Nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trắng bệch vẫn không ngừng rỉ máu, Lâu Quân Nghiêu lập tức lấy ra một tấm khăn gấm, cẩn thận băng lại vết thương cho nàng, đồng thời ấn chặt để cầm máu.
"Vừa rồi ngươi đã dùng bí thuật gì mà có thể tiêu diệt được đám rối đó?" Hắn vừa giúp nàng xử lý vết thương, vừa hỏi.
Khanh Vũ lặng lẽ nhìn xuống bàn tay bị băng kín, bình thản đáp: "Ta là huyết mạch chí thuần, máu của ta chính là thứ mà mọi tà vật sợ hãi nhất."
"Nhưng như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều sinh lực." Lâu Quân Nghiêu nhíu mày, nhìn khuôn mặt vốn đã trắng trẻo của thiếu nữ, giờ đây đôi môi không còn chút huyết sắc, sắc mặt cũng tái nhợt, rõ ràng là rất suy yếu.
"Chỉ có máu của ta mới có thể khắc chế được Khôi Lỗi Thuật."
Khanh Vũ cụp mắt xuống. Vừa rồi nàng không hề cảm thấy gì, nhưng lúc này, cơn đau rát từ vết thương trong lòng bàn tay dần dần lan ra, khiến nàng càng thêm tỉnh táo. Giọng nói trầm thấp vang lên:
"Người thi triển Khôi Lỗi Thuật khi nãy, ngươi có nhìn rõ không?"
Lâu Quân Nghiêu nhận ra cảm xúc của nàng khác thường, thần sắc có chút lo lắng nói:
"Ta không chắc... Có phải là hắn hay không."
Gương mặt đó rõ ràng vô cùng quen thuộc, như thế nào lại trở nên xa lạ đến vậy?
Luồng tà khí ấy, vốn là thứ không thể che giấu, lại hoàn toàn không hợp với con người mà hắn vẫn biết.
Một người ngày thường ôn nhuận như ngọc, phong thái thanh khiết không nhiễm bụi trần, sao có thể mang theo sự tà mị đáng sợ như vậy?
Hơn nữa, hắn ta che giấu quá giỏi, giỏi đến mức khiến người khác không hề đề phòng.
"Người đó, mặc dù khí chất hoàn toàn khác biệt, nhưng gương mặt ấy... chính là Phượng Thiên Ngân."
Chẳng trách ngay từ lần đầu gặp mặt, nàng đã cảm thấy hắn ta vô cùng quen thuộc.
Thì ra... thật sự là hắn ta.
Hắn ta thật sự đã cùng nàng trọng sinh đến thế giới này.
Khanh Vũ khẽ nhắm mắt, bàn tay bị thương vô thức siết chặt, khiến vết thương mới vừa cầm máu lại nứt ra, máu tươi thấm ướt cả tấm khăn.
"Ngươi làm gì vậy? Không cần bàn tay này nữa sao?"
Lâu Quân Nghiêu cau mày, lập tức giữ lấy cổ tay nàng, ép nàng mở lòng bàn tay ra.
Vết thương vốn đã khó khăn lắm mới cầm máu, lại một lần nữa rách toạc, từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống, khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.
Sắc mặt Lâu Quân Nghiêu càng thêm khó coi: "Có đan dược cầm máu hay không?"
"Ta không sao, một lát nữa sẽ ổn." Khanh Vũ chậm rãi đáp.
Trong cơ thể nàng có Diễm nguyên tố thần kỳ, khả năng tự lành rất mạnh.
Mặc dù vết thương này nhìn rất đáng sợ, nhưng nếu là người khác phải cần mười ngày nửa tháng mới hồi phục, nàng có lẽ chỉ mất hai ngày là khỏi hẳn.
Lâu Quân Nghiêu lại cho rằng nàng đang gắng gượng, sắc mặt trầm xuống. Không nói không rằng, hắn trực tiếp vận linh lực cầm máu cho nàng.
