Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 187: Bênh vực người mình, Ta rất nghiêm túc.



Nhìn bộ dáng giống như gặp đại địch của Lâu Quân Nghiêu, Tuân Lạc không nhịn được bật cười. Hắn bước lên vài bước, đưa tấm thiệp tới trước mặt đối phương, cười nói:

"Trước đây nữ nhân của Diệu Nguyệt Thần Điện đã gửi thiệp mời mấy lần, ta đều tìm cớ qua loa lấy lệ. Nghĩ mà xem, ngài không ở Ma Vực suốt một thời gian dài, đối phương có lẽ cũng biết. Thiệp mời lần này được gửi đến đúng lúc như vậy, sợ rằng nàng ta đã hay tin chủ thượng trở về."

Lâu Quân Nghiêu chống cằm, dùng một tay lật mở thiệp ra xem, thần sắc trầm xuống, rõ ràng tâm trạng không mấy tốt đẹp.

Tuân Lạc khoanh tay, cười đầy ẩn ý:

"Chủ thượng, ngài thanh tâm quả dục bao nhiêu năm, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nữ nhân kia dù lớn tuổi một chút, nhưng cũng lam mỹ nhân hiếm có. Nếu không... ngài dứt khoát thu nhận nàng ta luôn đi? Như vậy cũng tránh được việc nàng cứ tới tới lui lui quấy rầy mãi."

Giọng điệu của hắn nghe thế nào cũng có phần trêu ghẹo.

Mặc dù Lâu Quân Nghiêu là chủ thượng của bọn họ, nhưng trong những lúc riêng tư, hắn luôn khá hòa nhã, cũng chẳng quá câu nệ tiểu tiết, vì vậy mọi người thường không cần giữ quá nhiều quy củ.

Nghe vậy, Lâu Quân Nghiêu hờ hững liếc hắn một cái, khóe môi khẽ nhếch lên, ý cười không hề chạm tới đáy mắt:

"Chỉ sợ nếu ta thu nhận nàng ta, không quá hai ngày ta đã bị nàng ta hút khô tinh khí, biến thành một khối hủ thi. Ngược lại, ngươi tính toán rất giỏi, có phải có ý định mưu đồ soán vị hay không, hử?"

Tuân Lạc lập tức co rút khóe môi.

Hắn chỉ thuận miệng nói đùa một chút thôi mà? Sao lại thành chuyện lớn như vậy...

Còn mưu đồ soán vị gì chứ, dù có gan lớn bằng trời hắn cũng không dám! Phi phi phi, hắn chưa từng có ý đó, từ đầu đến cuối vẫn trung thành tận tâm!

Lâu Quân Nghiêu hừ lạnh, không tiếp tục để ý đến hắn nữa, nhưng chợt nhớ ra điều gì, bèn ngước mắt hỏi:

"Lăng Thư bên đại lục Bạch Trạch thế nào rồi? Có gửi tin tức về không?"

Nhắc đến chuyện này, Tuân Lạc cau mày đầy nghi hoặc:

"Kể từ khi ngài cử hắn đến đại lục Bạch Trạch đến nay đã gần một tháng, nhưng hắn vẫn không có tin tức gì. Chuyện này đúng là kỳ lạ."

Hắn trầm ngâm rồi tiếp tục:

"Chẳng lẽ hắn gặp phải chuyện khó giải quyết? Không hợp lý lắm... Với tu vi của Lăng Thư, ở Vân Trung Thiên ít có địch thủ. Trừ phi vận khí quá kém, vừa hay đụng phải cao thủ mạnh hơn hắn."

Lâu Quân Nghiêu cong môi, ý cười thâm sâu khó lường.

Người hắn muốn điều tra lần này, không phải kẻ dễ đối phó.

———-

Man Tộc.

Từ sau khi nữ nhân hồng y tuyệt mỹ kia xông vào cấm phòng, sắc mặt của tộc trưởng Man tộc Diêm Thù, liền trở nên u ám.

Mặc dù người này ngày thường rất nghiêm túc, nhưng hiếm khi nào hỉ nộ vô thường như vậy. Giờ đây, cả tộc ai nấy đều như đi trên băng mỏng, luôn lo sợ chỉ cần vô tình chọc giận hắn là sẽ bị quở trách một trận.

