Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 178: Ký ức hiện về



Đầu đau như muốn nổ tung, trong chốc lát dường như có rất nhiều ký ức xa lạ tràn vào đại não, thế nhưng nhìn kỹ lại, mọi thứ lại quen thuộc đến lạ thường.

"Khanh Lam Phi? Quả nhiên người đẹp, ngay cả tên cũng dễ nghe, vừa nghe đã biết là danh xưng của một tuyệt thế mỹ nhân. Hay là sau này, ta gọi muội là Phi Nhi, được không?"

Nam tử có dung nhan tuyệt thế khuynh thành, khóe môi cong lên một nụ cười vô cùng phóng túng, cả người toát lên phong thái của một kẻ lãng tử đào hoa, suốt ngày đắm chìm trong vòng tay nữ nhân. Cách hắn bắt chuyện với cô nương trước mặt, quả thật là rất cao minh.

Thiếu nữ tuyệt mỹ trong bộ y phục đỏ khẽ nhíu mày, đôi mắt đẹp hờ hững quét qua hắn một cái, chỉ lạnh nhạt phun ra ba chữ: "Đồ dâm đãng."

Một nam nhân trước giờ luôn được nữ nhân chủ động dâng mình, chưa từng gặp phải tình huống như thế này, lần đầu tiên hắn chủ động tiếp cận người khác lại bị đối phương đối xử như vậy.

Đừng nói đến thân phận của hắn thế nào, chỉ riêng gương mặt này thôi cũng đủ để vô số nữ nhân say đắm không thôi.

Thế nhưng, thiếu nữ này chẳng những thờ ơ với hắn, còn trực tiếp mắng hắn là... đồ dâm đãng?

Ha, thú vị thật đấy.

Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Tưởng rằng chỉ là một đoạn nhạc đệm thoáng qua trong cuộc đời, không ngờ từ giây phút ấy, sợi dây duyên phận giữa hai người đã được định sẵn, không cách nào cắt đứt.

Hắn là một nam nhân phóng đãng, phong lưu đa tình, có thể cùng vô số nữ nhân dây dưa nhưng lại chẳng bao giờ vướng bận tình cảm. Biết bao người vì hắn mà rung động, mà si mê, vậy mà đây lại là lần đầu tiên hắn gặp một nữ nhân không hề nể mặt hắn như thế. Chính vì vậy, hứng thú trong lòng hắn trỗi dậy. Chỉ là hắn không biết rằng, cái gọi là động tình, vốn dĩ luôn bắt đầu từ một cơn hứng thú thoáng qua.

Nam nhân ấy, thân phận tôn quý, thần bí khó lường, đã sống mấy trăm năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị một tiểu cô nương bám theo không rời. Dĩ nhiên, hắn không khỏi chán ghét, tìm đủ mọi cách để xua đuổi nàng. Nhưng bất kể thế nào, nàng vẫn không chịu rời đi.

Người ta thường nói: "Lâu ngày sinh tình." Câu này chưa bao giờ là sai.

Thói quen thực sự là một thứ đáng sợ, từng chút, từng chút một, một người liền bước vào sinh mệnh ngươi, chiếm cứ tầm mắt ngươi, khắc sâu vào cốt tủy, muốn rời xa cũng không thể.

Khanh Lam Phi khẽ nhíu mày, dường như những ký ức tốt đẹp kia đã phần nào xoa dịu cơn đau trong đầu nàng. Thế nhưng, thần sắc nàng rất nhanh liền thay đổi, hơi thở quanh thân trở nên áp lực và đau đớn vô cùng.

Một tiếng rất khẽ vọng tới.

"Phi Nhi... thực xin lỗi. Có lẽ... ta không thể bên nàng cùng sống cùng chết."

Lần cuối cùng gặp mặt, hắn - người luôn yêu thích mặc đồ màu trắng, lần đầu tiên khoác lên mình một thân y phục đen tuyền, trang trọng và nghiêm nghị. Hắn ôm lấy nàng, khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng thì thầm bên tai.