Chỉ trong chốc lát, vết thương sâu hoắm nhanh chóng khép lại, chỉ còn lại một vết sẹo mờ nhạt.
Khanh Vũ chớp mắt, ngạc nhiên ngước nhìn hắn.
Nắm nhân trước mặt lại chẳng hề tỏ ra vui vẻ, ngược lại còn nghiêm nghị trách móc nàng:
"Thân thể vốn đã yếu như vậy, còn chảy nhiều máu như thế, ngươi có biết sẽ hại đến sức khỏe hay không? Là nữ nhi, chẳng lẽ không biết quý trọng bản thân một chút hay sao?"
Khanh Vũ: "..."
Cách đó không xa, Nguyệt Cơ nghe thấy những lời này, suýt chút nữa trợn tròn đôi mắt.
Nàng có nghe nhầm không?
Chủ thượng... đang thương hương tiếc ngọc sao?
Vị chủ thượng lạnh lùng đến mức ngay cả bản thân cũng chẳng mấy khi để tâm, vậy mà lại quan tâm một thiếu nữ đến thế?
Xem ra... tin đồn trong Ma Vực không sai chút nào!
Không chỉ có Nguyệt Cơ ngỡ ngàng, ngay cả Táng Mai luôn ẩn thân cũng không nhịn được mà che miệng cười trộm.
Hắn còn không sợ chết trêu chọc:
"Chủ nhân, cuối cùng cũng có người trị được ngài rồi."
Mặc dù Khanh Vũ vẫn luôn bình thản, nhưng hành động của hắn vẫn khiến nàng thoáng sượng mặt, có chút không tự nhiên rút tay về.
"Ngươi và Phượng Thiên Ngân có quen biết ư?"
Nhìn thấy vẻ bối rối của nàng, Lâu Quân Nghiêu liền chuyển đề tài.
Những ký ức bị chôn vùi từ lâu như thủy triều cuộn trào, ồ ạt dâng lên, kéo nàng chìm sâu vào quá khứ.
Nhưng những ký ức đó, cũng chính là thứ nàng từng trân trọng nhất.
Táng Mai nói đúng, người đó mãi mãi là ma chướng trong lòng nàng, không thể dứt bỏ, cũng chẳng thể xóa đi.
Lâu Quân Nghiêu vẫn luôn quan sát nàng, tự nhiên nhận ra từng biến hóa nhỏ trong sắc mặt nàng.
Nỗi bi thương và tuyệt vọng lan tỏa từ nàng, sâu sắc đến mức có thể khiến người ta đồng cảm.
Rốt cuộc... giữa nàng và Phượng Thiên Ngân, đã từng có chuyện gì?
Tại sao nàng lại lộ ra dáng vẻ như thể đã mất hết tất cả, tâm tro ý lạnh như vậy?
Đêm nay, trời rét cắt da cắt thịt, bầu không khí cũng lặng lẽ đến đáng sợ.
Nguyệt Cơ thấy Lâu Quân Nghiêu không còn gặp nguy hiểm nữa nên lẳng lặng lui xuống.
Lúc này, chỉ còn lại hai người họ đứng giữa trời tuyết trắng xóa.
Thiếu nữ mảnh mai đứng thẳng giữa màn đêm, còn người nam nhân cao lớn trầm lặng nhìn nàng, không hề dịch chuyển dù chỉ một bước.
Bỗng nhiên, thân thể mảnh mai ấy lảo đảo, rồi ngã xuống.
Lâu Quân Nghiêu lập tức giật mình, theo bản năng đưa tay đỡ lấy nàng.
Nhưng khi cúi người xuống, hắn mới phát hiện nàng không có vẻ gì là không khỏe.
Nàng chỉ ngồi xổm trên mặt đất, vòng tay ôm lấy chính mình, trông mong manh và vô vọng đến lạ thường.
Hắn không thu tay về, mà đặt lên vai nàng, cứ thế ngồi xuống cạnh nàng, dáng vẻ như một người bảo hộ lặng lẽ, đôi mắt tím sâu thẳm tĩnh lặng mà kiên định, giọng nói trầm thấp vang lên: "Ngươi sao vậy?"
