, vừa mới đặt chân vào đã vô tình kích hoạt cơ quan. Ngay lập tức, vô số tên độc từ bốn phương tám hướng phóng tới như mưa rào, sắc bén và tàn nhẫn vô cùng. Nếu để trúng một mũi, e rằng cơ thể nàng sẽ bị ghim thành tổ ong.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên đã kinh động đến những người canh gác cấm địa.
Nhìn thấy người bị vây hãm trong trận mưa tên lại chỉ là một thiếu nữ dung mạo tinh xảo, đám người canh gác lập tức giật mình sửng sốt.
"Tiểu nha đầu này điên rồi sao? Sao dám xông vào đây?! Còn kích hoạt cả cơ quan nữa!"
"Đừng nhiều lời! Mau nghĩ cách cứu người, đóng tất cả ám tạp lại!"
"Đã không kịp rồi!"
Trong lúc đám người canh gác cấm địa hoảng hốt đến mức hít thở không thông, lại thấy thiếu nữ đang bị vây hãm kia bỗng nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, thân ảnh nàng khẽ động, né tránh những mũi tên đang lao tới theo một cách nhẹ nhàng và quỷ dị. Tốc độ ấy còn linh hoạt hơn cả những người đã quen thuộc với trận pháp nơi đây! Không một mũi tên nào chạm được vào người nàng, thậm chí ngay cả vạt áo cũng chẳng bị tổn hại.
Chỉ thấy đôi tay nàng khẽ vung lên, vô số mũi tên đang lao tới bỗng khựng lại giữa không trung, rồi lập tức bị bắn ngược ra ngoài, ghim sâu vào thân cây và nền đất xung quanh.
Lông tóc không hề bị sứt mẻ tý nào.
Những người canh gác nấp trong bóng tối lúc này đều trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu quái vật nào đây?!
Nhìn dáng vẻ, nàng nhiều nhất cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, thế mà lại có bản lĩnh kinh người như vậy!
Sau cơn chấn động, đám người canh gác cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, chậm rãi bước ra khỏi chỗ ẩn nấp.
Nghe tiếng bước chân, Khanh Vũ khẽ mở mắt.
Ba người xuất hiện trước mặt nàng, một lão giả tóc bạc đầy nếp nhăn, một thanh niên khoảng ba, bốn mươi tuổi, và một thiếu niên thoạt nhìn còn nhỏ hơn cả nàng.
Nhìn ba người có vẻ kỳ quái này, ánh mắt Khanh Vũ thoáng híp lại.
"Tiểu nha đầu, ngươi thuộc bộ môn nào? Thân thủ không tệ!"
Khoé môi Khanh Vũ khẽ giật.
Tiểu tử này thoạt nhìn còn bé hơn cả Tinh Đồng, vậy mà lại dám gọi nàng là "tiểu nha đầu"?
Lão giả tóc bạc cũng mỉm cười hiền từ, giọng điệu vô cùng ôn hòa:
"Tiểu nữ oa, nơi này không phải chỗ để đùa giỡn. Mau quay về nơi ngươi nên ở đi."
Người còn lại, tức thanh niên mặt lạnh, lạnh lùng nói một câu:
"Ngươi không chết là do vận khí tốt. Từ trước đến nay, kẻ tự tiện xông vào cấm địa này chưa từng có ai sống sót."
Khanh Vũ: "......"
Ba người này, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
"Chư vị, hôm nay ta không phải cố ý xông vào cấm địa mà không được phép. Chỉ là người thân của ta đã bị kẻ khác thiết kế hãm hại, bị đưa vào đây. Ta buộc phải đi cứu hắn, mong chư vị tạo điều kiện." Khanh Vũ chắp tay hành lễ, giọng điệu khiêm tốn nhưng kiên quyết.
"Ồ? Lại có chuyện này?" Lão giả vuốt chòm râu, ánh mắt trầm xuống, rồi quay sang nhìn thiếu niên trẻ tuổi bên cạnh, giọng nghiêm nghị: "Đêm qua có phải ngươi lại ngủ gật hay không?"
