Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 176: Ác bá tán tỉnh thiếu nữ ngoan.



Khanh Vũ vô thức nở một nụ cười khẽ: "Bà ấy thật đẹp."

Lâu Quân Nghiêu bật cười: "Không chỉ đẹp đâu, năm đó Lam cô cô chính là đệ nhất mỹ nhân của Vân Trung Thiên. Người theo đuổi bà ấy có thể lấp đầy nửa bầu trời Vân Trung Thiên!"

Khanh Vũ nghe vậy, không khỏi líu lưỡi: "Đúng là hồng nhan họa thủy!"

Lâu Quân Nghiêu lắc đầu, thở dài: "Phải nói là hồng nhan bạc mệnh mới đúng."

Sắc mặt Khanh Vũ hơi thay đổi. Một lúc sau, nàng bỗng nhẹ giọng hỏi: "Là ai đã dồn bà ấy đến bước đường cùng như vậy?"

Nàng nhớ Lâu Quân Nghiêu từng nói rằng, không chỉ hồn thể của mẫu thân nàng bị xé nát, mà ngay cả thân xác cũng bị phá hủy nghiêm trọng. Không biết rốt cuộc là ai lại độc ác đến mức đó.

Thấy vẻ mặt nàng hơi âm trầm, Lâu Quân Nghiêu chỉ khẽ cong môi cười nhạt: "Chờ đến khi ngươi đủ khả năng biết được, ta sẽ nói cho ngươi tất cả."

Ánh mắt Khanh Vũ lóe lên một tia dao động, nhưng cuối cùng cũng không hỏi thêm.

Hắn nói không sai. Cho dù hiện tại hắn nói cho nàng biết, khi nàng chưa đủ thực lực, ngoài việc khiến bản thân cảm thấy vô dụng, cũng chỉ tự chuốc lấy phiền muộn mà thôi.

Thấy tâm trạng nàng có chút sa sút, Lâu Quân Nghiêu giơ tay xoa đầu nàng, dịu giọng an ủi: "Đừng nản lòng, ngươi đã làm rất tốt."

Khanh Vũ im lặng một lát, sau đó đột nhiên nhìn hắn chằm chằm, mặt không cảm xúc: "Ngươi có thể... đừng xoa đầu ta không?"

Người nào đó vẫn chưa chịu rút tay về, thậm chí còn thuận tiện xoa thêm một cái, rồi nghiêng đầu hỏi: "Tại sao?"

Hắn còn dám hỏi tại sao?!

Chiều cao của nam nhân này thật sự quá mức đáng ghét. Mặc dù Khanh Vũ vốn đã khá cao, nhưng đứng cạnh hắn vẫn chỉ vừa tới vai, vì thế lúc nào cũng dễ dàng bị "tập kích".

Cuối cùng, nàng cũng hiểu vì sao trước đây mỗi lần nàng vò đầu Tiểu Bắc, hắn lại lộ ra biểu cảm bi phẫn và u oán như vậy. Đúng là phong thủy luân chuyển mà!

Hơn nữa... gái hỏa này đừng ỷ vào bản thân đã sống mấy trăm năm mà tự coi mình là trưởng bối chứ!

Có lẽ do ánh mắt phẫn nộ của nàng quá rõ ràng, Lâu Quân Nghiêu rốt cuộc không trêu chọc nữa, chỉ cười nhạt: "Có muốn đến Vân Lai Các ở vài ngày không? Nhân tiện ngươi có thể quan sát tình trạng của Lam cô cô."

"Bây giờ ư?" Khanh Vũ chớp mắt ngạc nhiên. "Nhưng vẫn chưa đến Tết. Như vậy có bị xem là trốn đi không?"

Lâu Quân Nghiêu nhìn nàng, vẻ mặt bất lực: "Ngươi xem bộ môn đặc thù, ngoài tiểu tử vô hình vô sắc kia, ban ngày còn thấy bóng ai nữa không?"

Tiểu tử vô hình vô sắc, không phải nói Tinh Đồng thì còn ai vào đây?

Lâu Quân Nghiêu xưa nay chẳng có ấn tượng tốt gì với hắn. Ai bảo lần trước gia hỏa này suýt nữa đã khiến Khanh Vũ bị thương, cho dù có là một hài tử thì hắn cũng không thể tha thứ được.