Nàng không biết có phải mình đang ảo giác hay không. Người nam nhân trước mặt, mặc dù vẫn gầy, nhưng cơ thể hắn trước đây luôn mạnh mẽ hữu lực. Vậy mà giờ đây, trong vòng tay nàng, hắn lại trở nên đơn bạc đến lạ, như thể đã hao gầy đi rất nhiều.

Nàng không rõ khi nghe được câu nói ấy, bản thân đã có tâm trạng thế nào. Chỉ biết rằng, nàng rất bình tĩnh, chỉ nhẹ giọng hỏi hắn:

"Vì sao?"

Hắn đáp, giọng nói điềm nhiên, nhưng từng chữ như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim nàng:

"Ta yêu người khác."

Khoảnh khắc ấy, trái tim nàng như đông cứng lại, đau nhói mà chẳng thể thốt nên lời.

Nàng vốn là người lạnh lùng, đạm mạc nhất, lần đầu tiên nghiêm túc yêu một người. Kết quả cuối cùng, lại chỉ đổi lấy mấy chữ như vậy.

Yêu người khác?

Ha...

Là hắn chủ động bắt đầu, giờ đây cũng là hắn đơn phương kết thúc. Hắn rốt cuộc xem nàng là gì?

Sau khi đã nâng niu nàng như một tiểu công chúa vô lo vô nghĩ, sau khi khiến nàng dốc hết trái tim mà trao cho hắn, sau khi để nàng không thể không có hắn trong cuộc đời này, hắn lại đột ngột nói rằng, không yêu nàng nữa, bởi vì hắn đã yêu người khác?

Thật nực cười.

Nàng không khóc. Ngược lại, nàng còn nở một nụ cười, vẫn đẹp đẽ như ngày nào, chậm rãi nói:

"Vậy thì, chúc mừng chàng."

Nói xong, nàng xoay người rời đi. Không hề quay đầu lại, cũng không nhìn thấy trong mắt nam nhân phía sau đã dâng đầy giọt lệ. Có lẽ vì nàng quá mức bi thương, nên không nhận ra khuôn mặt tuấn mỹ ấy nay đã tiều tụy, gầy ốm đến mức đáng thương.

Nàng từng đùa rằng, nếu có một ngày hắn trở nên xấu xí, không còn tuấn mỹ như trước, nàng sẽ không cần hắn nữa.

Mà nam nhân lòng dạ hẹp hòi kia vẫn luôn ghi nhớ câu nói ấy. Hắn chưa bao giờ cho phép bản thân có một khiếm khuyết nào trên dung mạo. Ngay cả một vết xước nhỏ cũng phải dùng linh dược tốt nhất để chữa lành, tuyệt đối không để lại dấu vết.

Nhưng giờ đây, hắn lại có dáng vẻ lôi thôi lếch thếch đến nhường này.

Hắn lặng lẽ dõi theo bóng lưng nàng rời đi, đôi mắt đỏ ngầu. Nhưng rất nhanh, ánh mắt ấy trở nên lạnh lùng, giận dữ, hắn gầm lên: "Nàng lừa ta!"

Bầu trời xanh thẳm trong khoảnh khắc như bị nhuốm đỏ bởi máu tươi. Sau đó, ngay tại nơi hai người đứng, một trận pháp hình sao sáu cánh khổng lồ bỗng xuất hiện. Ở trung tâm trận pháp là một chiếc đầu lâu đáng sợ phủ đầy màu máu.

Nàng chưa đi được bao xa liền khựng lại, cúi đầu nhìn trận pháp dưới chân, còn chưa kịp phản ứng thì một luồng gió lạnh thốc đến bên người. Một cái bóng xương trắng dữ tợn lao nhanh về phía nàng.

"Phi nhi——!"

Nàng bị đẩy mạnh xuống đất, lưng ma sát với nền đất thô ráp, đau rát. Còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy một tiếng rên khẽ ở phía trên người mình. Ngay sau đó, một dòng máu đỏ tươi chậm rãi tràn ra từ khóe môi của hắn.

Nàng mở to mắt, hốt hoảng kêu lên: "Chàng bị thương rồi!"

Hắn đưa tay lau đi vệt máu bên môi, đỡ nàng đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Đừng lo, ta không sao."

