Kể từ đêm đó, Phượng Thiên Ngân dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không một dấu vết, chẳng hề báo trước. May mắn thay, người của Phiêu Miểu Tông và bộ môn đặc thù đều biết hắn ta vốn luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, hành tung bất định, mỗi lần biến mất đều rất lâu. Lần này, thực chất hắn ta đã ở lại Phiêu Miểu Tông lâu hơn bao giờ hết.
Vì thế, lần rời đi này của hắn ta không gây ra quá nhiều sự chú ý, cũng chẳng tạo nên sóng gió gì lớn.
Chỉ có Khanh Vũ mới biết, không phải hắn ta đột nhiên biến mất, mà là vì thuật khôi lỗi mất hiệu lực, tu vi giảm mạnh, buộc phải tạm thời rời đi. Nếu không, một khi gặp nguy hiểm, hắn ta chỉ có đường chết.
Nếu không phải như thế, dù thân phận có bị bại lộ thì như thế nào? Hắn ta vốn chẳng quan tâm đến điều đó. Chỉ là giờ đây, khi đã biết Phượng Thiên Ngân chính là Khanh Thiên Lân, nàng rốt cuộc cũng giải được khúc mắc trong lòng.
Tên ác ma đó năm xưa không chỉ nhắm vào hai món bí bảo trong cơ thể nàng, Táng Linh Quyết và Thiên Y Pháp Giám, mà còn muốn luyện nàng thành khôi lỗi, trở thành vật sở hữu của hắn ta.
Kiếp trước, hắn ta hao tâm tổn trí trộm học cấm thuật, bất chấp luân thường, nhiều lần ra tay với nàng, chỉ để có thể đứng trên đỉnh cao, hưởng thụ khoái cảm khi nắm giữ quyền lực trong tay.
Tuy rằng kế hoạch năm đó không thành công, nhưng ngoài ý muốn chính là Khanh Thiên Lân không chết. Hắn ta tái sinh ở một thế giới khác, không biết đã sống bao nhiêu năm ở nơi này, cũng chẳng rõ đã âm thầm bày ra bao nhiêu cạm bẫy, bao nhiêu mưu mô quỷ kế đang chờ đợi nàng.
Từ đầu đến cuối, mục đích của hắn ta chỉ có một, đó là chiếm lấy nàng. Vì muốn một bước lên trời, hắn ta đã làm biết bao chuyện tàn ác, còn có bao nhiêu người vì bảo vệ nàng mà phải bỏ mạng ở dưới tay hắn ta.
Kẻ duy nhất còn sống sót, chỉ có một, Khanh Dạ Ly, người mang trong mình huyết mạch người sói.
Khanh Vũ có một linh cảm mơ hồ rằng, lần này Khanh Thiên Lân chịu thiệt trong tay nàng, một khi quay lại nhất định sẽ mang theo âm mưu còn lớn hơn nữa.
***
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã gần đến Tết Nguyên Đán.
Mặc dù Phiêu Miểu Tông có quy củ nghiêm ngặt, nhưng cũng không phải không có tình người. Những đệ tử nhiều năm chưa từng được về nhà đoàn tụ với người thân, vào dịp Tết sẽ được nghỉ năm ngày để trở về nhà. Chỉ cần quay trở lại đúng hạn là được, xem như một sự thông cảm dành cho bọn họ.
Tuy nhiên, cũng có không ít đệ tử cô độc, không cha không mẹ, chẳng vướng bận gì, vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian tự do hiếm hoi này.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông kéo dài gần nửa tháng, tuyết tan, nhưng trời lại lạnh hơn cả khi tuyết rơi. Dù có linh lực hộ thể, khi ra ngoài vẫn không thể không mặc thêm vài lớp áo dày.
Người quanh năm ăn mặc như giữa mùa đông, Minh Y Y, lần đầu tiên trong mùa đông này cuối cùng cỏ thể bỏ đi chiếc áo choàng lông chồn dày cộp.
Khi Minh Cảnh mở cửa phòng, lập tức nhùn thấy thiếu nữ đứng ở trước mặt, cười tươi như hoa. Có lẽ do gió lạnh thổi qua, gương mặt nàng ửng hồng, trông xinh xắn đáng yêu vô cùng.
