Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 179: Chàng đừng chết.... Đừng bỏ ta.



"Hừ, Lam Phi, chẳng phải ngươi lúc nào cũng tự cho mình thanh cao hay sao? Chẳng phải ngươi luôn chán ghét việc Cảnh Dục bám lấy ngươi sao? Vậy mà bây giờ lại quên mất những gì mình đã nói, dây dưa không dứt với hắn, dù có đuổi cũng không đi, hử?"

Giọng nói của nữ nhân mang theo ý cười, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo tận đáy lòng. "Rõ ràng là ta thích hắn trước, nhưng tại sao hắn lại chẳng bao giờ nhìn thấy ta? Ngược lại, hắn chỉ thích một kẻ chẳng buồn để tâm đến hắn. Ngươi nói xem, có phải nam nhân đều hèn hạ như vậy hay không?"

Theo từng lời nàng ta nói, sắc mặt tuấn mỹ của Mặc Cảnh Dục ngày càng tái nhợt, lồng ngực hắn như bị ai đó xé toạc, cơn đau quặn thắt không ngừng lan tràn, dường như càng mãnh liệt hơn kể từ khi nữ nhân kia xuất hiện.

Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của hắn, nữ nhân kia khẽ mỉm cười, nói: "Lam Phi, ngươi vẫn chưa biết phải không? Ở vị trí tim hắn, ta đã hạ một con tình cổ. Từ nay về sau, trong mắt trong lòng hắn chỉ có thể nghĩ đến ta, yêu ta. Nếu có một chút không chung thủy, tình cổ sẽ gặm nhấm trái tim hắn, cho đến khi suy kiệt mà chết."

"Nhưng hắn vốn không sợ chết."

Giọng nữ nhân tràn đầy bi ai và tự giễu. "Hắn thà chết cũng muốn chết bên cạnh ngươi. Nếu không phải ta lấy tính mạng của ngươi ra uy hiếp, hắn có chịu rời xa ngươi không?"

"Khanh Lam Phi! Tại sao ngươi cái gì cũng hơn ta, đến cả nam nhân này cũng chỉ có mình ngươi trong lòng? Ngươi đã nói sẽ nhường ta, đã nói ngươi không quan tâm, cái gì cũng có thể cho ta! Ngươi lừa ta! Ngươi đáng chết!"

"Ngươi điên rồi!" Đôi mắt Khanh Lam Phi đỏ bừng, nàng nhìn sang nam nhân bên cạnh, cắn chặt môi, nghẹn ngào nói: "Cảnh Dục, xin lỗi, là ta đã liên lụy chàng."

"Ngốc quá, đừng khóc." Mặc Cảnh Dục thở dài, dịu dàng an ủi. "Tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện."

Có lẽ vì bị khung cảnh ấm áp trước mắt kích thích, giọng nữ nhân đột nhiên trở nên chói tai: "Cảnh Dục! Chàng quên lời hứa với ta rồi sao? Chàng có tin ta giết nàng ngay bây giờ không?!"

Mặc Cảnh Dục hạ mắt, khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy không có chút ấm áp nào. Giọng hắn u ám, lạnh lẽo như băng: "Hôm nay là ta sơ suất, mới rơi vào tay ngươi. Ngươi tốt nhất đừng để ta có cơ hội xoay chuyển tình thế. Nếu có ngày đó, nỗi nhục hôm nay, ta nhất định trả lại gấp trăm lần."

"Nếu muốn giết Phi Nhi, thì bước qua xác ta trước." Giọng nói của hắn lạnh lẽo vô tình.

Nam nhân này nhìn có vẻ đa tình, nhưng thực chất lại vô cùng tuyệt tình. Lòng thương hoa tiếc ngọc của hắn, chỉ dựa vào tâm trạng. Trên đời này, chỉ có một mình Khanh Lam Phi mới có thể nhận được sự chân thành của hắn, được hắn nâng niu trân trọng, không nỡ để nàng chịu dù chỉ một chút ấm ức.

Bóng tối im lặng hồi lâu, dường như bị khí thế của hắn chấn nhiếp.