Nàng trừng mắt nhìn hắn đầy tức giận, giọng nói mang theo sự châm chọc: "Không phải chàng nói là không yêu ta nữa sao? Vậy còn quản ta làm gì? Cứ để ta chết đi chẳng phải tốt hơn sao?"

Nghe thấy những lời đầy giận dỗi ấy, hắn không nhịn được khẽ bật cười: "Nàng xem, lời này nói ra cứ như thể không có ta thì nàng không sống nổi vậy. Yêu ta đến vậy sao?"

Trước đây, luôn là hắn đuổi theo nàng, dây dưa không dứt, nói với nàng những lời ngọt ngào nhất trên thế gian.

Có lẽ, nàng chưa từng yêu hắn sâu đậm như hắn yêu nàng.

Vậy cũng tốt.

Như thế, hắn có thể an tâm để nàng rời đi.

Nhưng lời bông đùa ấy của hắn lại khiến nàng hơi sững người, sau đó khẽ cúi mắt, giọng nói nhẹ bẫng:

"Phải... ta cũng không biết vì sao nữa, nhưng dường như những ngày không có chàng, thật sự rất khó chịu. Rõ ràng trước khi gặp chàng, ta cũng sống rất tốt..."

Hắn cứng đờ người, không thể tin được rằng, trong đời này, hắn lại có thể nghe được chính miệng nàng nói ra những lời gần như là một lời tỏ tình.

"Khi mới gặp chàng, ta vẫn luôn nghĩ, trên đời này sao lại có một nam nhân mặt dày, đáng ghét đến vậy. Nhưng về sau, lại như trúng độc, không thể tự kiềm chế mà yêu tên xấu xa ấy, hơn nữa, chỉ có thể là chàng. Trong mắt ta... chẳng thể chứa nổi ai khác nữa."

Nàng bật cười tự giễu, rồi bỗng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói kiên định:

"Chàng nói chàng yêu người khác. Nhưng tại sao... chàng vẫn liều mạng cứu ta? Nếu thật sự không còn yêu, vậy thì tại sao, trong mắt chàng, lại chỉ toàn sự không nỡ buông bỏ?"

Ánh mắt nam nhân lóe lên, dường như muốn nói gì đó, nhưng đôi môi vừa hé ra đã bị ngón tay thon dài của nữ tử chặn lại. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ ấy là sự cố chấp và kiên định không gì lay chuyển được.

"Ta, Khanh Lam Phi, chưa bao giờ là người dễ bị ức hiếp. Xưa nay chỉ có ta chủ động từ bỏ, chưa từng có ai dám rời xa ta trước. Nếu chàng đã trêu chọc ta, vậy thì kết thúc thế nào, không phải do chàng quyết định."

"Chàng nói chàng không yêu ta nữa? Không sao cả, ta sẽ khiến chàng yêu ta thêm lần nữa. Lời vừa rồi của chàng khiến ta rất tức giận, phải chăng là vì ta thể hiện chưa đủ rõ ràng, nên chàng không cảm nhận được tình cảm của ta?"

Vừa dứt lời, ngay khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi còn vương mùi máu tanh của nam nhân đã bị nữ tử chặn lại. Nàng mạnh mẽ hôn xuống, thậm chí còn hung hăng cắn một cái, để lại một dấu răng nhỏ.

"Chàng không cảm nhận được ta yêu chàng sao? Rời xa ta... chẳng lẽ chàng muốn ta chết ư?"

Chỉ trong chớp mắt, giọt nước mắt lấp lánh như ngọc rơi xuống từng giọt, như đứa trẻ vừa chịu tủi hờn lớn lao. Mỹ nhân rơi lệ, như thể đâm thẳng vào trái tim người khác.

Nam nhân ngay lập tức đau lòng, đưa bàn tay lớn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má nàng, giọng nói vô cùng dịu dàng:

"Phi nhi ngoan, đừng khóc nữa, được không? Là lỗi của ta, nhìn nàng khóc, tim ta đau lắm."

"Vậy chàng còn muốn rời xa ta không?" Nàng vừa nức nở vừa hỏi.