Nhưng hắn nói vậy, Khanh Vũ ngẫm lại cũng thấy đúng. Gần đây nàng hầu như không gặp những người trong bộ môn đặc thù.

Vậy là bọn họ thực sự ngang nhiên trốn đi hết rồi?

Mấy quy tắc của Phiêu Miểu Tông chẳng lẽ chỉ để trưng bày thôi sao? Người ta còn chẳng có mặt, vậy nàng ngoan ngoãn làm gì?

Nghĩ vậy, nàng gật đầu: "Được thôi."

———

Đã hai tháng kể từ khi đến Phiêu Miểu Tông.

Lúc Bạch Chi Ngạn thấy nàng, trên mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Tiểu Khanh Vũ, lâu rồi không gặp, hình như ngươi lại cao lên thì phải?"

Khanh Vũ: "..."

Cao lên thì liên quan gì?

Chẳng lẽ không nên khen nàng xinh đẹp hơn sao? Chủ tớ nhà này quả nhiên kẻ nào cũng kỳ quặc.

Thấy nàng trưng ra bộ mặt "không muốn đôi co với ngươi", Bạch Chi Ngạn gượng gạo quẹt mũi, lúc này mới chậm rãi nhận ra hình như mình vừa nói sai.

"Đừng giận, đừng giận, ta chỉ nói đùa mà thôi. Ta sợ chúng ta lâu ngày không gặp, sẽ trở nên xa lạ." Hắn vội vàng tìm cách chữa cháy.

Khanh Vũ thản nhiên nhìn hắn, không chút biểu cảm: "Chúng ta quen thân lắm à?"

Nụ cười trên mặt Bạch Chi Ngạn lập tức cứng đờ.

Chẳng phải người ta thường nói các cô nương đều coi dung mạo của mình là điều không thể bị khinh nhờn? Chẳng lẽ nha đầu này khác biệt, điều nàng quan tâm lại là chiều cao??

Bạch Chi Ngạn vô thức nhìn Lâu Quân Nghiêu với ánh mắt cầu cứu, nhưng phát hiện đối phương chẳng hề đoái hoài đến mình mà chỉ cụp mắt nhìn về phía Khanh Vũ, nói: "Lên trên xem thử ngươi thích căn phòng nào đi, tầng hai tầng ba còn trống rất nhiều phòng lắm."

"Ta không kén chọn đâu, dù sao cũng chỉ ở lại vài ngày mà thôi." Khanh Vũ cười đáp.

"Thế thì không được, ngươi hiếm khi đến Vân Lai Các một chuyến, đương nhiên phải để ngươi ở thoải mái, ăn uống đầy đủ." Bạch Chi Ngạn xen vào, chưa đợi Khanh Vũ lên tiếng đã gọi về phía xa: "Liên Cơ."

Lập tức, một nữ tử y phục phấn hồng yêu kiều thướt tha bước tới.

Khanh Vũ khẽ cong môi: "Liên nhi, đã lâu không gặp."

Từ khi thân thể Lâu Quân Nghiêu hồi phục, trong Vân Lai Các không còn thấy bóng dáng Liên Cơ nữa, không biết nàng bị phái đi đâu.

Thời gian thấm thoát trôi qua, đã một năm rồi. Trước kia, khi còn mang thân phận nam tử, Khanh Vũ thường xuyên lui tới Phương Phi Các, nơi do Liên Cơ quản lý. Khi đó, bởi vì dáng vẻ nam trang của nàng quá mức thu hút, nàng còn không ít lần bị Liên Cơ trêu ghẹo.

Cũng trách nàng quá giỏi quyến rũ, nếu Liên Cơ là một cô nương ngây thơ hồn nhiên, sợ rằng thật sự sẽ bị nàng mê hoặc.

Chưa từng gặp Khanh Vũ trong bộ dạng nữ nhi, Liên Cơ đột nhiên nghe thấy nàng dùng giọng điệu thân thuộc như vậy, không khỏi sững sờ. Cảm giác người trước mặt có chút quen mắt, nhưng như thế nào cũng không nhớ ra là người nào.