"Cảnh Dục..." Khanh Lam Phi lo lắng nắm chặt tay hắn. "Chàng đừng lo cho ta nữa..."

"Sao có thể không lo cho nàng?" Mặc Cảnh Dục ngắt lời, siết chặt tay nàng, ánh mắt sâu thẳm dừng trên gương mặt xinh đẹp của nữ tử.

"Phi Nhi, từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã không có ý định buông tay. Chỉ là nếu hôm nay vận may không đứng về phía chúng ta, e rằng tuổi xuân tươi đẹp và tương lai rạng rỡ của nàng đều phải chôn vùi tại nơi này rồi."

"Ta không sợ." Khanh Lam Phi lắc đầu. "Được ở bên chàng, dù có chết, ta cũng không hối tiếc."

"Phi Nhi, câu nói đó, ta muốn nghe nàng nói lại lần nữa." Mặc Cảnh Dục không để ý đến trái tim đầy thương tích của mình, cũng chẳng màng đến cơn đau thấu xương, hắn chỉ dịu dàng nhìn nàng.

"Câu nào?" Khanh Lam Phi nghi hoặc hỏi.

Mặc Cảnh Dục khẽ mỉm cười. "Câu nàng nói khi hôn ta vừa nãy."

Khanh Lam Phi không hề do dự, chậm rãi cất giọng:

"Ta yêu chàng."

Mặc Cảnh Dục khẽ cười, đầu ngón tay dịu dàng lướt qua gương mặt nàng. "Ta rất vui, Phi Nhi. Câu nói này, ta từng nghe thấy trong mộng. Bây giờ chính miệng nàng nói ra, cứ như ta đang mơ vậy."

"Nếu chúng ta còn sống, sau này mỗi ngày ta đều sẽ nói với chàng." Khanh Lam Phi nhẹ giọng đáp.

"Được."

Từ trong bóng tối, không còn nghe thấy tiếng của nữ nhân kia nữa, có lẽ nàng ta đã nhìn thấu quyết tâm đồng sinh cộng tử của bọn họ.

Sáu cánh của trận pháp phát ra ánh sáng mãnh liệt, bầu trời càng ngày càng nhuộm đẫm sắc máu, từng mảng đỏ thẫm như báo hiệu điềm dữ. Những con minh quạ mang theo hơi thở tử vong bay lướt qua, tiếng kêu bi ai của chúng như đang truy điệu cho những sinh mệnh sắp lụi tàn.

"Phi Nhi, tránh ra!"

Mặc Cảnh Dục bỗng nhiên siết chặt tay nàng, kéo nàng ra phía sau, một chưởng đánh tan bộ xương khô đang lao thẳng đến.

Từ trong chiếc đầu lâu đẫm máu giữa trận pháp, hàng vạn hồn phách xương khô tràn ra, cất lên những tiếng cười âm u quỷ dị, vây kín lấy hai người bọn họ.

Hơi thở tanh nồng và u ám bao trùm khắp không gian, đó là oán khí dữ dội ngưng tụ từ vô số sinh linh bị tàn sát, có thể làm loạn tâm trí con người, khiến họ mất đi ý chí chiến đấu.

Bốn bề không có một chút hy vọng sống sót, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và cái chết cận kề.

Mặc Cảnh Dục đã đánh giá thấp sự điên cuồng của nữ nhân kia, cũng đánh giá thấp uy lực của trận pháp này. Hắn không ngờ rằng trận pháp thượng cổ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, lại thực sự xuất hiện ở đây.

Trong thoáng chốc, ánh mắt hắn trở nên mê mang, trước mắt không còn gì ngoài máu tanh và giết chóc.

Giờ khắc này, hắn không còn là chính mình nữa, mà chỉ là một con rối vô tri chỉ biết hủy diệt.

Nữ tử tuyệt mỹ trước mặt đang lo lắng nhìn hắn, trong đầu hắn chỉ còn một mệnh lệnh duy nhất -- giết!

Đôi mắt Mặc Cảnh Dục đỏ rực như bầu trời nhuốm máu, vẻ mặt băng lãnh, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, thẳng tắp chỉ về phía nàng.