Ngoài cửa, một nam nhân hít sâu một hơi, quyết tâm đẩy cửa bước vào.

"Tộc trưởng..."

Hắn ta cẩn thận ngẩng đầu nhìn, phát hiện người bên trong có vẻ không đến mức nổi giận như trước, bèn dè dặt mở miệng:

"Người trong cấm phòng nói, nàng muốn nước sạch và một bộ y phục mới... Nàng bảo là để chuẩn bị cho Mặc đại nhân tắm rửa."

Bởi vì biến cố năm xưa, Man tộc đã thay đổi rất nhiều. Người biết rõ thân phận của Mặc Cảnh Dục không còn nhiều, vì vậy họ đều gọi hắn là 'Mặc đại nhân'.

Nghe vậy, ánh mắt Diêm Thù càng trầm xuống, giọng điệu bình tĩnh nhưng ẩn chứa áp lực vô hình:

"Nàng bảo ngươi tới thì ngươi liền tới? Ngươi là người của Man tộc hay là người của nàng?"

Lời nói không hề có ý tức giận, nhưng ý tứ thì lại quá rõ ràng, hắn đang hưng sư vấn tội!

Nam nhân lập tức run rẩy, quỳ sụp xuống đất:

"Tộc trưởng bớt giận! Vì cô nương kia nói nàng là thê tử của Mặc đại nhân, bảo ta nhất định phải nghe lệnh nàng, nếu không, chờ Mặc đại nhân tỉnh lại, e rằng ngài ấy sẽ không tha thứ cho ta. Ta... ta không dám không nghe theo a..."

Diêm Thù xem trọng Mặc Cảnh Dục, điều này toàn bộ Man tộc đều biết. Cứ cách hai ngày, hắn lại đích thân đến kiểm tra tình trạng của đối phương, vậy nên ai nấy đều không dám lơ là dù chỉ một chút.

Nghe thấy vậy, hắn hừ lạnh một tiếng, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc: "Nữ nhân này... vẫn vô sỉ như xưa."

Trước đây, hắn đã cảnh báo Mặc Cảnh Dục không nên dính líu tới nàng. Nhưng tên kia lại cố tình không nghe, thậm chí còn dốc hết mạng sống vì nàng.

Kết quả thế nào?

Hắn nằm trên giường băng suốt trăm năm, còn nàng thì tiêu dao tự tại bên ngoài.

Bây giờ nàng lại mò đến đây, không biết đang tính toán chuyện gì.

Hắn không tin nàng ta đột nhiên hồi tâm chuyển ý, càng không tin nàng có lòng tốt đến chăm sóc người nọ.

Nghĩ vậy, Diêm Thù đứng dậy bước ra ngoài.

Hắn phải tự mình xem xem, nữ nhân này lại định giở trò gì.

——

Trong cấm thất tĩnh lặng, Khanh Lam Phi vẫn duy trì tư thế mười ngón tay đan xen cùng nam nhân, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, không chút dịch chuyển. Một trăm năm trôi qua, người trước mặt nàng vẫn như xưa, không hề thay đổi, thật tốt biết bao.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, giọng nói khẽ vang lên, giống như đang nói lời thì thầm với chính mình:

"Cảnh Dục, chàng có thể nghe thấy ta nói đúng không? Nhưng vì sao lại không chịu mở mắt nhìn ta? Là vì oán trách ta năm đó không nghe lời chàng, tự tổn thương bản thân để cứu chàng sao?"

Nàng khẽ cười, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, đáy mắt ánh lên sự bi thương kìm nén. "Nhưng ta sao có thể trơ mắt nhìn chàng chết ngay trước mặt ta được?"

Giọng nói của nàng trầm xuống, mang theo một chút nghẹn ngào. "Chàng xem, ta vẫn đang ở đây, ngay trước mắt chàng. Vậy nên, chàng cũng mau chóng tỉnh lại đi, có được không?"

Cửa cấm thất bỗng nhiên bị đẩy ra.

Khanh Lam Phi lập tức thu ánh mắt lại, giấu đi tâm tư sâu kín, khôi phục dáng vẻ dịu dàng, ôn nhu như ngày thường.