Thân thể nam nhân khẽ run lên, trong khoảnh khắc không thể thốt ra được lời nào, chỉ đứng im lặng như tượng đá.

Rời xa nàng? Làm sao có thể rời xa nàng? Lại càng không thể không yêu nàng!

Nhưng...

Không biết hắn vừa nghĩ đến điều gì, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt, bàn tay siết chặt lấy ngực trái, thống khổ vô cùng.

Ở đó, có một thứ tà ác tột cùng đang điên cuồng gặm nhấm trái tim hắn, ngăn cản hắn nghĩ đến bất cứ điều gì liên quan đến nữ nhân mà hắn yêu thương.

Hắn cố gắng đè nén cơn đau, giọng nói cố gắng duy trì sự bình tĩnh:

"Phi nhi, nghe ta nói, lát nữa ta sẽ mở một lối ra trong trận pháp này, nàng phải lập tức rời khỏi đây, nghe rõ chưa?"

Nữ tử nhíu mày: "Ý chàng là, để ta một mình rời đi?"

"Nếu không có ai trụ vững trận pháp này, thì cả hai chúng ta đều không thể rời khỏi đây."

"Ta không đi!" Nàng kiên quyết. "Ta nói cho chàng biết, bất kể chàng có nỗi khổ gì, ta cũng sẽ không bỏ lại chàng một mình!"

"Phi nhi, nàng đừng bướng bỉnh!" Giọng nam nhân đã mang theo chút tức giận.

"Ta không hề bướng bỉnh! Chàng đừng tự cho rằng những gì chàng làm đều là vì tốt cho ta!" Nàng nhìn thẳng vào hắn, thần sắc vô cùng bình tĩnh. "Nếu hôm nay chúng ta không thể cùng rời khỏi đây, vậy thì cùng chết đi."

"Phi nhi..."

"Chính chàng đã nói, trên thế gian này, ngoài cái chết, không có gì có thể chia cắt chúng ta."

Thân thể nam nhân bỗng dưng cứng đờ, nếu là trước kia, nghe được những lời này, hắn chắc chắn sẽ vui mừng đến phát điên. Nhưng lúc này đây, hắn chỉ mong nàng có thể sống thật tốt.

Bỗng nhiên—

"Hahahaha, đúng là phu thê tình thâm, nhìn thôi mà ta cũng thấy cảm động."

Một giọng nữ mềm mại yêu kiều vang lên từ nơi không rõ, khiến lòng người rung động.

Nhưng khi truyền vào tai nam nhân, giọng nói ấy lại chẳng khác nào tiếng của ác quỷ.

Có lẽ là do sự xuất hiện của người đó, cơn đau trong lồng ngực hắn càng trở nên dữ dội, khiến hắn nghiến răng gằn từng chữ:

"Ngươi nuốt lời!"

Nữ tử kia khẽ bật cười, giọng điệu đầy châm chọc:

"Nuốt lời? Ta đã cho nàng ta cơ hội rời đi, là nàng ta không chịu đi, vậy thì trách được ai?"

Giọng nói này quá mức quen thuộc.

Dù đối phương chưa hiện thân, nhưng chỉ bằng âm thanh, Khanh Lam Phi cũng có thể nhận ra người này là ai.

Khoảnh khắc đó, nàng như thể bị giáng một đòn trí mạng, toàn thân hơi lảo đảo, giọng nói khẽ run lên:

"Ngươi muốn giết ta?"

"Ngươi sớm đã nên chết đi rồi. Nếu không phải Mặc Cảnh Dạ hết lần này đến lần khác che chở cho ngươi, ngươi nghĩ ngươi còn sống đến hôm nay sao?" Giọng nữ kia cười nhạo, đầy khinh thường.

"Cho ta một lý do." Khanh Lam Phi hạ mắt nhìn xuống, những ngón tay mảnh khảnh gần như cắm sâu vào da thịt.

Nàng không dám tin.

Cũng không thể tin được.

Người mà nàng từng coi như tỷ muội thân thiết, giờ đây lại muốn dồn nàng vào chỗ chết.

~~~Hết chương 178~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com