Khanh Lam Phi ngẩn người. "Cảnh Dục..."

Giọng hắn lạnh lùng buông ra một chữ: "Chết!"

"Cảnh Dục, chàng sao vậy?" Khanh Lam Phi không né tránh, chỉ đứng yên tại chỗ, đôi mắt không hề có chút sợ hãi.

Bởi vì nàng biết, người nam nhân này, vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương nàng.

Quả nhiên, khi thấy nàng kiên định đứng trước mặt mình, thần sắc Mặc Cảnh Dục thoáng khựng lại, đau đớn hiện lên trên khuôn mặt. Hắn khó khăn mở miệng: "Phi Nhi... mau đi đi..."

Khanh Lam Phi sao có thể rời đi?

Nàng xuất chưởng đánh tan những bộ xương khô đang ào ạt lao tới.

Nhưng rõ ràng, lũ xương khô này có vẻ chỉ nhắm vào nàng, gần như tập trung công kích mình nàng mà thôi.

Tuy là nữ nhi, nhưng tu vi của Khanh Lam Phi không hề thấp, nàng không yếu đuối như vẻ bề ngoài. Trong Vân Trung Thiên, nàng cũng được xem như một cao thủ.

Chỉ là trận pháp thượng cổ này quá mức quỷ dị, khiến nàng bị kìm hãm, rơi vào thế bị động.

Có lẽ vì thấy nàng vẫn có thể chống đỡ được, nữ nhân trong bóng tối bật cười lạnh, đôi môi đỏ khẽ mấp máy niệm một đoạn chú ngữ.

Ngay khoảnh khắc đó, chiếc đầu lâu đẫm máu ở trung tâm trận pháp chợt lóe lên ánh sáng đỏ rực.

Hai sợi xích to bằng cổ tay nam nhân bất ngờ lao ra từ hư không, đầu mũi xích sắc bén mang theo kình lực hùng hồn, nhắm thẳng vào bả vai Khanh Lam Phi!

Trên xích đã được yểm thuật phong ấn, một khi xuyên qua xương bả vai của con mồi, không chỉ khiến đối phương mất hết sức mạnh, mà theo thời gian, toàn bộ tu vi sẽ bị rút cạn. Cuối cùng, không khác gì một phế nhân, chịu đựng đau đớn cho đến chết.

Làm sao nàng không biết đó là thứ gì?

Sắc mặt nàng lập tức tái nhợt, cố gắng tránh né sợi xích như thể có mắt, không ngừng truy đuổi mình.

Mặc Cảnh Dục vẫn đang chịu đựng phản phệ từ tình cổ trong cơ thể, cộng thêm ảnh hưởng mạnh mẽ của trận pháp. Lúc này, hắn phải gắng gượng áp chế sát ý cứ trào dâng với Phi Nhi, đôi mắt tối sầm nhìn về một góc nào đó.

Nơi đó không có ai, nhưng nhờ tình cổ, hắn có thể cảm nhận được nàng ta đang ở đó.

Mặc Cảnh Dục trầm giọng: "Khanh Lạc Nhạn, nàng ấy là muội muội của ngươi, ngươi thực sự muốn ra tay giết nàng hay sao?"

"Muội muội?" Một tiếng cười khẩy vang lên. "Từ khoảnh khắc nàng ta cướp chàng đi, nàng ta đã không còn là muội muội của ta nữa."

"Là ta quấn lấy nàng ấy, không liên quan gì đến nàng ấy cả! Nếu ngươi muốn hận, thì hãy hận ta đi!"

"Hahaha..."

Nữ nhân trong bóng tối bỗng cười điên cuồng, sau đó lại trở về vẻ dịu dàng, vô hại như trước. "Cảnh Dục, ta từng hỏi chàng rồi, ta không để ý chàng ở bên Lam Phi. Chúng ta vốn là tỷ muội, cùng yêu một nam nhân, vậy cùng nhau ở bên nhau không tốt hay sao? Giống như trước đây vậy."