Diêm Thù đứng nơi ngưỡng cửa, ánh mắt lạnh lùng quét qua bóng dáng của nữ nhân bên giường băng, chậm rãi lên tiếng:

"Hắn đã nằm đây suốt một trăm năm, không nói đến việc có thể tỉnh lại hay không, cho dù có tỉnh thì cũng đã là một phế nhân. Năm đó hắn quá mức cường thế, hiện tại e rằng chẳng còn gì đáng giá để ngươi lưu luyến ngoài gương mặt này."

Khanh Lam Phi khẽ cười, nói giọng nhẹ nhàng: "Ngươi muốn nói gì?"

Diêm Thù nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh lẽo:

"Hắn ở bên ngươi, lúc nào cũng đầy rẫy nguy hiểm. Mấy trăm năm qua, vì ngươi mà chịu bao nhiêu tổn thương, đến nỗi suýt mất mạng. Ngươi còn muốn thế nào nữa? Còn chưa chịu buông tha cho hắn hay sao?"

Khanh Lam Phi không hề tức giận, giọng nói vẫn điềm nhiên: "Giữa ta và hắn, chưa từng có chuyện dây dưa không dứt, chỉ có hai chữ 'lưỡng tình tương duyệt'. Yêu một người, vốn dĩ là chuyện chẳng dễ dàng gì."

Ánh mắt nàng thoáng qua một tia kiên định. "Ta không rõ vì sao ngươi lại có địch ý lớn đến vậy với ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không rời đi. Ta sẽ ở lại đây, mãi mãi chờ Cảnh Dục tỉnh lại, đây là lời hứa của ta với hắn."

Nghe những lời chắc nịch ấy, Diêm Thù không khỏi có chút phiền lòng, nhíu chặt mày: "Nữ nhân như ngươi, thật sự cho rằng ta không có cách đối phó sao? Ngươi—"

"Thực ra... có đôi khi ta ước gì mình có thể thay thế Cảnh Dục. Ta thà rằng người nằm đây lúc này là ta." Khanh Lam Phi đột nhiên nở nụ cười khổ, bàn tay khẽ che mặt, giọng nói nghẹn lại.

Diêm Thù khựng lại, không khỏi nhíu mày.

Nàng cười khẽ, nhưng ánh mắt lại đong đầy đau thương: "Hắn... quý giá đến vậy. Cho dù có phải hy sinh ta và hai đứa nhỏ, cũng phải để hắn sống sót..."

"Ngươi nói cái gì?" Diêm Thù sững sờ, ánh mắt sắc bén nhìn nàng.

Hai đứa nhỏ?

"Năm đó, ta đã mang thai. Là một cặp song sinh, một nam một nữ."

Khanh Lam Phi nói đến đây, toàn thân khẽ run lên, rõ ràng là đang gắng gượng kìm nén bi thương.

"Khi ta dùng cấm thuật để cứu Cảnh Dục, ta đã động thai khí. Hai đứa trẻ vì vậy mà bị cuốn vào thời không loạn lưu, ta mất đi liên hệ với chúng. Bản thân ta cũng vì thế mà tổn thương nguyên khí, hồn thể và thân thể vĩnh viễn không thể hòa hợp."

Nàng nói xong, trong phòng lặng ngắt như tờ.

Diêm Thù cả kinh, lập tức vận dụng thần thức kiểm tra thân thể nàng, quả nhiên phát hiện hồn phách của Khanh Lam Phi không còn trọn vẹn. So với năm đó, nàng yếu đi rất nhiều, đến mức khiến lòng hắn chấn động mạnh mẽ.

Hóa ra...

Nữ nhân này, vì cứu Mặc Cảnh Dục, không chút do dự dùng chính bản thân và cả huyết mạch cốt nhục của mình để đánh đổi.

Yêu một người... yêu đến mức nào mới có thể bất chấp tất cả như vậy?

Giờ khắc này, cuối cùng Diêm Thù cũng buông bỏ thành kiến với Khanh Lam Phi. Nếu nàng có thể hy sinh đến mức ấy vì Cảnh Dục, hắn còn có tư cách gì để ngăn cản?

Nếu cố chấp chia rẽ bọn họ, chẳng phải là quá vô tình hay sao?

Diêm Thù khẽ thở dài, lắc đầu một cái, sau đó xoay người rời đi. Thôi vậy, chuyện của hai người này, hắn sẽ không can dự nữa.