"Ca ca."
Minh Cảnh hơi sững sờ, sau đó nhìn thấy nàng ăn mặc phong phanh, sắc mặt lập tức trầm xuống. Hắn cởi áo choàng của mình ra, quấn lấy nàng.
"Sao ăn mặc phong phanh thế này ra ngoài?"
Minh Y Y nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn, gương mặt ửng hồng mang theo chút ngượng ngùng.
"Ca ca, muội không lạnh. Sau này, muội sẽ không còn sợ lạnh nữa."
Minh Cảnh khựng lại: "Muội nói vậy là sao?"
Minh Y Y mỉm cười, hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn hiện ra trên má.
"Bệnh của muội đã khỏi rồi. Khanh Vũ đã hoàn toàn chữa trị hàn độc trong người muội. Từ nay trở đi, muội sẽ không còn dễ dàng ngã bệnh nữa, cơ thể cũng sẽ dần khỏe mạnh."
Cơ thể Minh Cảnh cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú lần đầu tiên hiện lên một biểu cảm có chút ngốc nghếch. Đôi tay hắn run rẩy, nắm lấy bờ vai gầy yếu của thiếu nữ.
"Đây... là thật ư? Y Y, muội thực sự đã khỏi rồi...?"
"Thật mà." Minh Y Y mỉm cười gật đầu, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên gương mặt hắn.
"Ca ca, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi. Huynh xem, qua năm mới, muội sẽ tròn mười sáu tuổi. Những tên lang băm đó nói muội không qua nổi lễ trưởng thành, đều là gạt người cả. Muội sẽ mãi mãi sống tiếp, mãi mãi ở bên ca ca."
Minh Cảnh cứng đờ cả người.
Hắn chợt nhớ lại buổi sáng hôm diễn ra lễ hoan nghênh tân đệ tử, thiếu nữ bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn, kiên quyết và quật cường nhìn hắn.
Nàng đã nói những lời... hoàn toàn không thể tin được.
"Ca ca, muội thích huynh, từ nhỏ đã thích rồi. Huynh có thể đợi muội không? Đợi đến khi bệnh của muội khỏi hẳn, chúng ta sẽ ở bên nhau, có được không?"
"Ca ca, muội sẽ không chết đâu. Muội muốn mãi mãi ở bên huynh. Huynh đừng thích người khác, có được không?"
Từ khi có ký ức, Minh Cảnh đã quen với việc Minh Y Y luôn dùng ánh mắt tràn đầy tin tưởng, ỷ lại và vui vẻ để dõi theo hắn, giống như đang nhìn một vị anh hùng mà nàng sùng bái từ bé. Nhưng hắn không ngờ rằng, hóa ra không phải chỉ đơn giản là ngưỡng mộ, nha đầu này từ khi còn nhỏ đã nghĩ đến chuyện lớn lên sẽ gả cho hắn.
Khi biết Y Y rời khỏi tộc Luyện Hồn, vượt ngàn dặm tìm đến Phiêu Miểu Tông chỉ để gặp hắn, trong lòng hắn vừa tức giận, vừa đau lòng.
Tức giận vì đám người kia lại dám ức hiếp nàng khi hắn không có trong tộc.
Đau lòng vì tiểu công chúa mà hắn luôn cưng chiều, nâng niu trong lòng bàn tay, lớn đến chừng này chưa từng chịu khổ, lại phải màn trời chiếu đất, không biết trên đường đi đã trải qua bao nhiêu hiểm nguy. Tất cả những điều này... đều là vì hắn.
Nhà đầu ngốc nghếch này cứ nghĩ rằng hắn chẳng hay biết gì, nhưng thực ra, không ai hiểu rõ hơn hắn.
Nàng sống kín tiếng trong tộc Luyện Hồn là vì hắn, cơ thể yếu đuối bẩm sinh đầy thương tổn cũng là vì hắn, thậm chí ngay cả việc rời khỏi tộc cũng là vì hắn. Chỉ vì không muốn liên lụy đến hắn, một thiếu nữ còn chưa đến tuổi trưởng thành đã phải chịu bao nhiêu ấm ức mà không ai hay biết.