"Nhưng chàng đã trả lời ta thế nào? Chàng nói trong lòng chàng chỉ có nàng ta, không thể chứa thêm ai khác? Hừ... Ta có điểm nào không bằng nàng ta? Luận dung mạo, luận tính tình, ta tự nhận mình không thua kém nàng ta chút nào. Nhưng tại sao chàng lại chọn nàng ta?"

"Chàng phản bội ta, Lam Phi cũng phản bội ta. Hai người mà ta yêu thương nhất, lại là những người làm tổn thương ta sâu nhất! Ta làm sao có thể để các ngươi sống tốt?"

Con ngươi Mặc Cảnh Dục co rút lại, theo bản năng nhìn về phía nữ tử đang chật vật né tránh sợi xích.

Đột nhiên, từ dưới mặt đất, vô số bộ xương khô trồi lên, gắt gao giữ chặt cổ chân nàng, khóa chặt nàng tại chỗ, không thể cử động.

Mà sợi xích sắt đang lao đến với tốc độ cực nhanh, cứ thế đâm thẳng vào xương bả vai Khanh Lam Phi!

Nàng lập tức trợn to đôi mắt, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu.

Ngay khi nàng cảm nhận được toàn thân lạnh buốt, sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, một cơ thể ấm áp bỗng từ phía sau ôm chặt lấy nàng.

Ngay sau đó, thân thể ấy đột nhiên co rút dữ dội, toàn thân căng cứng, dù âm thanh rất nhỏ, nàng vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp, cùng với tiếng kim loại sắc bén xuyên thấu da thịt, nghe thôi cũng đã thấy đau đớn khôn cùng.

"Cảnh Dục—!"

Từ trong bóng tối, Khanh Lạc Nhạn hiện thân. Khuôn mặt tinh xảo rơi xuống từng giọt nước mắt, ánh mắt không thể tin được nhìn hắn: "Sao chàng có thể ngốc như vậy!"

Khanh Lam Phi lúc này mới từ trong kinh hoàng tỉnh táo lại, người ôm nàng từ phía sau - là Cảnh Dục!

Đôi tay đang siết chặt lấy nàng dần dần buông lỏng.

"Bịch!"

Một tiếng nặng nề vang lên, là đầu gối hắn quỳ xuống mặt đất.

Khanh Lam Phi cứng ngắc xoay đầu lại, trong khoảnh khắc ấy, có thứ gì đó làm mờ đi tầm mắt của nàng.

Bộ y phục đen tuyền của hắn đã bị máu thấm ướt, từng giọt đỏ tươi từ vạt áo nhỏ xuống mặt đất, nhuộm đỏ cả nền đất dưới chân.

Hắn quỳ một gối trên đất, đầu hơi cúi thấp, đôi vai rộng bị hai sợi xích to đâm xuyên qua, nơi bả vai máu thịt be bét, lộ ra cả xương trắng bên trong.

Trong khoảnh khắc đó, dường như thế giới xung quanh nàng đều trở nên câm lặng.

Nàng cứ thế mà ngơ ngác nhìn hắn, nam nhân cúi đầu, im lặng như đã chết ấy.

Đó là Mặc Cảnh Dục!

Là kẻ từng kiêu ngạo cuồng vọng, mạnh mẽ bá đạo!

Là người từng vì một câu nói vô tâm của nàng mà khắc cốt ghi tâm!

Là người thực sự để nàng trong lòng!

Là người từng ngang nhiên bước vào cuộc đời nàng, bá đạo mà cướp đi trái tim nàng!

Là người mà nàng đã yêu đến tận xương tủy!

Đó nam nhân của nàng, Khanh Lam Phi!

Đôi mắt nàng đỏ hoe, dường như muốn khóc nhưng lại cố gắng kìm nén, chậm rãi bước đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng gọi:

"Cảnh Dục."

"Chàng nhìn ta một chút được không?"

"Chàng đừng im lặng như vậy có được không? Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời chàng, chàng đừng không để ý đến ta."

Giọng nàng mang theo tiếng nức nở, thấp giọng cầu xin, chưa bao giờ hèn mọn đến thế.

~~~Hết chương  179~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com