Kết Quả Xét Nghiệm

Chương 11



Tim tôi như bị ai đó bóp nhẹ.

Tôi vội vàng chuyển chủ đề, “Bên anh có thiếu gì không, để em tìm cách gửi qua cho anh?”

“Ừm…” Chu Dự suy nghĩ một lúc, giọng nói lười biếng, “Vậy anh muốn em, được không?”

Anh làm tôi đỏ mặt, giả vờ muốn gác máy, “Sao anh không đi làm việc đi?”

Chu Dự vội vàng nghiêm túc, “Anh tự cho mình ba phút nghỉ ngơi, em nói chuyện với anh thêm chút nữa đi.”

Tôi “ừ” một tiếng, sau đó xuống giường ra phòng khách lấy nước nóng, khi trở lại thì thấy Chu Dự đã ngủ thiếp đi trên ghế.

Đến khi anh nghiêng đầu sang một bên, tôi mới thấy vết hằn sâu phía sau tai do dây khẩu trang để lại.

Không lạ gì khi vừa nãy trong video Chu Dự ngồi rất nghiêm chỉnh, chính là để che giấu vết hằn này trước mặt tôi.

Anh đã đi hơn nửa tháng, căn nhà thiếu vắng anh, tôi không thấy nhớ anh, khi mang thai nửa đêm bị chuột rút đau đớn, anh không ở đó để xoa chân cho tôi, tôi cũng không thấy nhớ anh.

Nhưng ngay khoảnh khắc này, tôi đột nhiên rất nhớ Chu Dự.

Đang do dự không biết có nên tắt cuộc gọi video hay không thì màn hình bỗng xuất hiện gương mặt của Tạ Gia Minh, đồng nghiệp của Chu Dự.

Tạ Gia Minh cầm điện thoại của Chu Dự, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh ấy nói, “Đêm qua có sản phụ trong khu cách ly bị băng huyết, Chu Dự ở trong phòng mổ từ chiều hôm qua đến rạng sáng hôm nay. Sáng nay vừa ra khỏi phòng mổ, chưa kịp ăn cơm đã bị gọi đi làm việc cả ngày.”

“Ừ, em biết anh ấy bận, nhắn tin cho anh ấy, nửa ngày anh ấy mới trả lời lại bằng một biểu cảm.”

Tạ Gia Minh cười khẩy, “Ha, đó không phải là biểu cảm, đó là tâm trạng tốt của cả một ngày.”

“Haiz, nếu biết hai người tình cảm như vậy, ngày trước anh đã không để Chu Dự thay anh đi xem mắt!”

“Chu Dự đi thay anh sao?”

“Ừ,” Tạ Gia Minh gãi đầu hồi tưởng, “Dì của em không phải là y tá ở bệnh viện tụi anh sao? Bố em lúc đó muốn giúp em tìm đối tượng xem mắt, dì em liền nhắm đến các anh chàng độc thân trong bệnh viện tụi anh. Chu Dự nghe tên em xong, chưa kịp cởi áo blouse trắng, đã vội vàng lấy chìa khóa xe đi gặp bố vợ rồi.”

Tôi trêu, “Thế này không phải là đi thay anh đâu?”

“Chẳng qua lúc đó có một cô gái trẻ đeo bám dai dẳng, anh không thoát ra được!”

Tôi đùa, “Anh cũng có sức hút đấy, bác sĩ Tạ, công việc bận rộn mà vẫn có con gái theo đuổi?”

Tạ Gia Minh bắt đầu cười.

Cười mệt, anh dựa nghiêng người vào ghế bên ngoài phòng nghỉ, rút điếu thuốc ra châm.

Khói thuốc theo ngón tay anh bốc lên, làm mờ đôi chân mày của Tạ Gia Minh.

Lâu sau, tôi nghe anh tự cười mỉa, “Thực ra là người ta không để ý đến anh, anh cứ đeo bám theo người ta không ngừng.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com