Nàng thích hắn đến mức ấy, cẩn trọng từng chút một, không dám nói ra. Nhưng nàng đâu biết rằng, đối với hắn, nàng chính là ánh sáng ấm áp nhất trong lòng, là tia sáng duy nhất có thể làm tan chảy trái tim băng giá của hắn.
Minh Cảnh để mặc cho bàn tay nhỏ nhắn của nàng nâng lấy gương mặt mình, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, không còn cách nào từ chối được nữa.
Hắn ôm lấy thân thể gầy yếu của nàng vào lòng, giọng nói chưa từng dịu dàng đến thế: "Đồ ngốc, thật sự chẳng biết phải làm sao với muội nữa."
Minh Y Y bị hắn ấn vào lồng ngực rộng lớn, gương mặt nhỏ lập tức đỏ bừng. Nhưng nàng vẫn cố lấy dũng khí, lí nhí hỏi:
"Ca ca, huynh đồng ý rồi đúng không? Huynh sẽ không thích người khác, đúng không?"
Nàng mãi mãi không quên được cảm giác chua xót ngày hôm ấy, khi nhìn thấy ca ca thân cận với một nữ tử khác.
Nam nhân im lặng hồi lâu, khiến Minh Y Y bất giác bất an. Nhưng ngay khi nàng còn đang lo lắng, giọng nói trầm thấp của hắn đột nhiên vang lên bên tai.
Âm thanh đó, lại là lời âu yếm động lòng người nhất mà nàng từng nghe.
"Nha đầu ngốc, ta nào có thích ai khác, từ trước đến nay... trong lòng ta chỉ có một mình muội mà thôi."
*****
"Ngươi đang nghĩ gì thế?"
Khanh Vũ hoàn hồn, nhìn thấy Khanh Dạ Ly không biết đã đứng bên cạnh nàng từ bao giờ.
"Nếu đây là một cuộc tập kích, sợ rằng ngươi đã trúng chiêu rồi. Cảnh giác của ngươi từ bao giờ lại kém đến thế?" Khanh Dạ Ly nhàn nhạt nói.
Đã mấy ngày không gặp, không hiểu sao khí tức trên người hắn lại càng lạnh lùng hơn trước.
Khanh Vũ nhướn mày: "Ngươi làm sao vậy?"
"Khanh Thiên Lân đã xuất hiện rồi, chắc ngươi cũng đã nhận ra." Khanh Dạ Ly nhìn nàng, chậm rãi nói.
Khanh Vũ khẽ nheo mắt, ánh nhìn lóe lên tia sắc bén: "Ừ, ta đã giao thủ với hắn ta. Ta dùng huyết tế phong ấn để tạm thời áp chế thuật khôi lỗi của hắn ta, sau đó hắn ta không biết đã trốn đi đâu."
"Thảo nào hôm đó ta chạm mặt hắn ta, nhưng hắn ta lại không ra tay." Khanh Dạ Ly lập tức hiểu ra, sau đó nhíu mày, vẻ mặt nặng nề: "Ngươi phải cẩn thận, ta cảm giác sức mạnh của hắn ta càng ngày càng mạnh."
Khanh Vũ cười nhạt: "Đương nhiên là mạnh hơn rồi. Phượng Thiên Ngân vốn dĩ đã không phải hạng tầm thường, có lẽ hắn cũng là người từ thượng giới hạ xuống. Khanh Thiên Lân rất có khả năng đã nuốt chửng hồn thể của hắn, chiếm đoạt thân xác hắn. Dù sao thì, thân thể kiếp trước của hắn ta cũng đã hủy hoại không khác gì ta, không còn cách nào sử dụng được nữa."
"May mắn là hắn ta đã bị ngươi làm bị thương, tạm thời chắc sẽ không xuất hiện." Khanh Dạ Ly nhìn chằm chằm vào gương mặt bình thản của nàng, ánh mắt sâu thẳm: "Hãy hứa với ta, dù thế nào cũng không được lặp lại bi kịch kiếp trước. Ngươi có ta, có rất nhiều bằng hữu, hoặc là... còn có người nam nhân kia. Chúng ta đều có thể giúp ngươi. Vì vậy, để bảo vệ chính mình, nếu cần thiết, hi sinh một số người cũng chẳng sao."