Thiếu niên trừng to mắt, vô cùng oan ức: "Làm sao có thể! Ta vẫn luôn canh giữ ở đây không rời một bước! Chẳng qua... lúc ấy ta hơi đói bụng, đúng lúc có một con gà rừng bay tới, ta liền bắt lại nướng ăn. Từ đầu đến cuối không quá một khắc (15ph)!"
Lão giả lập tức hiểu ra, rõ ràng là có kẻ đã lợi dụng lúc này để lẻn vào cấm địa. Lão trừng mắt nhìn thiếu niên một cái, giọng đầy trách cứ: "Cả ngày chỉ biết ăn!"
Thiếu niên vẻ mặt đầy uất ức. Hắn chỉ ăn một con gà thôi mà, có gì sai đâu?!
Giáo huấn xong thiếu niên, lão giả lại quay đầu nhìn Khanh Vũ, ánh mắt hiền từ, giọng điệu vẫn ôn hòa nhưng mang theo sự nghiêm túc:
"Tiểu nha đầu, cấm địa có quy củ của cấm địa. Nó không phải là nơi có thể tự tiện ra vào. Từ khi Phiêu Miểu Tông thành lập đến nay, không biết bao nhiêu cao thủ đã bỏ mạng vì tò mò những bí mật bên trong. Ngươi thực sự muốn vào sao?"
Khanh Vũ khẽ cười, giọng nói bình thản mà vững chắc: "Ta nhất định phải vào."
Lão giả nhìn nàng một lúc lâu, rồi chậm rãi lùi sang một bên, nhường lối vào cấm địa. "Vậy thì lão phu chúc ngươi may mắn."
"Đa tạ." Khanh Vũ gật đầu cảm tạ, nhưng ngay khi sắp bước vào, nàng bỗng khựng lại, xoay người nhìn lão giả, hỏi một câu đầy bất ngờ: "Cấm địa của Phiêu Miểu Tông, so với sào huyệt ma thú ở đại lục Bạch Trạch thì thế nào?"
Lão giả sững sờ trong chốc lát, không ngờ nàng lại hỏi câu này. Nhưng rất nhanh, lão đáp một cách thẳng thắn: "Dĩ nhiên là sào huyệt ma thú hung hiểm hơn. Dù sao đó cũng là lãnh địa của một đại lục cao hơn đại lục Tuyền Ky."
Khanh Vũ nghe thấy vậy, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: "Vậy thì không cần lo lắng."
Nói xong, nàng dứt khoát xoay người, không chút do dự tiến vào cấm địa.
—––
Trước đây, nàng từng vô tình bị cuốn vào đại lục Bạch Trạch và lưu lạc suốt nửa năm. Trong đó, có ba tháng nàng bị mắc kẹt ngay trong sào huyệt ma thú, khi ấy nàng chỉ mới khoảng mười tuổi.
Bây giờ nhìn lại, cấm địa của Phiêu Miểu Tông đối với nàng chẳng có gì đáng sợ cả.
Điều duy nhất nàng lo lắng là Khanh Bắc. Gia hòa này đã bị nhốt trong cấm địa lâu như vậy, không biết có bị dọa đến phát ngốc hay không...
—––
Cùng lúc đó, khi Khanh Vũ vừa tiến vào cấm địa, người của bộ môn hồn sư cũng vội vã lẻn đến báo tin cho tông chủ Văn Nhân Khiêm.
Nội dung mật báo: Có một đệ tử bộ môn đặc thù gan to bằng trời, chẳng những xông vào địa bàn bộ môn hồn sư để điều tra, mà còn ngang nhiên tiến vào cấm địa của Phiêu Miểu Tông.
Vừa hay, trong đại điện lúc này còn có Túc Lê Mặc và Lạc Lan Chi, cả hai đang cùng Văn Nhân Khiêm bàn luận về sự kiện Ái Hữu Hội sắp tới.
Nghe thấy tin tức này, Túc Lê Mặc nhướng mày đầy hứng thú: