"Chắc chắn là có chỗ nào đó sai sót, ngươi hãy đi điều tra lại thật kỹ. Những năm gần đây, Phượng Thiên Ngân có điểm gì bất thường hay không?" Lâu Quân Nghiêu trầm giọng, ánh mắt sâu thẳm: "Nếu ta đoán không nhầm, Phượng Thiên Ngân ở trong Phiêu Miểu Tông chính là Phượng Thiên Ngân của đại lục Bạch Trạch. Còn nam nhân đó, tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường."
Lăng Thư nghi hoặc nhìn hắn: "Sao tự nhiên ngươi lại quan tâm đến người này như vậy? Hắn đắc tội ngươi à?"
Lâu Quân Nghiêu khẽ nhếch môi cười: "Không đến mức đắc tội, chỉ là ta bị hắn xem như kẻ địch trong tưởng tượng mà thôi."
"Kẻ địch trong tưởng tượng?" Lăng Thư khó hiểu.
"Ừ. Tên đó có hứng thú với tiểu hồ ly, mà trùng hợp thay, tiểu hồ ly lại khá thân thiết với ta. Thế nên, hắn đã nảy sinh sát ý." Lâu Quân Nghiêu thản nhiên nói.
Lăng Thư phì cười thành tiếng, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại. Đến khi bắt gặp ánh mắt u ám của người nào đó quét qua, hắn mới miễn cưỡng nén lại nụ cười: "Đường đường là Ma Chủ của Vân Trung Thiên, vậy mà lại có người muốn ám sát chỉ vì lý do này. Thật sự khiến ta phải mở mang tầm mắt."
Lâu Quân Nghiêu chỉ hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý.
Không ngờ, Lăng Thư lại đột nhiên xáp lại gần, giọng điệu đầy vẻ mờ ám: "Nói thật đi, ngươi thật sự không có chút ý gì với tiểu cô nương đó à? Chuyện của nàng ngươi đều để tâm như vậy, nếu nói không có cảm tình thì ai tin cho nổi?"
Lâu Quân Nghiêu nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Từ khi nào mà ngươi trở nên nhiều chuyện như vậy?"
"Hắc hắc, ta đây chẳng qua là quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của Ma Chủ đại nhân mà thôi. Xem xem có phải ngươi đã đổ gục trước nàng rồi không. Ta còn nghe Bạch Chi Ngạn nói, vì nàng mà ngươi bị thương mấy lần, vậy mà nàng vẫn chẳng hay biết gì cả."
"Nàng không cần phải biết những chuyện này." Lâu Quân Nghiêu bình thản nói, "Lam cô cô có ơn với ta, việc chăm sóc hậu nhân của bà ấy là điều hiển nhiên."
Lăng Thư cười gian xảo: "Thật sự chỉ có vậy thôi sao? Sao ta cảm thấy ngươi chăm sóc người ta hơi quá mức rồi đấy..."
Hắn còn chưa kịp đến gần đã bị Lâu Quân Nghiêu vung tay đánh văng ra ngoài: "Chưa tỉnh ngủ thì về ngủ tiếp đi, đừng làm chậm trễ chính sự."
"..."
Ha! Bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận chứ gì!
Cũng đáng đời, đến giờ mà tiểu cô nương ấy vẫn chưa thích ngươi! Đúng là uổng phí một gương mặt đẹp như vậy.
*****
"Khanh Vũ, vài ngày nữa ta sẽ trở về, ngươi và Tiểu Bắc có muốn cùng ta về Mộ gia ăn Tết hay không?"
Mộ Lai từ cửa sổ đối diện nhảy xuống, ghé vào bệ cửa sổ nhìn nàng, hỏi.
Đối với Khanh Vũ, Vĩnh An vương phủ chẳng có gì đáng lưu luyến. Từ nhỏ, nàng đã lớn lên giữa những âm mưu, mưu toan và sự chèn ép của hạ nhân trong phủ. Ngay cả Yến Túc, người mà nàng luôn nghĩ là cha ruột, cũng chỉ là kẻ giả mạo. Ngay từ khi quyết định đến Phiêu Miểu Tông, nàng đã không còn ý định quay về nữa.
Mộ Lai cũng hiểu rõ hoàn cảnh của nàng, trong lòng không khỏi xót xa cho hai huynh muội bọn họ. Huống hồ, Khanh Vũ nhỏ hơn nàng mấy tuổi, nên Mộ Lai lại càng muốn chăm sóc nàng nhiều hơn.
Mặc dù gia tộc Mộ thị cũng chẳng được yên bình là bao, nhưng chí ít, nàng vẫn may mắn hơn Khanh Vũ, vẫn còn một người cha đối xử rất tốt với mình.
Mộ Lai là một nữ hài ngay thẳng, trượng nghĩa và nhiệt tình. Người không quen biết thường cho rằng nàng là một nữ tử cao ngạo, lạnh lùng khó gần. Nhưng những ai thật sự bước vào lòng nàng mới biết, nàng sẵn sàng chia sẻ tất cả, không hề giữ lại điều gì.
Khanh Vũ nhìn vào đôi mắt sáng ngời của nàng, dường như bên trong còn ẩn chứa mấy chữ "mau đồng ý đi!". Nàng khẽ cong môi cười: "Chỉ sợ là không tiện lắm. Ta và Tiểu Bắc cứ ở lại Phiêu Miểu Tông là được. Dù sao cũng chỉ có năm ngày, nếu đi về hai chuyến cũng mất gần hai ngày rồi."
Mộ Lai khẽ nhíu mày, có chút thất vọng: "Nhưng ta muốn đưa ngươi về nhà. Phụ thân ta cũng muốn gặp vị tiểu thần y lợi hại này lắm đó!"
"Có cơ hội thì sẽ gặp lại. Ngươi về nhà là vì có vấn vương, còn ta vô lo vô nghĩ, nên sẽ không đi cùng ngươi." Khanh Vũ mỉm cười trấn an nàng, sau đó ném cho nàng một chiếc lọ sứ nhỏ tinh xảo màu vàng đỏ. "Không biết gần đây sức khỏe của bá phụ thế nào rồi? Cái này nhờ muội chuyển giúp ta, coi như quà năm mới, một chút tấm lòng."
Mộ Lai nhận lấy, kinh ngạc hỏi: "Đây là gì vậy?"
Vừa nói, nàng vừa mở nắp lọ. Một luồng hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa, khiến nàng không thể tin nổi mà trừng lớn mắt: "Đây là..."
"Ừ, đây là hai viên Bồi Nguyên Dưỡng Tâm Đan duy nhất còn lại trong một lò đan mà ta luyện cách đây mấy ngày. Không ngờ tỷ lệ thành công lại thấp như vậy, đúng là lãng phí không ít dược liệu." Khanh Vũ hơi tiếc nuối nói.
Mộ Lai càng thêm kinh ngạc: "Ngươi chỉ luyện có một lò thôi sao?"
Khanh Vũ gật đầu: "Đúng vậy, một lò thôi mà đã tốn rất nhiều dược liệu quý rồi. Nếu luyện thêm vài lần nữa, chắc số dược liệu lãng phí có thể mua được nửa Phiêu Miểu Tông mất."
"Ý muội là... muội chỉ luyện một lần mà đã thành công tạo ra Bồi Nguyên Dưỡng Tâm Đan?"
Trời đất, có nhầm không vậy?
Bồi Nguyên Dưỡng Tâm Đan là đan dược cao cấp phẩm cấp 7, người luyện chế được nó ít nhất phải là luyện dược sư phẩm cấp Kim trở lên. Nếu như phẩm cấp không đủ mà cố gắng luyện chế, không chỉ phí công vô ích mà còn có thể tổn hao tinh khí.
Quan trọng hơn, đúng như Khanh Vũ nói, tỷ lệ luyện thành cực kỳ thấp, chỉ có năm phần trăm. Nghĩa là trong một trăm lò đan, nhiều nhất chỉ có thể thành công năm viên.
Thế mà nàng lại một lò ra được hai viên? Còn dám chê tỷ lệ thành đan thấp?
Nàng có biết bản thân biến thái đến mức nào không?
Ngay cả những luyện dược sư phẩm cấp cao dày dạn kinh nghiệm cũng chưa chắc đã có vận may như vậy. Nàng đúng là sinh ra để làm luyện dược sư!
Có lẽ nhận ra ánh mắt nhìn mình như kẻ biến thái của Mộ Lai, Khanh Vũ hơi xấu hổ cười cười: "Thật ra... cũng bình thường thôi, có lẽ là ta may mắn đánh bừa lại trúng."
Mộ Lai giật giật khóe môi, cũng không vạch trần nàng, chỉ cẩn thận cất chiếc lọ nhỏ vào người, ánh mắt có chút ấm áp: "Ta sẽ chuyển lời của ngươi đến phụ thân. Cảm ơn ngươi, thật sự có lòng."
Chưa nói đến việc đan dược này quý giá hiếm có thế nào, chỉ riêng chuyện Khanh Vũ còn nhớ rõ thương tích cũ của phụ thân mình, đặc biệt luyện chế loại đan có tác dụng dưỡng sinh, kéo dài tuổi thọ này thôi, đã đủ khiến nàng cảm động.
"Ngươi thực sự không đi cùng ta à? Tết đến Phiêu Miểu Tông rất vắng vẻ, ngươi ở lại đây không thấy buồn chán ư?" Mộ Lai vẫn không nỡ bỏ qua, muốn kéo nàng đi cùng. Dù sao đông người cũng náo nhiệt hơn.
Khanh Vũ khẽ bật cười: "Không đâu, ta thích yên tĩnh."
Mộ Lai hơi thất vọng nhưng vẫn tôn trọng quyết định của nàng: "Được rồi, vậy hẹn gặp lại năm sau."
Cùng lúc đó, hai nữ hài cùng phòng khác cũng thu dọn hành lý, chuẩn bị về nhà một chuyến.
——-
Gần đây, Minh Y Y có vẻ đã hoàn toàn mở lòng với Minh Cảnh, thường xuyên quấn quýt bên nhau, rất ít khi về phòng.
Còn Khanh Bắc, thiên phú xuất chúng, sau khi vào bộ phận Hồn sư thì đặc biệt được các đạo sư coi trọng. Vì vậy, số lần hắn đến tìm Khanh Vũ cũng ít đi nhiều, phần lớn thời gian đều dành cho tu luyện, hồn lực cũng đã tăng lên đáng kể.
Vậy là chỉ còn lại một mình Khanh Vũ, xem như được yên tĩnh tận hưởng thanh nhàn.
Trong bộ môn đặc thù, từ trước đến nay đều là nơi tập trung những kẻ không thích bị quản thúc. Ngoại trừ Phượng Thiên Ngân, cũng chỉ có Lạc Lan Chi mới có thể kiềm chế được bọn họ.
Chỉ là dạo gần đây, Lạc Lan Chi đang bận rộn chuẩn bị cho liên minh giao hữu giữa ba đại tông môn sau Tết, công việc nhiều đến mức không ngơi tay, đương nhiên không còn thời gian để ý đến đám người này nữa. Hai vị đạo sư danh tiếng vang dội cũng suốt ngày xuất quỷ nhập thần, bây giờ lại sắp đến Tết, vì thế quản lý không quá nghiêm ngặt, tùy ý để bọn họ tự do bay nhảy.
Khanh Vũ vốn định đến khu vực dành cho đạo sư để tìm Khanh Dạ Ly, nhưng khi đến nơi lại thấy cửa phòng hắn đóng chặt. Trên cửa có một dòng chữ được khắc bằng linh lực: "Có việc ra ngoài, nửa tháng sau quay lại."
Hắn đã đi đâu? Sao không nói một tiếng đã rời đi? Lẽ nào... hắn lại dấn thân vào chuyện gì nguy hiểm?