"Tiểu Dạ, điểm khác biệt lớn nhất giữa ta và Khanh Thiên Lân chính là, hắn ta có thể từ bỏ tất cả để đạt được mục đích, còn ta thì không." Khanh Vũ nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy sự kiên định: "Với ta, ý nghĩa lớn nhất của sự tồn tại chính là bảo vệ những người ta trân trọng, chỉ cần họ bình an vui vẻ, vậy là đủ rồi."
Ánh mắt sâu thẳm màu xanh lục của Khanh Dạ Ly thoáng hiện vẻ không tán đồng, dường như không muốn nhượng bộ.
Cho đến khi nàng khẽ nhấp môi, đôi mắt dài hẹp dần ửng đỏ, giọng nói khẽ khàng mà kiên quyết:
"Ta không muốn lại nhìn thấy từng người từng người ngã xuống vì ta nữa. Thời điểm đó, suốt một tháng ta đều gặp ác mộng, mỗi lần nhắm mắt lại đều thấy cảnh tượng bọn họ chết thảm. Chỉ cần nghĩ đến, ta lại không thể tha thứ cho bản thân mình."
"Nhưng ngươi không giết được hắn, đúng không?" Khanh Dạ Ly trầm giọng.
Có lẽ không ai hiểu rõ hơn hắn về vị trí của Khanh Thiên Lân trong lòng Khanh Vũ.
Hắn ta từng là người đối xử với nàng tốt nhất, nhưng cũng là người khiến nàng tổn thương sâu nhất.
Không gì đau đớn hơn việc dâng tặng trái tim chân thành của mình cho một người, để rồi phát hiện tất cả chỉ là dối trá và âm mưu.
Khanh Vũ đột nhiên bật cười. Nàng ngẩng đầu nhìn người nam nhân trước mặt đang trầm tư chau mày, nhẹ giọng nói:
"Hắn ta đã hại chết nhiều người như vậy, thì nên trả giá. Đây là nhân quả do hắn ta tự gieo. Vậy nên... hãy để ta kết thúc tất cả."
Ánh mắt kiên định và quyết tuyệt đó là thứ ánh sáng mà Khanh Dạ Ly chưa từng nhìn thấy. Mãnh liệt đến mức tựa như có thể thiêu đốt trái tim người khác.
***
Vân Lai Các.
"Tình hình thế nào, có tin tức về người đó không?" Lâu Quân Nghiêu hờ hững liếc nhìn Lăng Thư đang lười biếng bên cạnh.
Lăng Thư uể oải ngáp dài: "Một trong bốn đại gia tộc của đại lục Bạch Trạch, Phượng gia, quả thực có một thứ tử không mấy nổi bật, hình như cũng tên là Phượng Thiên Ngân. Nhưng không loại trừ khả năng trùng tên."
"Ngươi có tra được tính cách và phẩm hạnh của hắn hay không?"
Lăng Thư trợn mắt, có chút bất mãn: "Chuyện này còn cần phải điều tra sao? Đã là con vợ lẽ thì chắc chắn là một kẻ tầm thường, không được gia tộc chú ý. Ngươi cũng biết, bốn đại gia tộc ở Bạch Trạch coi trọng huyết thống chính thất hơn hẳn Tuyền Ky đại lục, cơ bản là thứ tử không có đường ngóc đầu."
Lâu Quân Nghiêu khẽ nhếch môi: "Nhưng theo ta biết, Phượng Thiên Ngân không chỉ có tu vi thâm sâu, khí chất bất phàm, mà còn tinh thông khôi lỗi thuật. Làm sao có thể là hạng người có tư chất tầm thường được?"
Lăng Thư nhướn mày: "Vậy thì chỉ có hai khả năng, một là hắn giấu tài, giả ngu suốt bao năm qua. Hai là... người mà ngươi đang nói đến không phải là Phượng Thiên Ngân thật. Theo tư liệu tra được, đúng là có một thứ tử không đáng chú ý mang tên này."