Sự yếu đuối chưa bao giờ xuất hiện trên người Khanh Vũ.
Nàng luôn là biểu tượng của sự mạnh mẽ và kiên cường.
"Chảy máu chứ không rơi lệ."
Câu này vốn dành để hình dung những nam nhi cương nghị, nhưng lại hợp với nàng đến mức kinh người.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng khóc.
Ngay cả khi vừa chào đời, khi cha nương tử vong, nàng cũng không khóc.
Có lẽ từ lâu nàng đã biết mình là một đứa trẻ không ai thương xót, nước mắt chỉ khiến người ta chán ghét, vì thế nàng chưa bao giờ cho phép bản thân rơi lệ, càng không cho phép mình tỏ ra yếu đuối bất lực.
Từ trước tới nay, nàng chỉ khóc đúng một lần.
Lại vì một người ngay từ đầu đã có tâm cơ, mang theo mục đích mà tiếp cận nàng.
Khuôn mặt tinh xảo của nàng không chút gợn sóng, ánh mắt trống rỗng hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Ngón tay vô thức siết lấy ống tay áo của hắn, giọng nói khẽ khàng cất lên:
"Hắn tên là Khanh Thiên Lân, là ca ca của ta."
Lâu Quân Nghiêu sửng sốt, kinh ngạc thốt lên: "Sao có thể..."
"Ha." Khanh Vũ bật cười nhạt nhẽo, giọng điệu mỉa mai, "Thật nực cười, đúng không? Dù ta cũng không muốn thừa nhận, nhưng chính hắn đã tự tay dập tắt tia hy vọng cuối cùng của ta đối với tình thân, tự tay đẩy ta vào đường cùng."
Có lẽ vì đêm tuyết quá lạnh.
Có lẽ vì hơi thở của ác ma kia lại lần nữa bủa vây lấy nàng.
Toàn thân nàng không kiềm chế được run rẩy.
Nam nhân bên cạnh im lặng ngồi xổm xuống nơi băng tuyết, dường như trở thành chỗ dựa duy nhất của nàng trong giây phút này.
Bỗng nhiên, nàng muốn nói ra tất cả.
"Ngươi nói xem, quyền thế và địa vị... rốt cuộc đáng sợ đến mức nào, có thể khiến một con người thay đổi triệt để như thế?"
Lâu Quân Nghiêu nhìn vẻ mơ màng trên khuôn mặt nàng, giống như một con nai nhỏ lạc lối, đáng thương và bất lực.
Hắn không khỏi động tâm, khẽ thở dài:
"Quyền thế ư... Với những kẻ xem trọng nó, thì đó là thứ đáng để họ theo đuổi cả đời. Nhưng với những người không màng đến nó, quyền thế chẳng là gì cả. Thứ đáng sợ nhất không phải quyền thế, mà là tâm ma của một người."
"Tâm ma..." Khanh Vũ khẽ lẩm bẩm, đột nhiên ngước lên nhìn hắn, "Vậy tâm ma của ngươi là gì?"
"Ta không có tâm ma, ngươi tin không?" Lâu Quân Nghiêu khẽ nhếch môi, cười nói.
Khanh Vũ nghi hoặc cau mày, "Thật sự có người, sẽ không có nhược điểm ư?"
Hắn cười nhẹ, "Ai mà biết được?"
Ánh mắt tím sâu thẳm như mang theo ma lực, khiến nàng cứ thế nhìn đến ngây người.
Đầu óc nàng đột nhiên trở nên choáng váng, tầm mắt tối sầm, cả người ngã vào lòng hắn.
Hơi thở đều đặn, tựa như đã chìm vào giấc ngủ.
Lâu Quân Nghiêu vén nhẹ sợi tóc lòa xòa bên má nàng, vòng tay ôm lấy nàng từ dưới dưới mặt đất lên, nhẹ giọng nói:
"Ngủ ngon một giấc đi..."
***
Bóng dáng quỷ dị lướt đi giữa đêm tối, như đi vào chỗ không người, nhưng đột nhiên bị một luồng kiếm khí mạnh mẽ ép phải dừng lại.
Trong màn đêm tĩnh mịch, một thân ảnh áo đỏ nổi bật vô cùng chắn ở phía trước.
Người đó đứng lặng ở nơi đó, trong tay là một thanh trường kiếm tỏa ra hàn khí sắc bén.
Trên chuôi kiếm, đôi mắt xanh lục của đầu sói lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Đúng là Khanh Dạ Ly.
Hắn lạnh lùng nhìn kẻ toàn thân chìm trong bóng tối, giống như hòa làm một với màn đêm, mấp máy môi, giọng điệu bình thản mà xa cách:
"Đã lâu không gặp, Khanh Thiên Lân."
Người trong bóng tối thoáng sững sờ, sau đó bật cười ngông cuồng:
"Quả nhiên, mũi của loài súc sinh vẫn thính như vậy."
Khanh Dạ Ly khẽ hừ lạnh, "Khí tức trên người ngươi khiến ta cảm thấy buồn nôn, không cần ngửi cũng biết là ngươi."
Có lẽ câu nói này đã chọc giận hắn ta, giọng điệu của người kia trở nên âm trầm đáng sợ:
"Muốn chết? Ta có thể thành toàn cho ngươi. Không có Khanh Khanh bảo vệ, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết."
"Câu này trả lại nguyên vẹn cho ngươi."
Lời vừa dứt, kiếm khí sắc bén đã bổ xuống với tốc độ không tưởng.
Dù phản ứng cực nhanh, nhưng hắn ta vẫn bị chém đứt hai lọn tóc.
Nhìn sợi tóc rơi xuống mặt đất, nam nhân tà mị nheo mắt, cười đầy ý vị:
"Xem ra cũng tiến bộ không ít, nhưng chỉ vậy... vẫn chưa đủ."
Dứt lời, hắn ta bắt đầu niệm chú, định triệu hồi khôi lỗi.
Thế nhưng, đột nhiên sắc mặt hắn ta tái đi, phun ra một ngụm máu đen!
Đôi mắt tối sầm tràn đầy sự khó tin.
Khanh Khanh vậy mà... dùng huyết mạch để áp chế khôi lỗi thuật của hắn?!
Như thế này...
Không chỉ khôi lỗi thuật bị vô hiệu tạm thời, mà ngay cả tu vi của hắn cũng sẽ suy giảm.
Nếu không hóa giải phong ấn huyết mạch này, tu vi của hắn sẽ càng ngày càng thụt lùi, cho đến khi hoàn toàn mất hết!
Hắn luôn biết huyết mạch của Khanh Khanh vô cùng cường đại, nhưng lại không ngờ...
Nó lại bá đạo đến mức trở thành khắc tinh lớn nhất của khôi lỗi thuật!
Quả nhiên, nàng là một kho báu ẩn giấu đầy bí mật.
Hắn phải nhanh chóng hành động.
Lúc này, giao chiến với Khanh Dạ Ly chỉ bất lợi cho hắn.
"Lần này ta tạm tha cho ngươi, lần sau gặp lại, chính là ngày chết của ngươi!"
Trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia ngoan lệ, ngay sau đó, hắn ta hóa thành một làn khói đen, biến mất giữa không trung.
Ánh mắt Khanh Dạ Ly trầm xuống.
Chết tiệt... lại để hắn ta chạy thoát.
Hắn đã sớm có linh cảm kẻ đó chưa chết.
Không ngờ... linh cảm này lại là thật sự.
Hắn tuyệt đối không thể rời khỏi Tiểu Vũ một bước.
Nếu không, ác ma kia nhất định sẽ tìm mọi cách, để tiếp tục thực hiện kế hoạch năm xưa bị gián đoạn của hắn ta.