Vừa suy nghĩ, nàng vừa bước ra ngoài, nào ngờ lại không để ý mà đâm sầm vào người phía trước. Cú va chạm khiến nàng giật mình hoàn hồn. Khi nhìn rõ gương mặt người trước mặt, nàng không khỏi chớp mắt ngạc nhiên: "Sao ngươi lại ở đây?"
Nhưng vừa hỏi xong, nàng mới kịp nhận ra, hình như nơi này gần với chỗ ở của hắn, vậy nên hắn xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ.
Lâu Quân Nghiêu đỡ lấy vai nàng, bất đắc dĩ mở miệng: "Ngươi đang nghĩ gì mà đi đường cũng có thể thất thần như vậy?"
"Ngươi có biết Tiểu Dạ đã đi đâu không?" Khanh Vũ hỏi.
Dù gì hai người bọn họ đều là đạo sư, có lẽ hắn sẽ biết chuyện gì đó, cho dù mục đích mỗi người có thể khác nhau.
Lâu Quân Nghiêu nhìn dòng chữ trên cửa, nhướn mày: "Khanh Dạ Ly rời đi rồi sao?"
"Ừ, ta cũng không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, chỉ sợ lại dính đến chuyện nguy hiểm." Khanh Vũ nhíu mày, lo lắng nói.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi. Tên đó thoạt nhìn không phải kiểu người dễ bị bắt nạt, nếu thực sự gặp nguy hiểm, đáng lo lắng hơn có lẽ là đối phương kia mới đúng." Lâu Quân Nghiêu mỉm cười trấn an nàng.
"Hy vọng là vậy." Khanh Vũ khẽ thở dài.
"Năm ngày tới, Phiêu Miểu Tông chắc cũng không còn mấy người. Khi đó, ngươi mang theo tiểu tử kia cùng đến Vân Lai Các, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm." Lâu Quân Nghiêu nhướng mày nói.
"Tiểu Bắc gần đây đang bế quan, có lẽ sẽ không ra ngoài." Khanh Vũ đáp.
"Vậy thì một mình ngươi tới." Lâu Quân Nghiêu nhìn nàng, chậm rãi hỏi: "Ở đây lâu như vậy, ngươi có phát hiện ra được manh mối gì không?"
Khanh Vũ khẽ nhíu mày, lắc đầu: "Trước khi đến Phiêu Miểu Tông, ta có một linh cảm rất mạnh mẽ, nhưng bây giờ, linh cảm đó lại đột nhiên biến mất. Ngươi nói xem, có khi nào có người đang ngấm ngầm can thiệp hay không?"
Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu lóe lên một tia sắc bén: "Nhắc đến chuyện này, ta lại phát hiện một hiện tượng kỳ lạ."
"Hiện tượng gì?"
"Hồn thể của Lam cô cô trong Dưỡng Hồn Châu, mỗi ngày đều có hai canh giờ trở nên vô cùng rõ ràng, cứ như là sắp sống lại vậy." Lâu Quân Nghiêu trầm giọng nói.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc không thể tin nổi trên mặt thiếu nữ, hắn vung ống tay áo một cái, trước mặt lập tức xuất hiện một cảnh tượng.
Trong căn phòng, vài viên Dưỡng Hồn Châu lặng lẽ lơ lửng giữa không trung. Bên trong mỗi viên đều có hình bóng một nữ nhân đang yên tĩnh nằm đó. Qua lớp linh châu, có thể thấp thoáng thấy được dung nhan khuynh thành tuyệt thế của nàng, đẹp đến mức không giống người phàm.
Khanh Vũ trợn tròn mắt. Người đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của nàng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ ràng dung mạo của người ấy đến vậy.
Không ngờ, người ấy lại là tuyệt sắc giai nhân...
So với trong ấn tượng của nàng, nữ nhân này còn dịu dàng hơn nhiều, giống như tiên nữ trong tranh. Dù nhắm mắt yên lặng ngủ say, nhưng khí chất tỏa ra vẫn khiến người ta vô thức muốn đến gần.
Khanh Vũ vừa nhìn thấy nàng, trong lòng liền dâng lên một cảm giác yêu thích mãnh liệt.