Nhìn thấy phản ứng của nàng, trong lòng Khanh Vũ cười thầm, hứng thú trỗi dậy, liền phớt lờ hai nam nhân bên cạnh, tự nhiên đưa tay ra, dùng ngón tay nâng cằm Liên Cơ lên.

Lâu Quân Nghiêu và Bạch Chi Ngạn đều ngẩn người, dường như không ngờ nàng lại đột nhiên sẽ làm như vậy.

Dáng người Khanh Vũ cao ráo, còn nhỉnh hơn Liên Cơ một chút. Vì thế, Liên Cơ bị ép phải ngửa đầu, trông chẳng khác nào một tiểu thư khuê các bị cường hào bắt nạt. Đặc biệt là lúc này, Liên Cơ vẫn chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, thoạt nhìn lại càng yếu đuối đáng thương.

"Liên nhi quả thật vô tình, lâu như vậy không gặp, lại quên mất ta rồi." Khanh Vũ khẽ thở dài, vẻ mặt vô cùng bi thương: "Xem ra những lời 'không phải chàng thì không gả' trước đây, chẳng qua cũng chỉ là gạt ta mà thôi."

Liên Cơ kinh ngạc đến trừng to mắt suýt rớt ra ngoài.

Giọng điệu này... điệu bộ phong lưu này... Còn dung nhan tinh xảo yêu mị kia... Chẳng lẽ nàng là...

"Kh... Khanh công tử?" Liên Cơ do dự gọi thử.

Quả nhiên, khóe môi thiếu nữ cong lên, nụ cười càng thêm rõ ràng: "Là ta."

"Ngươi... ngươi là nữ nhân?"

Liên Cơ bừng tỉnh, lập tức gạt tay nàng ra, đôi mắt đẹp đánh giá nàng từ trên xuống dưới như muốn xác nhận điều gì đó. Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại ở phần ngực hơi nhô lên, trầm mặc vài giây, sau đó chậm rãi tiếp nhận sự thật này.

Có lẽ biểu cảm của Liên Cơ quá mức khó tả, đến mức Lâu Quân Nghiêu cũng nảy sinh vài phần tò mò, nhướng mày cười nhẹ: "Hai người các ngươi quen nhau? Hình như còn xảy ra chuyện thú vị gì thì phải?"

Khanh Vũ cười híp mắt, vui vẻ đáp: "Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là lúc trước khi ta nữ giả nam trang, quá mức phong lưu phóng khoáng, tuấn tú tiêu sái, gặp người người yêu, gặp hoa hoa nở. Liên nhi nhìn trúng ta, còn hứa hẹn không phải ta thì sẽ không gả."

Liên Cơ: "..."

Nàng thật sự rất nghi ngờ, có khi nào tên này vốn dĩ là nam giả nữ trang hay không.

Với độ vô sỉ lưu manh, lật lọng trắng đen không chút liêm sỉ như thế, sao có thể là một nữ tử yểu điệu chứ?

Hơn nữa, nàng ta vừa nói cái gì? Còn "nhất kiến chung tình, không phải ta thì không gả"?!

Phi! Rõ ràng là gia hoả này hèn hạ vô sỉ, hết lần này đến lần khác trêu ghẹo nàng, dụ dỗ nàng trước! Nàng chẳng qua chỉ thấy thú vị nên mới thuận theo chơi đùa một chút mà thôi, được chứ?

Nghe thấy vậy, hứng thú trên mặt Lâu Quân Nghiêu càng sâu hơn, hắn nhướng mày, cười mà như không cười nhìn Liên Cơ: "Thì ra Liên Cơ thích kiểu nam nhân như vậy?"

Liên Cơ lập tức xấu hổ muốn đào hố chui xuống, hơn nữa biểu cảm của chủ thượng lúc này cũng đáng sợ quá rồi! Nàng vội vã lắp bắp giải thích: "Không phải đâu, chủ thượng, đây... đây chỉ là hiểu lầm thôi..."

Nói đùa sao, đây là ân nhân cứu mạng của chủ thượng, ngay cả ở Vân Trung Thiên cũng được tầng lớp cao nhất của Ma Vực coi là khách quý. Hơn nữa, đừng nói nàng ta là nữ nhân, cho dù có là nam nhân đi chăng nữa, nàng cũng không dám có suy nghĩ gì!