.......

Thoáng chốc, ngày diễn ra Ái Hữu Hội của tam đại tông môn đã đến.

Mộ Lai trước đó đã ép buộc Đàm Lâm Nhược đối mặt với nỗi sợ độ cao, kết quả lại rất có hiệu quả. Bây giờ Đàm Lâm Nhược đã khá hơn rất nhiều, đủ khả năng đại diện cho phân bộ luyện dược sư tham gia.

Bên phía bộ môn hồn sư, Minh Cảnh và Minh Y Y mỗi người chiếm một suất, Khanh Bắc có một suất, hai suất còn lại thuộc về một nam một nữ có tu vi xuất sắc nhất.

Riêng phân bộ luyện dược sư và võ sư, mỗi bên được mười danh ngạch. Với số lượng đệ tử lên đến hàng trăm trong từng bộ môn, mười suất này chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu tranh đoạt quyết liệt.

Ái Hữu Hội kéo dài ba ngày, vì thế mọi người đều phải chuẩn bị hành trang đầy đủ. Khanh Vũ có không gian tùy thân, bên trong luôn có sẵn những vật dụng cần thiết, nên chẳng cần thu dọn thêm gì.

Lúc rảnh rỗi, nàng quyết định ghé qua chỗ ở của Khanh Bắc xem thử. Ở Phiêu Miểu Tông đã hơn hai tháng, nhưng do không thuộc cùng một bộ môn, nên hai huynh muội rất ít khi gặp mặt. Thậm chí ngoài một số ít người quen thuộc, gần như chẳng ai biết bọn họ có quan hệ huyết thống, đủ để thấy hai người kín tiếng đến mức nào.

Nhưng đã lâu không đến, vừa đi ngang qua phòng học của bộ môn hồn sư, nàng liền nghe được vài người đang trò chuyện.

Ban đầu, nàng không định xen vào chuyện của người khác, nhưng khi một cái tên quen thuộc vang lên, bước chân nàng lập tức dừng lại.

"Tiểu tử Khanh Bắc đó rốt cuộc có địa vị gì? Ngay cả Nghiêm trưởng lão cũng coi trọng hắn, ngay cả Minh Cảnh sư huynh cũng đặc biệt chiếu cố hắn. Bây giờ còn cho hắn một suất tham gia Ái Hữu Hội? Một tiểu tử mới nhập môn, có tài đức gì mà được vinh hạnh như thế?"

"Ta đoán hắn chắc chắn có quan hệ với một đại nhân vật nào đó trong tông môn, nên mới được sắp xếp vào đây!"

"Ai mà nói không phải? Hừ, hắn tưởng mình là ai chứ? Chỉ vì có đạo sư và sư huynh chống lưng mà dám vênh váo sao? Một người mới mà không biết tôn kính sư huynh sư tỷ, không cho hắn một bài học thì đúng là quá dễ dãi rồi."

Một giọng nữ cất lên, mang theo nụ cười mờ ám:

"Chỉ là, các ngươi đừng mạnh tay quá. Mặc dù tiểu tử đó rất lạnh lùng, quái gở, nhưng được cái đẹp trai. Đừng có đánh hỏng mặt hắn đấy!"

Ngay sau đó, một giọng nam tiếp lời, giọng điệu đầy trêu chọc:

"Thế nào? Ngươi cũng có hứng thú sao? Công nhận, da dẻ hắn trắng nõn, mịn màng, so với nhiều nữ nhân còn đẹp hơn ha ha ha..."

ẦM!

Cánh cửa phòng học bất ngờ bị đá văng, va mạnh vào tường, phát ra tiếng động chấn động cả căn phòng, khiến những người bên trong giật mình hoảng sợ.

"Ai đấy! Muốn chết sao?" Cao người bực mình quát lên.

Ngoài cửa, một thiếu nữ mảnh khảnh đứng đó.

Nàng vận tông phục màu trắng thêu hoa văn tinh xảo, làn da trắng như tuyết, dung nhan tinh mỹ quyến rũ lòng người. Mặc dù trên môi mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại lạnh như băng.

Một số người nhanh chóng nhận ra hoa văn trên y phục của nàng khác biệt, lập tức kinh hô:

"Là người của bộ môn đặc thù!"

~~~Hết chương 187~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com