Kết Quả Xét Nghiệm

Chương 10



Cuối năm dịch bệnh bùng phát đột ngột, thành phố W chìm trong dịch bệnh, cuối cùng cả thành phố bị phong tỏa.

Rất nhiều y bác sĩ của Bệnh viện Đa khoa B đã đến thành phố W để hỗ trợ, trong đó có Chu Dự.

Thành phố B tuy không bị phong tỏa toàn diện, nhưng cũng hạn chế di chuyển và các khu dân cư cũng bị quản lý chặt chẽ.

Các cảnh sát trong đội đều được điều động ra tuyến đầu, còn tôi vì mang thai nên được ở lại làm việc trong thành phố.

Lệnh điều động đến đột ngột, đêm hôm Chu Dự đi, tôi đứng ở cổng khu dân cư tiễn anh.

Vừa bước được vài bước, một cô gái từ trong bóng tối chạy ra, “Định đi đâu thế? Cô là cảnh sát không phải lợi dụng chức quyền để cho người nhà mình chạy trốn đấy chứ?”

Tôi vừa định giải thích, ông lão bảo vệ ở cổng đã lên tiếng, “Cô gái à, cô không thấy người ta đã xin ra ngoài trong nhóm WeChat rồi à, còn đứng đây nói bóng nói gió? Chồng người ta là phó khoa sản của Bệnh viện Đa khoa B, bây giờ phải đi hỗ trợ khu dịch ở thành phố W đấy!”

“Anh định đi W sao?” Cô gái không thể tin nhìn Chu Dự, “Anh điên rồi à?”

Chu Dự không trả lời cô, chỉ ôm chặt tôi, im lặng hồi lâu.

Khi tôi co mình trong vòng tay của Chu Dự, mới nhận ra cô gái này chính là bạn gái cũ của anh.

“Cậu trai trẻ à, cứ đi đi, Tiểu Hứa có chúng tôi chăm sóc rồi.” Không biết bà cụ nhà nào đứng trên ban công gọi xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đúng rồi, chúng tôi sẽ chăm sóc mà.”

Tiếng nói từ trên các tầng nhà vang lên, có giọng trẻ, giọng già, giọng non nớt.

Chu Dự cảm kích cúi chào về phía cư dân, rồi qua khẩu trang hôn tôi, sau đó cúi xuống hôn lên cái bụng đã bắt đầu lộ rõ của tôi.

Ánh mắt Chu Dự nhìn tôi như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng anh chỉ nói một câu, “Đợi anh về.”

Tôi và Chu Dự kết hôn được bốn tháng, chưa kịp hưởng thụ thời gian mới cưới cùng nhau, đã phải trải qua một cuộc hôn nhân xa cách, anh vui vẻ đặt tên cho mối tình xa cách này là “Tình yêu thời Covid.”

Để chăm sóc tôi, mọi người trong khu dân cư đều cho tôi trực chung cư ban ngày, buổi tối về nhà nghỉ ngơi.

Nếu Chu Dự ở bên đó không bận, thì trước khi ngủ anh sẽ gọi video cho tôi.

Tối nay giọng anh có vẻ uể oải, cứ nhõng nhẽo nói đau họng.

Từ khi anh qua đó, đã làm việc suốt 24 giờ không đau họng mới là chuyện lạ.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi sau lớp khẩu trang của Chu Dự, tôi không khỏi đau lòng, “Đau họng sao còn gọi điện?”

Chu Dự cười bất lực, “Vì anh muốn nghe giọng em mà.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com