Liên Cơ lập tức ném ánh mắt cầu cứu về phía Bạch Chi Ngạn.

Dù gì nàng cũng là người dưới trướng hắn, Bạch Chi Ngạn đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, vậy nên hắn cười bước ra hòa giải: "Được rồi nha đầu, đừng trêu chọc Liên Cơ nữa, để nàng ấy đưa ngươi lên lầu chọn phòng nghỉ ngơi một lát."

"Được thôi." Khanh Vũ cười gật đầu.

Liên Cơ mang theo vẻ mặt vừa căng thẳng vừa cẩn trọng, dè dặt đưa nàng lên lầu.

Chờ sau khi người đã đi hết, nụ cười trên môi Lâu Quân Nghiêu mới thu lại, hắn hỏi thẳng: "Chuyện gì?"

Bạch Chi Ngạn thở dài: "Đã tra được rồi."

"Ở đâu?" Lâu Quân Nghiêu truy hỏi.

"Man tộc."

Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu tối sầm lại: "Sao lại ở đó?"

"Ở khu vực ngoại vi của Man tộc từng phát hiện dấu vết khí tức của bà ấy, chỉ là nơi đó quá tà môn, người của chúng ta không thể tiến vào." Bạch Chi Ngạn trả lời.

Thấy sắc mặt Lâu Quân Nghiêu trầm xuống, Bạch Chi Ngạn nhẹ giọng trấn an: "Ngươi cũng đừng quá lo lắng, dù gì quan hệ của bà ấy và người kia của Man tộc không tệ, có lẽ bọn họ sẽ không làm gì bà ấy đâu."

Lâu Quân Nghiêu hừ lạnh một tiếng: "Một kẻ đã chết rồi, còn có cái gì gọi là tình nghĩa chứ?"

"Chẳng phải ngươi từng nói ông ta chưa chết hay sao?" Bạch Chi Ngạn nhướng mày hỏi.

Lâu Quân Nghiêu càng lộ vẻ khinh thường: "Cho dù chưa chết đi chăng nữa, ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ nổi, có khác gì người chết?"

Khóe môi Bạch Chi Ngạn giật nhẹ, lời này... độc quá rồi chăng? Dù sao người ta cũng là tiền bối, vậy mà bị hắn chê bai không còn chút giá trị nào.

"Ngươi định làm gì tiếp theo?" Ánh mắt Bạch Chi Ngạn liếc lên trên lầu một cái, bất chợt cười khẽ: "Vừa rồi ngươi cố ý đuổi nha đầu kia đi đúng không? Không định nói cho nàng biết ư?"

"Ừm, bây giờ chưa phải lúc." Lâu Quân Nghiêu trầm giọng nói: "Tiếp tục giám sát Man tộc, mấy ngày tới ta sẽ quay lại Vân Trung Thiên."

Bạch Chi Ngạn bật cười trêu chọc: "Xem ra ngươi lo lắng cho tiểu nha đầu lắm nhỉ? Nếu muốn quay về thì cứ đi đi, bên này ta sẽ để ý giúp ngươi, đảm bảo không ai dám ức hiếp nàng."

"Ta tất nhiên không lo chuyện đó, chỉ cần nàng không bắt nạt người khác là tốt rồi." Lâu Quân Nghiêu thản nhiên đáp.

Nụ cười trên mặt Bạch Chi Ngạn càng đậm: "Ngươi xem giọng điệu của ngươi, sao ta cứ cảm thấy quan hệ giữa hai người các ngươi... ngày càng thú vị vậy nhỉ?"

Lâu Quân Nghiêu không hề có ý đùa giỡn, đôi mắt tím mị hoặc thoáng qua một tia u tối: "Thời gian này ta sẽ không rời đi. Lăng Thư đã đến đại lục Bạch Trạch, điều tra về Phượng Thiên Ngân. Ta có linh cảm người này sau này sẽ trở thành một mối đe dọa rất lớn, nhân lúc hiện tại hắn chưa thể thi triển Khôi Lỗi thuật, nhất định phải nhanh chóng trừ khử hắn!"

~~~Hết chương 176~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com